Edit by Shmily
-----------------------------
Tiếng sấm ầm ầm thỉnh thoảng vang lên, hạt mưa rơi xuống mặt đất, tưới lên thảm cỏ hoang vu, con diều không biết đã bay đi chỗ nào, Hải Đông Thanh bay bay lảo đảo lắc lư bị thổi về phương xa...
Đây là giấc mộng mà ban đêm Mãn Nhập Mộng mơ thấy, cô mơ thấy buổi chiều ngày hôm qua, chuyện rõ ràng nhất vẫn là sau khi Lục Kiêu Hà hôn cô xong, ôm chặt lấy cô cười nhẹ nói ra câu kia: "Rốt cuộc, cũng hôn được em rồi."
Anh nhìn cô đang phát ngốc, lôi kéo cô chạy vào trong xe, dùng khăn lông lau tóc cho cô, sau đó nhanh chóng lái xe về nhà, sau khi trở về, Mãn Nhập Mộng không hiểu sao liền bị bệnh, có lẽ là bởi vì bị dính mưa, thân thể có chút không thích ứng, cũng có thể là bởi vì nguyên nhân khác.
Trên bàn ăn, Lục Thương hỏi Mãn Nhập Mộng đã cảm thấy khá hơn chưa, cô cũng ngoan ngoãn đáp là đã khá hơn nhiều rồi, kỳ thật cũng không có nghiêm trọng lắm, sau khi trở về ngủ một đêm thì tốt lên không ít, không ra đi lại là bởi vì cô không biết làm cách nào để đối mặt với Lục Kiêu Hà.
Mãn Nhập Mộng cảm thấy bản thân hẳn là nên tức giận, bởi vì anh hôn mình, cướp đi nụ hôn đầu của mình, nhưng cô lại không tức giận, cứ nhớ tới anh, trong lòng lại có cảm giác kỳ diệu khó có thể miêu tả, trong đầu lại càng lung tung rối loạn, cho nên, cô lựa chọn tạm thời trốn tránh.
Chúc Nghệ nhìn qua nhìn lại giữa hai người, cúi đầu ăn cơm, bâng quơ hỏi: "Kiêu Hà, không phải trước đó con đưa Mãn Mãn ra ngoài thả diều sao, sao lại không chăm sóc tốt cho con bé?"
Mãn Nhập Mộng sợ anh nói lung tung, liền nhanh miệng nói trước: "Tiểu Lục gia rất tốt với con, cũng rất quan tâm con."
Lục Kiêu Hà rất có hứng thú buông đũa xuống, nhấc mắt nhìn qua, cô gái nhỏ cũng không biết là do bị bệnh hay là do xấu hổ, khuôn mặt đỏ hồng lên, nói xong câu này liền vội vàng lùa cơm vào trong miệng, Lục Kiêu Hà múc một chén canh, tự mình đẩy tới trước mặt cô, ở bên cạnh cô ngồi xuống.
"Ăn chậm một chút, kẻo nghẹn." Tiếng nói của anh thấp thấp, trong giọng nói chưa chút ý cười cùng ôn nhu, ánh mắt ấm áp nhìn Mãn Nhập Mộng khiến trong lòng cô cảm thấy hốt hoảng.
Không chỉ có Mãn Nhập Mộng cảm thấy ngoài ý muốn, ngay cả già trẻ một nhà này đều sợ đến ngây người, Lục lão gia tử uống được nửa chén canh liền bị sặc một ngụm, thấp giọng ho khan vài tiếng, người hầu nhanh chóng đưa khăn giấy qua, ông lau miệng, ấp úng: "...!Hai...!hai đứa?"
Mãn Nhập Mộng vừa định nói quan hệ của bọn họ rất thuần khiết! Không có quan hệ gì! Tuyệt đối chưa từng hôn môi! Lục Kiêu Hà đã nắm tay cô đứng dậy: "Không phải mọi người vẫn luôn tìm kiếm vị hôn thê cho con sao, cô ấy đi."
