Chỉ Làm Vương Phi Của Ngươi

Ngày hôm sau Tiểu Như dưới sự dẫn dắt của Lam Hoài Thêm gặp được Tử
Điệp, nhưng một màn trước mặt làm cho tâm tiểu Như rơi vào đáy cốc, vốn
muốn vội vàng báo chuyện lại như thế nào cũng không mở nổi miệng nói
ra, tiểu Như chỉ cảm thấy nói ra đối với Tử Điệp là một chuyện cực kì
tàn nhẫn.

Tử Điệp cùng dĩ vãng giống nhau, ngồi ở trên ghế với một tấm thảm bạc trên người, bên cạnh Lan nhi làm ra vẻ chuẩn bị trà xanh, hôm nay ánh
mặt trời sáng lạn, Tử Điệp lười biếng ngẩng đầu hít thở hương vị ánh
nắng, hai mắt như trước trống rỗng hướng bầu trời xanh, Tử Điệp muốn đi
bưng trà, nhẹ tay đảo qua chén trà, chén trà liền lên tiếng trả lời rơi
xuống đất, thoáng chốc nước trà chảy ra.

“Ai! Vẫn không được, lại bể thêm một cái” Tử Điệp bất đắc dĩ lầm bầm lầu bầu, trong giọng nói chỉ có mình nàng cảm nhận được có chút lạc tịch.

Đây là một màn tiểu Như nhìn thấy khi đến.

Tiểu Như chưa từ bỏ ý định đi đến bên cạnh Tử Điệp, lẳng lặng đứng
bên người Tử Điệp, Tử Điệp cảm giác được có người tới bên người nàng,
trên người có hương vị quen thuộc lại xa lạ.

“Ai” Tử Điệp hỏi.


Tiểu Như không nói gì, nước mắt lại xoạch xoạch chảy xuống, lấy tay
che miệng sợ khóc thành tiếng, tiểu Như không tin mọi chuyện trước mắt.

“Như thế nào không nói? Không phải lại muốn cho ta đoán là ai đi, khi dễ ta không nhìn thấy phải không” Tử Điệp cố ý ủy khuất quyệt miệng nói.

“Chủ nhân…” Vừa mới nói hai từ tiểu Như liền nói không ra lời.

Nghe hai chữ như thế, cả người Tử Điệp chấn động, hai mắt sáng lên,
tuy rằng đã không bằng như trước, Tử Điệp biết là ai đến đây, để cho Tử
Điệp kích động chính là tiểu Như đến đây, sẽ có tin tức của Lạc Hàn, đây mới là chuyện nàng quan tâm nhất.

“Tiểu Như! Ngươi vào bằng cách nào” Tử Điệp cao hứng nắm tay tiểu Như hỏi.

“Ngày hôm qua đến nhà tìm người, mới biết được ngươi không ở đó, là lão gia mang ta tới gặp người” tiểu Như đơn giản trả lời.

“Đi tìm ta , có phải có việc gấp gì hay không a, cùng Hàn Vương gia có liên quan sao” Tử Điệp nhỏ giọng hỏi.

“Chủ nhân… Không có việc gì thì không thể gặp ngươi sao” tiểu Như tránh nặng tìm nhẹ nói.

“Ngươi cũng biết ý tứ của ta không phải như vậy “ Tử Điệp cười khẽ .

“Ta thấy chủ nhân đã lâu không có tới khách sạn, lo lắng ngài xảy ra chuyện gì, nên mới đi qua xem , không nghĩ tới đã xảy ra chuyện
thực” tiểu Như nhìn Tử Điệp nói.

“Ta không có việc gì, không cần lo lắng cho ta, không thấy
hiện tại ta rất thoải mái sao, rất nhanh sẽ tốt lên thôi, mù chỉ là tạm
thời “ Tử Điệp an ủi tiểu Như.

