Ngay tại thời điểm Lam phủ vì Tử Điệp lo lắng, Tử Điệp đã muốn đem
cảm xúc của mình khống chế tốt , nàng không hề trầm mê đối với hồi ức
chuyện cũ mà là tích cực đối mặt hoàn cảnh trước mắt, buổi sáng thức dậy liền rèn luyện thân thể, không có việc gì thì đọc sách, làm cho nàng
cảm thấy cực kì hứng thú là thêu hoa, có đôi khi Tử Điệp chính mình nhớ
tới đều cảm thấy buồn cười, mình là người hiện đại làm sao có thể đối
với loại chuyện này cảm thấy hứng thú, nàng sứt sẹo thêu công làm cho
Tiểu Nhị nhìn đều cảm thấy buồn cười, nhưng là Tử Điệp vẫn làm không
biết mệt .
Thời điểm Lam mẫu đi vào phòng nhìn thấy Tử Điệp đang chui đầu vào thêu hoa , tay thêu vụng về , Lam mẫu lắc đầu cười nói:
“Tử Điệp, như thế nào lại thêu hoa, nương không cần cầu ngươi giống
như các cô nương gia khác làm loại chuyện này, ngươi chỉ cần dưỡng thân
thể tốt là được. “
“Nương, ta không sao, thân thể tốt lắm , thật sự không cần lo lắng, mấy ngày hôm trước làm cho nương lo lắng ” .
“Đừng ở trong phòng hoài, gọi Tiểu Nhị cùng ngươi đi ra ngoài một chút đi, được không” .
“Ân, được rồi, thêu lâu nên cũng hơi mệt , đi ra ngoài thả lỏng một chút vậy” .
Tử Điệp tiến vào nội thất thay đổi một thân Nguyệt Nha quần áo, áo
khoác màu thủy lam , tóc tùy ý để trên vai , toàn bộ Lam phủ Tử Điệp
thích nhất chính là phiến rừng hoa đào kia, nghe nói rừng hoa đào này
là cha trồng cho nương, Tử Điệp vì cha mẹ mình ân ái mà cảm thấy vui
vẻ, hơn nữa nơi đó cha không cho người hầu tới gần cho nên có vẻ thực im lặng, ở nơi đó quả thật có thể làm cho chính mình hoàn toàn thả lỏng.
Làm việc đã lâu, Lam Vân Lỗi nhớ rõ mình đã vài ngày không về nhà ,
lại không quay về nghe Lam mẫu lải nhải , hạ quyết tâm liền đối với
Hoàng Thượng nói:
“Hoàng Thượng, thần vài ngày không hồi phủ , hôm nay nghĩ muốn hồi đi xem…” .
“Có thể, thuận tiện thay trẫm hướng bọn họ vấn an” Phong Lạc Hiên nghĩ một chút còn nói thêm:
“Trẫm xem như vậy đi, trẫm cũng đã lâu không có đi ra ngoài một
chút, hôm nay cũng định đi ra ngoài giải sầu thuận tiện đi nhà ngươi
dùng bữa cơm, Lạc Hàn cũng đi theo đi” .
“Vâng” Lam Vân Lỗi cùng Phong Lạc Hàn cùng đáp.
Ba người đứng dậy hướng Lam phủ xuất phát.
“Nương, cha, nhi thần đã trở lại” vừa mới tiến môn Vân Lỗi liền la lớn.
“Đã trở lại, mấy ngày nay mệt muốn chết rồi đi…” Lam mẫu hỏi.
Lam mẫu còn muốn hỏi, ngẩng đầu nhìn hai người người bên cạnh Vân Lỗi ,vội vàng nói:
“Không biết Hoàng Thượng giá lâm, nô tì…” .
“Thôi, ở nhà ngươi không cần hành lễ , trẫm muốn thả lỏng không nghĩ lễ nghi phiền phức như vậy” .