Anh kéo người rời đi, Mãn Nhập Mộng quay đầu lại lắc đầu với người nhà họ Lục, tỏ vẻ chuyện không như bọn họ nghĩ, Lục Kiêu Hà duỗi tay ôm lấy hai vai cô ôm vào trong ngực, thấp giọng: "Muốn cắt đứt quan hệ với anh? Nghĩ cũng đừng nghĩ.
Đã hôn rồi thì em chính là người của anh."
Mãn Nhập Mộng theo anh đi xa: "Em không có."
Trên đường vẫn luôn giãy giụa, đáng tiếc không thoát được, Lục Kiêu Hà hung hăng ấn lấy eo cô, đem cô đè lên trên tường: "Cho nên, em tính hôn xong là không nhận nữa?"
Cô gái nhỏ rũ đầu, tần suất lông mi rung lên so với ngày thường nhanh hơn nhiều, bộ dáng này, là khẩn trương?
Lục Kiêu Hà nhướng mày, trấn an vỗ vỗ eo cô, lúc chạm tới thân thể mềm mại của cô gái, anh hơi dừng một chút, nhiệt độ trong lòng bàn tay truyền tới toàn thân, phảng phất như có thứ nhu cầu cấp bách gì đó trong anh cần phải giảm bớt, Mãn Nhập Mộng cảm giác được anh không thích hợp, nhưng lại không thể lui, muốn đẩy ra nhưng lại không mạnh bằng anh.
Bàn tay Lục Kiêu Hà lướt vào trong áo cô, mười ngón tay thon dài ấn ở trên eo cô, lòng bàn tay vuốt ve da thịt có chút non mịn của cô.
"Bé con." Tiếng nói của anh càng thêm thấp, càng thêm trầm, mơ hồ đang khắc chế cái gì đó, rồi lại muốn được đến thứ gì đó, Mãn Nhập Mộng đẩy anh: "Tiểu Lục gia, anh mau buông ra."
Buông ra là tuyệt đối không có khả năng, trải qua quan sát lâu như vậy, Lục Kiêu Hà cảm thấy bản thân không thể lại cứ thế mà buông tha cô, đối với nhóc con khô khan này, anh phải trực tiếp một chút, đơn giản rõ ràng nhất có thể thì cô mới hiểu được, anh thích cô!
Ngay lúc cô đang giãy giụa, Lục Kiêu Hà giơ tay nắm lấy cần cổ của cô, nghiêng đầu khẽ cắn lên cổ cô, đầu lưỡi đảo qua da thịt tinh tế, cả người Mãn Nhập Mộng cứng đờ, Lục Kiêu Hà một đường hôn lên trên, ngậm lấy vành tai cô: "Bảo bối, góc tường có camera."
Mãn Nhập Mộng máy móc nâng mắt lên nhìn, camera 360 độ không góc chết dường như đang nhìn chằm chằm vào hai người họ, thanh âm ác liệt của Lục Kiêu Hà lại vang lên: "Em đoán xem, hiện tại có bao nhiêu người đang xem anh hôn em?"
Anh đã dịch tới trước mắt cô, chóp mũi chạm nhau, hô hấp Lục Kiêu Hà trầm loạn, thanh âm nghẹn ngào hôn lên môi cô, mơ hồ không rõ: "Sau này, em càng trốn, anh sẽ càng không tha cho em."
Mãn Nhập Mộng cũng có chút tức giận, cắn môi anh, "Tê" một tiếng, Lục Kiêu Hà không những không có buông cô ra mà ngược lại càng thêm dùng sức mút lấy đầu lưỡi của cô, Mãn Nhập Mộng nhanh chóng hụt hơi, khuỷu tay dùng sức đánh qua, hai người rốt cuộc cũng kéo ra một chút khoảng cách, cô bi phẫn đan xen, bất đắc dĩ lại không biết mắng chửi người, chỉ mau chóng xoa xoa miệng, dậm chân: "Anh là đồ lưu manh!"
Lục Kiêu Hà đem cô ôm vào trong ngực, cười khẽ không ngừng: "Bé con của anh, sao tới tức giận mà cũng đáng yêu như vậy."
Mãn Nhập Mộng gấp đến độ muốn đấm anh, anh cũng không né, mặc cho cô xả giận: "Ừ, bảo bảo ngoan."
Anh dỗ dành, cũng cười cười, mười phần nuông chiều cùng sủng nịnh.
Người ngồi trước màn hình theo dõi:...??
Lục Thương: Đừng nói cho ai biết thằng đó là cháu trai của ta!
Vợ chồng Lục gia: Tên lưu manh này không phải con trai chúng tôi!
***
Kết quả thi đấu mỹ thuật đã có, không hề ngoài ý muốn, Mãn Nhập Mộng là quán quân, người của Lục gia được hưởng vinh dự, tranh nhau khen Mãn Nhập Mộng, Mãn lão gia tử cũng gọi điện thoại tới cảm ơn sự chiếu cố của Lục Thương, sau khi ôn chuyện lại quan tâm tới cháu gái một chút.
Ngày nghỉ cuối cùng, Mãn Nhập Mộng được người nhà họ Lục tổ chức tiệc chúc mừng, Nhiễm Bích với Văn Duyệt cũng nghe nói tới việc này, đều muốn tới chúc mừng cô, hai người tới Lục gia liền ồn ào một trận, suýt chút nữa động tay động chân ngay tại đây, sau đó có Tiếu Hạ chạy tới ngăn cản, đem Mãn Nhập Mộng đoạt đi trước.
Văn Duyệt với Nhiễm Bích lúc này mới thu binh lại, bốn người chọn một nơi uống vài chén, trên đường trở về, Mãn Nhập Mộng gặp được người quen, là Ninh Giải Hàng.
Lần trước hắn bị Lục Kiêu Hà đánh, vết thương trên đầu còn chưa đỡ, đại thiếu gia này không an ổn ở nhà dưỡng thương đi, chạy ra đây làm gì?
Mãn Nhập Mộng thu mắt, Ninh Giải Hàng lại gọi cô lại: "Nghe nói em được giải quán quân giải đấu mỹ thuật quốc tế."
Ngữ khí này cũng không giống như tới tìm phiền toái, Mãn Nhập Mộng dừng chân lại nhìn qua: "Phải, sao anh biết?"
Ninh Giải Hàng dựa vào xe, không được tự nhiên dịch ánh mắt qua chỗ khác: "Tôi muốn biết thì biết."
"Ồ." Mãn Nhập Mộng lại muốn đi.
Ninh Giải Hàng gọi cô: "Chúc mừng, họa sĩ lớn tương lai."
Mãn Nhập Mộng ừ một tiếng, vẫn tiếp tục đi về phía trước, Ninh Giải Hàng đuổi theo: "Nghe nói gần đây có cái quán bar không tệ, mời em uống vài ly?"
Nhiễm Bích quay đầu cười: "A, Ninh thiếu gia có ý tứ gì đây, tôi chưa thấy ai mời người lần đầu là vào quán bar đâu, anh muốn làm gì?"
"Tôi có thể làm gì." Ninh Giải Hàng cũng nhíu mày: "Đừng dùng cái tư tưởng xấu xa của cô áp lên tôi."
"Anh nói cái gì đấy, muốn đánh nhau à." Nhiễm Bích bắt đầu vén tay áo, Ninh Giải Hàng cười lạnh: "Mãn Nhập Mộng, tôi là thật lòng muốn chúc mừng em, cũng cho là lần trước em cứu tôi, tôi báo đáp em đi, về sau chúng ta liền nước sông không phạm nước giếng, nếu hôm nay em không đồng ý, sau này tôi vẫn sẽ còn tới tìm em, tôi không muốn thiếu nợ nhân tình này của em, đây không phải là phong cách của Ninh Giải Hàng đây."
Nói xong hắn liền đi, Mãn Nhập Mộng nhíu mày: "Vậy đi thôi, bất quá sau này anh cũng không nên tới tìm tôi."
Nói như ai cũng muốn gặp cô không bằng, Ninh Giải Hàng khinh thường gật đầu, đem xe lái qua đây, chở đám người tới quán bar gần đó.
Quán bar này so ra thì kém hơn quán bar Hải Đăng của Lục Kiêu Hà, nhưng cũng không tệ, bất quá từ trước tới nay Mãn Nhập Mộng đều không quá thích ứng với hoàn cảnh ồn ào nhốn nháo, Ninh Giải Hàng tựa hồ cũng đã nhìn ra, cho người chuẩn bị một căn phòng an tĩnh.
Hạ Bỉnh Hàn đang ôm nữ bồi rượu cười đến xuân tâm nhộn nhạo thoáng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, đạp đạp Đinh Khải Trạch bên cạnh: "Đó có phải là Mãn Mãn không?"
Đinh Khải Trạch đem cô gái nũng nịu định dựa qua đây đẩy ra: "Mãn Mãn ngay cả quán bar Hải Đăng còn không tới, sao lại tới nơi này, em ấy ở trong lòng tao tựa như tiên nữ trên trời, không nhiễm trần tục."
Hạ Bỉnh Hàn chậc một tiếng: "Sao mày lại có bộ dáng y như Kiêu gia của tao thế."
"Anh ấy làm sao?"
Hạ Bỉnh Hàn nói: "Si ngốc đi, gần đây treo bên miệng đều là em gái tiểu Mãn, một tiếng lại một tiếng bé con, thật sự là sến không chịu được, tao còn nghi là anh ấy thích kiểu sến sủa như vậy cơ."
"Ôi mẹ!" Hạ Bỉnh Hàn ngồi dậy, vỗ đùi: "Lục Kiêu Hà rất có thể đã thật sự thích tiểu Mãn, điện thoại đâu, đưa điện thoại cho tao, để tao gọi điện thoại cho anh ấy.
Tiểu tử Ninh Giải Hàng kia còn dám đoạt bé con của Kiêu gia nhà chúng ta, chờ chết đi là vừa."
Điện thoại của hắn sớm đã vứt đi đâu không nhớ, Đinh Khải Trạch cho người lấy một cái điện thoại mới tới đây, ném qua: "Bên người Mãn Mãn có cái đồ pê đê chết tiệt Văn Duyệt kia rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, cô ta có thể đánh nhau."
Hạ Bỉnh Hàn ấn số: "Mày bị cô ta đánh rồi?"
"Đừng nói nữa." Đinh Khải Trạch ai oán nhắm mắt lại: "Học không thuộc Marx, trở tay chính là một cái tát, cô ta nói nếu tao còn không thuộc thì sau này sẽ dùng gạch đập tao."
"Mày mẹ nó có chút tiền đồ được không, còn bị con gái đánh! Đi ra ngoài đừng nói mày là anh em của tao đấy, tao không gánh nổi đâu!"
Đinh Khải Trạch chậm rãi đáp: "Đàn ông tốt không đánh con gái."
Điện thoại của Hạ Bỉnh Hàn được đáp thông, hoàn cảnh ầm ĩ, hắn lớn giọng gọi tên Lục Kiêu Hà, Lục Kiêu Hà đã quá quen với cuộc điệu thoại như vậy rồi, tám chín phần mười đều là hai người bọn họ tiêu xài hết tiền trong thẻ để tán gái, gọi điện thoại tới bảo anh chuyển cho chút tiền, Lục Kiêu Hà nằm ở trên giường nhắm hai mắt lại: "Đợi lát nữa tôi sẽ chuyển tiền cho, đừng quấy rầy tôi ngủ."