Nhưng cần thời gian bao lâu mới thấy lại ánh sáng, Thái y không thể
xác định, Tử Điệp càng không biết phải đợi bao lâu, hiện tại Tử Điệp
càng ngày càng sợ hãi bóng tối, nàng sợ hãi sẽ vẫn mãi sống trong bóng
đêm, như vậy so với muốn nàng chết càng tàn nhẫn hơn, nghĩ đến việc sẽ
không còn nhìn thấy khuôn mặt thương nhớ kia, trong lòng Tử Điệp liền co rút đau đớn.


“Chủ nhân tại sao có thể như vậy” tiểu Như hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

“Ta cũng không biết nói với ngươi thế nào, tóm lại, kết quả
chính là bộ dáng ngươi hiện tại nhìn thấy, chuyện quá khứ thì để cho nó
đi qua đi, chuyện xưa nhắc lại chỉ biết càng đả thương người” Tử Điệp ưu thương nói.

“Như vậy để cho tiểu Như lưu lại chiếu cố người đi” tiểu Như khẩn cầu nói.

“Không cần, ở đây cũng có người giống ngươi, sẽ cẩn thận
chiếu cố ta, ngươi cứ yên tâm trở về đi, khách sạn cũng không thể thiếu
ngươi một ngày, ngươi nên biết nhiệm vụ cùng trách nhiệm của mình” Tử Điệp nói.

“Tiểu Như nghe theo chỉ thị của chủ nhân” tiểu Như không có phản bác.

Tử Điệp suy nghĩ thật lâu vẫn quyết định đem chuyện muốn hỏi nhất nói ra. Nàng biết tiểu Như không phải đến thăm nàng đơn giản như vậy.

“Tiểu Như, vẫn không có tin tức liên quan đến Vương gia sao” Tử Điệp hỏi.

Tiểu Như không biết có nên đem chuyện Vương gia trúng độc nói cho Tử
Điệp hay không, nàng biết một khi nói cho chủ nhân, chủ nhân sẽ không có kiên nhẫn ở trong này dưỡng bệnh, tiểu Như khẽ cắn môi. Quyết định .

“Chủ nhân, tiểu Như đến nói tin tức tốt “ tiểu Như nói dối nói.

“Ưm, là cái tin tức tốt gì, chịu khó nói cho ta nghe một chút” Tử Điệp lo lắng hỏi.


“Vương gia cùng tướng quân đại thắng ngoại tộc, Vương gia vừa đi liền đem bọn họ đánh tới bờ bên kia sông Hắc Thủy, nay đang tìm cách qua sông, một khi qua sông thành công, liền nắm chắc thắng lợi, hiện
tại Vương gia cùng các tướng sĩ đang nghỉ ngơi lấy lại sức, một tiếng
trống làm tinh thần hăng hái thêm, tranh thủ sớm ngày khải hoàn hồi
hướng” tiểu Như hưng phấn nói.

Nghe tiểu Như nói như vậy, Tử Điệp kích động sắc mặt hồng hồng, giống như một đóa mẫu đơn kiều diễm nở rộ, vấn đề vẫn lo lắng giờ không phát
sinh Tử Điệp không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Tiểu Như, cám ơn ngươi, cảm ơn ngươi đã đưa tới tin tức làm cho ta cao hứng như vậy, thật sự là quá tốt” Tử Điệp cao hứng nói.

“Tin tức này nên sớm nói cho chủ nhân , nhưng vẫn kéo dài cho tới hôm nay” tiểu Như thản nhiên nói.

“Không có việc gì là tốt rồi, tiểu Như, vẫn không cần thả
lỏng, Vương gia một ngày không an toàn trở lại kinh thành, ta liền một
ngày không thể thả lỏng” Tử Điệp đối tiểu Như nói.

“Chủ nhân yên tâm, tiểu Như biết phải sao làm” tiểu Như đối Tử Điệp nói, trong ánh mắt lại lóe ra ánh sáng kiên định.

Lạc Hàn, chỉ cần ngươi không có việc gì, cho dù ông trời có đoạt đi
hai mắt thì thế nào, ta cũng sẽ yên lặng cầu nguyện cho ngươi! .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui