Tử Điệp ngửi vị thuốc trước mắt, dùng sức nhíu đầu mày, mỗi ngày đều
phải uống cái thứ thuốc khó nuốt như vậy Tử Điệp cực kỳ bất đắc dĩ, Lan
nhi bên cạnh nhìn thấy bộ dạng nhíu mày của Tử Điệp không khỏi cười lắc
đầu.
“Tiểu thư, thừa dịp còn nóng uống đi, sao lại nhíu mày như vậy, dù gì cũng phải uống , không bằng uống một hơi cho xong đi” Lan nhi trêu ghẹo nói.
“Lan nhi, ngươi không biết thuốc này khó uống bao nhiêu đâu,
vừa uống vào ta liền muốn phun ra, thật không biết khi nào thì ta mới
khỏi việc phải uống thuốc này” Tử Điệp nói.
“Nhanh a, Thái y không phải nói người khôi phục rất nhanh thôi, tin tưởng dùng không bao lâu nữa” Lan nhi nói.
“Chỉ mong không phải lâu lắm, ta nghẹn lắm rồi” Tử Điệp rầu rĩ nói.
“Lan nhi hôm nay thời tiết như thế nào? Cùng ta ra ngoài đi dạo một chút đi” Tử Điệp nói.
“Được, Lan nhi sẽ đem mọi thứ trước mắt hết thảy toàn bộ đều tả cho người nghe” Lan nhi săn sóc nói.
Lan nhi nâng Tử Điệp đến bên thềm đá trước lâu các ngồi xuống.
“Ưm, thời tiết quả nhiên rất tốt, ta có thể chạm đến ánh mặt
trời ấm áp, ngửi được hương vị ánh mặt trời, nghe tiếng chim chóc kêu
lên vui mừng, cuộc sống thật đẹp “ Tử Điệp vẻ mặt say mê nói.
“Đúng vậy, xa xa lá phong so với trước kia lại đỏ thêm, mây
trắng lơ lững trôi nhẹ trên bầu trời xanh, lá cây đã khô vàng, gió thổi
làm vài phiến lá rơi ở dưới chân” Lan nhi nhìn cảnh sắc trước mắt miêu tả cho Tử Điệp nghe.
“Thật hy vọng có thể tận mắt thấy” Tử Điệp hy vọng nói.
Lan nhi không nói gì, bởi vì không biết khi nào thì Phong Lạc Hiên đã đứng phía sau bọn họ, chỉ vì hai người quá mức chuyên chú nên không có
phát hiện có người đến, ngay cả Tử Điệp luôn luôn linh mẫn cũng không có phát hiện.
Tử Điệp nhất thời phát hiện không khí không đúng, có chút cảm giác khẩn trương.
“Lan nhi, làm sao vậy, sao lại không nói gì” Tử Điệp hỏi .
“Nô tỳ… Nô tỳ khấu kiến Hoàng Thượng, nô tỳ không có nhìn thấy Hoàng Thượng, thật sự đáng chết” Lan nhi lắp bắp nói.
Tử Điệp nghe thấy là Phong Lạc Hiên cũng có chút khẩn trương, trước
kia Tử Điệp sẽ không để ý này đó, từ khi mù tới nay, Phong Lạc Hiên đối
với Tử Điệp cẩn thận chiếu cố, làm cho Tử Điệp khi đối mặt với Phong Lạc Hiên lại cứng rắn không được, ngược lại lại có chút khẩn trương.
Phong Lạc Hiên thấy tâm tình Tử Điệp khẩn trương không khỏi cười khổ.
“Đứng lên đi, không cần câu nệ như vậy, thấy các ngươi tán
gẫu vui vẻ như vậy nên trẫm không nghĩ quấy rầy các ngươi, không biết
các ngươi có để ý trẫm cùng các ngươi ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm hay không” Phong Lạc Hiên vờ cả giận nói.
Lan nhi đứng lên, vừa nghe Phong Lạc Hiên nói như vậy nhất thời trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn Tử Điệp.
Phong Lạc Hiên cũng chờ mong nhìn Tử Điệp.
Tử Điệp chậm rãi đứng lên, cười nói:
“Hoàng Thượng, ngươi thật sự là muốn lấy mạng chúng ta, làm
sao có thể cùng Hoàng Thượng cùng ngồi cùng ăn, Lan nhi còn không mau đi lấy ghế Hoàng Thượng ngôi” .
“A..À … Nô tỳ đi liền” Lan nhi như được giải thoát, như gió bay đi.
Lan nhi vừa rời khỏi, trên thế giới liền còn lại Tử Điệp cùng Phong
Lạc Hiên, Tử Điệp một chút cũng không biết nên ở chung với Phong Lạc
Hiên thế nào, không khí xuất hiện một chút xấu hổ.
“Trẫm đỡ ngươi ngồi xuống đi” Phong Lạc Hiên nói xong liền lấy tay giúp đỡ Tử Điệp.
“Cám ơn Hoàng Thượng” Tử Điệp trả lời.
Lan nhi lấy một cái ghế cho Phong Lạc Hiên ngồi xuống, đứng ở đàng kia bất an vặn vẹo .
“Lan nhi, ngươi không phải còn có việc sao. Không cần theo giúp ta, ngươi đi làm việc của ngươi đi” Tử Điệp vì Lan nhi giải vây.
Lan nhi liếc nhìn Phong Lạc Hiên, chỉ thấy Phong Lạc Hiên gật gật đầu, Lan nhi mới nhanh chóng rời đi.
Phong Lạc Hiên nhìn Lan nhi rời đi, mới buông vỏ bọc đế vương ra,
nhàn tản ngồi bên cạnh Tử Điệp, chỉ khi ngồi ở bên người Tử Điệp, Phong
Lạc Hiên mới có thể cảm thấy cả người hoàn toàn thả lỏng, Tử Điệp tựa
như làn gió mát phất qua trái tim mỏi mệt của hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...