Nói xong anh liền cúp máy, Hạ Bỉnh Hàn gọi lại thì điện thoại đã bị tắt, Hạ Bỉnh Hàn nhảy dựng lên: "Mày mau đi tìm Kiêu Hà đi, tao đi nghe ngóng bọn họ một chút, thật tuyệt, bé con của anh ấy, hai chúng ta gấp đến độ như thái giám rồi mà anh ấy còn có thể ở nhà ngủ ngon được."
Đinh Khải Trạch bò dậy, nữ bồi rượu bên người muốn túm lấy quần áo hắn, bị hắn bực bội kéo ra, Hạ Bỉnh Hàn nhíu mày: "Người anh em gần đây nóng nảy nha, làm sao thế?"
Hắn xoa nhẹ giữa mày: "Còn không phải là bị Văn Duyệt làm cho tức giận sao, tao đi trước đây."
Đi được mấy bước lại quay đầu dặn dò Hạ Bỉnh Hàn: "Văn Duyệt cũng coi như là bà con với tao, tý nữa nếu có lỡ xảy ra chuyện gì thì đừng so đo quá nhiều với cô ấy, nha đầu đó đầu óc không nhanh nhạy cho lắm, mày cứ coi cô ấy như bị thiểu năng trí tuệ đi."
Hạ Bỉnh Hàn nhìn chằm chằm hắn nửa ngày, gật gật đầu.
Ba người bọn họ chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, bây giờ hai người anh em đều bị phụ nữ làm cho sứt đầu mẻ trán, Hạ Bỉnh Hàn đột nhiên sinh ra cảnh giới siêu thoát, phụ nữ à, vẫn là nên chơi đùa một chút mới tốt, để bụng một chút sẽ dễ dàng hao tổn tinh thần, hắn cũng không muốn hao tổn tinh thần.
***
Trong phòng an tĩnh đến có chút xấu hổ.
Ninh Giải Hàng với Mãn Nhập Mộng xem như có chút mâu thuẫn, những người khác lại không quá quen biết anh ta, tuy nói đều là người trong một giới, nhưng ngày thường cũng không có tiếp xúc gì.
Văn Duyệt chạy tới chọn bài hát, Nhiễm Bích với Tiếu Hạ cũng đi qua, đem không gian nói chuyện để lại cho hai người, Mãn Nhập Mộng cố tình ngồi xa một chút, thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại, thỉnh thoảng lại nghe bọn họ ca hát, Ninh Giải Hàng cũng không nói lời nào, bất quá anh ta lại đang đọ sự im lặng với Mãn Nhập Mộng, đương nhiên là không so nổi, nhịn không được liền mở miệng trước: "Em ở Lục gia thế nào?"
Mãn Nhập Mộng không nghĩ tới anh ta sẽ hỏi cái này, kinh ngạc nhìn qua: "Rất tốt."
Lại là một mảnh im lặng, Ninh Giải Hàng lại lần nữa tìm đề tài: "Em vẫn luôn ở núi Thanh Sầm?"
"Ừm."
Vừa lúc Văn Duyệt bên kia cầm micro, gào lên: "Núi lớn con cháu hơ hơ ~~~" lên không nổi nữa, cô ấy cúi đầu ho khan một trận, Nhiễm Bích đoạt lấy micro, tiếp tục quỷ khóc sói gào.
Mãn Nhập Mộng:...
Ninh Giải Hàng:...
Cứ cảm giác bên cạnh cô đều toàn đứa ngốc, chỉ có cô là bình thường vậy.
Anh ta đẩy trái cây qua: "Nếu muốn tôi trả nợ nhân tình, em cứ ngồi không như thế bảo tôi phải làm thế nào?"
Mãn Nhập Mộng lắc đầu: "Bạn của tôi chơi vui, tôi liền vui, tôi không biết hát, cũng không biết uống rượu."
"Ăn chút gì đi."
Cô lặng lẽ vuốt bụng, phát giác nó hơi phình lên, thật sự ăn không nổi nữa, vì thế liền thất vọng lắc đầu: "Tôi vừa mới ăn no, cảm ơn."
"..." Ninh Giải Hàng cảm thấy bản thân bị sự đáng yêu của cô làm cho run lên.