Lam mẫu vội vàng đem bọn họ đến phòng khách, bảo nha hoàn đi thư phòng tìm lão gia, nói với hắn Hoàng Thượng tới.
Vân Lỗi nhìn chung quanh không thấy bóng dáng Tử Điệp, liền hỏi Lam mẫu:
“Nương, Tử Điệp đâu, như thế nào không thấy, có phải thân thể còn không thoải mái hay không” .
“Nàng nha, so với mấy ngày hôm trước tốt hơn nhiều, hiện tại hình như đang ở đào lâm” Lam mẫu vừa rót trà vừa đáp.
“Phải không, ta đây đi xem, vài ngày không gặp không biết còn nhớ ca ca này không, Hoàng Thượng các ngươi ở đây , ta đi một chút sẽ trở lại” Vân Lỗi nói xong liền ly khai.
Lam Vân Lỗi vội vàng tiến đến đào lâm, cước bộ càng lúc càng nhanh,
trong lòng khẩn cấp muốn gặp Tử Điệp, Lam Vân Lỗi đối Tử Điệp yêu thương cũng không ít gì so với hai vị lão nhân, mỗi lần từ bên ngoài trở về
hắn đều mua ít vật nhỏ làm cho Tử Điệp cao hứng không thôi, đến gần đào lâm Lam Vân Lỗi liền nhìn thấy thân ảnh kia, vui vẻ hô:
“Tử Điệp, ca đã trở lại” .
Tử Điệp nghe được thanh âm liền quay đầu nhìn lại, chỉ mơ hồ thấy một thân ảnh cao ngất đang hướng chính mình đi tới.
Tử Điệp hiện tại không cần nghĩ cũng biết ca ca mình đã trở lại,
thân ảnh càng ngày càng rõ ràng dần dần phóng đại đến trước mắt.
“Tử Điệp, Tử Điệp, ngốc nhìn cái gì đâu, ca trở về thăm ngươi , như
thế nào cũng không tỏ vẻ hoan nghênh a” Vân Lỗi ở trước mặt Tử Điệp vẫy
vẫy tay nói .
Thật sự hảo suất, nơi này mọi người tại sao lại trưởng tốt như vậy,
cha đã rất tuấn tú không nghĩ tới còn có ca ca cũng suất không nói nổi, cả người lộ ra khí chất nho nhã, đáy mắt lại cất giấu giảo hoạt, vĩ
ngạn trong ngực hữu lực song chưởng… Tử điệp nổi lên háo sắc nhìn.
“Tử Điệp, Tử Điệp… Nhìn cái gì đâu, không biết ca ” Vân Lỗi trêu ghẹo nói.
Tử Điệp nghe Vân Lỗi gọi lần nữa mới hoàn hồn, mặt có chút ửng đỏ,
ngây ngốc nhìn Vân Lỗi nói: “Ca, ngươi trở về xem ta … Này… Lâu như vậy
mới trở về” .
“Ca gần đây bận việc không trở về thăm ngươi, về sau ca sẽ giành nhiều thời gian cho ngươi ,được không” .
“Ân, giữ lời nói…” .
“Vậy hiện tại ca liền bồi Tiểu Điệp nhà chúng ta đi xem chung quanh một chút, được không, ca kể cho ngươi nhiều chuyện thú vị” .
Vân Lỗi nắm tay Tử Điệp, vừa đi vừa dùng tay khác vung vung chỉ chỉ
gì đó, Tử Điệp thỉnh thoảng cười, tóc dài ở không trung theo gió khởi
vũ.
Một chỗ khác, Phong Lạc Hiên cùng Phong Lạc Hàn cũng không tán gẫu mà rời khỏi phòng khách ra xem bốn phía.
Mọi chuyện hết thảy đều có định sổ, ngay tại tiểu kiều (cây cầu nhỏ) bên ngoài rừng đào, bọn họ không hẹn mà gặp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...