Ánh vào trong mắt Tử Điệp là nam tử làm cho nàng nhớ thương ngày đêm, vẫn một thân áo choàng trắng noãn, thanh lịch bất nhiễm hạt bụi nhỏ,
nhưng lại gầy yếu thiệt nhiều, khuôn mặt càng thêm góc cạnh, trong mắt
không hề có tươi cười mà hơn vài phần ưu sầu không dễ phát hiện, phân độ như trước, làm cho người ta nhìn lại càng thêm đau lòng.
Tử Điệp thả chiếc lá trong tay ra chậm rãi ngồi xổm xuống, nước mắt
không thể ức chế trào ra, lúc này Tử Điệp đến tột cùng có bao nhiêu đau
lòng, không ai có thể cảm nhận được, đó là cảm giác nhìn người yêu trong ngực chết dần lại chỉ có thể trơ mắt nhìn bất đắc dĩ.
Lam Vân Lỗi đứng bên cạnh Lạc Hàn nhìn Tử Điệp áp lực khóc, cho dù
khoảng cách khá xa, Lam Vân Lỗi vẫn có thể nhìn thấy hai vai run run của Tử Điệp, nhìn bộ dạng thống khổ của Tử Điệp, trong lòng Lam Vân Lỗi
chua sót, khóe mắt ướt át.
“Vương gia, bên ngoài rất lạnh, không nên ở ngoài quá lâu, ngươi vào đi thôi”.
Thanh âm Lam Vân Lỗi trầm thấp nói.
“Được rồi, ta cũng hơi mệt mỏi, vừa vặn có thể nghỉ ngơi một chút, sau đó chúng ta sẽ thương thảo chuyện hồi kinh” .
“Được” .
Lam Vân Lỗi giúp Lạc Hàn vào trong phòng, đỡ Lạc Hàn cẩn thận nằm trên giường, kéo chăn bông xong mới rời đi.
Nhìn thấy Lam Vân Lỗi đang hướng chỗ mình đi tới, Tử Điệp vội vàng
lau khô nước mắt , nhưng hai mắt sưng đỏ lại không thể che dấu được.
“Muội tử…” .
Lam Vân Lỗi suy nghĩ những lời an ủi Tử Điệp nữa ngày, hiện tại một
câu cũng nói không nên lời, lấy tay dùng sức vỗ vỗ bả vai Tử Điệp.
“Ca, yên tâm đi, ta không sao…” .
Tử Điệp hơi khóc nức nở nói.
“Vương gia nhất định sẽ tốt lên, phải tin tưởng hắn” .
“Ta hiện tại chỉ muốn biết rốt cuộc là ai độc hại Lạc Hàn,
một khi để cho ta điều tra ra, mặc kệ là ai ta cũng đều không buông tha” !
Tử Điệp nói xong, trong mắt phát ra ánh sáng khát máu, ngay cả Lam Vân Lỗi nhìn cũng phát lạnh.
“Đừng nóng vội, mọi việc sớm muộn gì cũng sẽ rõ ràng, trước
mắt phải nghĩ biện pháp giúp cho thân thể Vương gia sớm ngày khôi phục,
ta nghĩ hắn không chỉ đau đớn về thân thể mà càng nhiều hơn là tâm lý ,
hiện tại ngươi tới gặp hắn, nhìn thấy ngươi, chỉ mong hắn có thể khôi
phục mau một chút” .
Lam Vân Lỗi thấm thía nói.
Tử Điệp không nói gì, một lúc lâu mới chậm rãi nói:
“Ca, ta muốn đi xem hắn” .
“Đi thôi, các ngươi nên gặp mặt ” .
Tử Điệp nói xong liền hướng đến chỗ Lạc Hàn ở đi tới, vừa vặn cùng
tiểu Như gặp thoáng qua, chỉ là Tử Điệp một thân nam trang, tiểu Như
không có nhận ra Tử Điệp.
Lam Vân Lỗi vừa định rời đi, nhìn thấy tiểu Như bưng nước từ bên trong đi ra.
“Ngươi trước lui xuống đi, tạm thời không cần hầu hạ Vương gia, ta có việc muốn cùng với Vương gia trao đổi” .
Lam Vân Lỗi ngăn tiểu Như ở bên ngoài nói.
Tiểu Như không có trả lời mà theo thói quen gật gật đầu.
Trong phòng chỉ có Lạc Hàn lẳng lặng nằm trên giường, Tử Điệp nhẹ
nhàng đến bên giường Lạc Hàn, quỳ xuống, nước mắt lại không nghe lời rơi xuống, ánh mắt gắt gao khóa trụ thiên hạ ngủ không an ổn trên giường.
Tử Điệp lấy tay nhẹ nhàng dịch dịch góc chăn, tay ôn nhu vuốt ve
khuôn mặt không biết xuất hiện trong mộng bao nhiêu lần cũng không xem
đủ.
Lạc Hàn trong giấc ngủ mông lung cảm giác có người đang nhẹ khóc, cực kỳ giống Điệp nhi của hắn, tiếng khóc làm cho tâm hắn nhất thời quặn
đau.
Lạc Hàn thống khổ khom người lấy tay che ngực, không ngừng rên rỉ .
Bộ dạng của Lạc Hàn làm cho Tử Điệp sợ hãi. Vội vàng đứng lên, kích động hô: “Lạc Hàn, ngươi làm sao vậy” ?
“Đau, đau lòng, Tử Điệp…” .
“Ta ở chỗ này, mở to mắt nhìn ta, ta đang ở ngay bên cạnh ngươi a” Tử Điệp hô.
Giống như nghe được thanh âm của Tử Điệp, Lạc Hàn thống khổ mở hai
mắt, tuy vẫn một thân nam trang nhưng Lạc Hàn chỉ cần liếc mắt một cái
đã nhìn ra, người này chính là người mình nhớ mãi không quên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...