"Em với Lục Kiêu Hà...!có quan hệ gì?"
Nói tới chuyện này, bản thân Mãn Nhập Mộng cũng nghĩ không ra, hiện tại bọn họ rốt cuộc là có quan hệ gì.
Nói là chủ nhà với khách ở nhờ? Bọn họ lại quá thân mật.
Nói là anh em? Nhưng họ lại quá ái muội, nói là bạn bè nam nữ? Hai người cũng chưa xác định đã hẹn hò.
Mãn Nhập Mộng rất thành khẩn: "Quan hệ ái muội."
Ninh Giải Hàng: "..."
Em cũng đúng là rất thẳng thắn.
"Em thích hắn sao?"
Mãn Nhập Mộng trầm mặc một lúc lâu: "Tôi không biết."
Cô đi theo ông nội sinh hoạt, thời điểm hiểu chuyện đã không tiếp xúc với người khác phái, những bí mật của con gái đều là các sư tỷ dạy cô, việc nam nữ cũng là xem trên TV mới cái hiểu cái không, yêu hay không yêu, thích hay không thích, cô chưa từng nghiêm túc suy xét cùng học tập, sao có thể hiểu rõ?
Chỉ là, hiện tại Lục Kiêu Hà ôm cô, hôn cô, trêu chọc cô, cô cũng sẽ không giống như lúc trước tức giận vung tay đánh nhau với anh.
Đại khái là không ghét đi.
Mãn Nhập Mộng cười khẽ: "Tôi muốn làm rõ một chút, nếu thật sự thích, vậy thì thích đi."
Ninh Giải Hàng chưa từng gặp qua cô gái nào rộng rãi tiêu sái như vậy, tuy rằng cô không biết bản thân có cảm giác gì với Lục Kiêu Hà, nhưng cũng thoải mái hào phóng thừa nhận sự ái muội giữa mình với anh, cũng muốn làm rõ cảm xúc trong lòng mình, không có tâm tư chơi đùa, không có suy nghĩ trốn tránh, chỉ giống như một đứa trẻ đơn thuần, đi thăm dò đồ vật mình không biết, nếu như thăm dò được chân tướng rồi sẽ thoải mái hào phóng thừa nhận.
Cô là một cô gái tốt đến mức nào chứ, Ninh Giải Hàng nhịn không được nghĩ, cho nên, anh ta ghen ghét nói: "Em không nghĩ tới, Lục Kiêu Hà đang chơi đùa với em sao? Em nhạt nhẽo lại khô khan không thú vị, không thể so với đám nữ nhân phục vụ quán bar của hắn được, tất cả đám người đó đều là hắn chọn."
Mãn Nhập Mộng không có chút biểu tình nào: "Vậy sao?"
"Em không tức giận?"
"Tôi giận cái gì?" Mãn Nhập Mộng ngơ ngẩn nhìn anh ta: "Tôi với tiểu Lục gia còn chưa tới quan hệ quản chế lẫn nhau, huống chi anh ấy chọn những cô gái đó phục vụ quán bar, có thể cho những người đó công ăn việc làm, cũng có thể khiến việc làm ăn của quán bar ngày càng thuận lợi, cớ sao lại không làm?"
Ninh Giải Hàng nghe được nhíu mày, Hạ Bỉnh Hàn nghe lén ngoài cửa lại muốn cười, Ninh Giải Hàng tiếp tục nói: "Sau này em sẽ ở bên hắn ta sao?"
"Nếu tôi thích anh ấy, anh ấy cũng thích tôi, vậy thì ở bên nhau."
"Ồ." Ninh Giải Hàng nhướng mày: "Người như Lục Kiêu Hà mà em cũng dám thích, không sợ bị vứt bỏ?"
Lúc này, Lục Kiêu Hà cũng mang vẻ mặt lạnh như băng giết tới, Đinh Khải Trạch tự chạy tới Lục gia nói cho anh biết xong, Lục thiếu từ trên giường bật dậy chạy thẳng ra ngoài, tốc độ lái xe của Đinh Khải Trạch lại không so được với anh, lúc đuổi đến cửa đã khổ không thể nói, lúc hai người tới ngoài cửa phòng, lại vừa lúc nghe thấy câu hỏi kia của Ninh Giải Hàng, tay nắm cửa của Lục Kiêu Hà dừng lại, muốn nghe xem Mãn Nhập Mộng sẽ trả lời như thế nào.
Trong phòng, tiếng ca hát dần dần yếu đi, kỳ thật ba người các cô cũng không thật sự hát, chỉ giả bộ ngớ ngẩn để lừa dối cho qua, làm bộ làm tịch muốn xem xem hai người kia sẽ nói cái gì.
Mãn Nhập Mộng nghiêm túc tự hỏi vấn đề của Ninh Giải Hàng: "Nếu thật sự có một ngày như vậy, vậy ai đi đường nấy thôi."
Tiếu Hạ xen mồm: "Em không nghĩ tới, nếu em yêu anh ấy muốn chết, còn anh ấy lại không để em ở trong lòng thì sao.
Em yêu tới mức đó rồi mà còn có thể không chút lưu tình rời đi sao, em thật sự có thể từ bỏ hả, thật sự có thể đường ai nấy đi?"
Ninh Giải Hàng nghe đến nhướng mày, ngoài cửa, đôi mắt Lục Kiêu Hà chuyển lãnh, có đám bạn bè này bên cạnh, anh muốn để cô sớm thích mình một chút sợ là có chút khó.
Mãn Nhập Mộng lại thật sự bình tĩnh, cười nhạt: "Nào có xa xôi được như mọi người nói, em với tiểu Lục gia còn chưa phát triển tới bước kia đâu.
Hơn nữa, tiểu Lục gia không phải người như mọi người nói, anh ấy rất tốt, lần đầu gặp mặt em đã biết rồi."
Nhiễm Bích trêu chọc cô thế mà còn biết bảo vệ Lục Kiêu Hà, truy vấn cô có phải đã thích anh rồi hay không, mấy cô gái nháo thành một đoàn, Ninh Giải Hàng lại ngày càng nhíu mày khó chịu.
Cửa phòng mở ra, Lục Kiêu Hà từ bên ngoài đi vào, vòng qua cái bàn, đi tới trước đám người đang ngây ngốc, giơ tay ra đẩy ba người đang đùa giỡn cách xa Mãn Nhập Mộng ra một chút, tạo ra một vị trí cho anh ngồi.
Anh ngồi xuống, trong miệng ngậm một điếu thuốc không châm lửa, kéo tay Mãn Nhập Mộng qua đặt ở trong lòng bàn tay xoa bóp, Hạ Bỉnh Hàn với Đinh Khải Trạch cũng ngồi xuống phía bên kia của anh, chân gác lên bàn nhìn Ninh Giải Hàng: "Thật là trùng hợp nha, Ninh thiếu lúc nào mới tới quán bar Hải Đăng của chúng tôi ngồi một chút đây, đều sẽ chuẩn bị rượu ngon cho ngài."
Ninh Giải Hàng không trả lời, nhìn về phía Mãn Nhập Mộng: "Nhân tình lần trước vẫn còn, tôi đi trước."
Lúc anh ta đứng dậy, Lục Kiêu hà cũng nâng mắt lên: "Ninh Giải Hàng, tôi khuyên cậu bớt có những suy nghĩ bậy bạ đi."
Cái "suy nghĩ bậy bạ" kia là cái gì, hai người bọn họ đều rõ ràng, Ninh Giải Hàng liếc mắt qua: "Lục Kiêu Hà, mày đừng quá đắc ý, nhân sinh còn dài lắm."
Anh ta mở cửa đi ra ngoài, Lục Kiêu Hà cho Đinh Khải Trạch một ánh mắt, người sau đi ra gọi điện thoại, Hạ Bỉnh Hàn cũng đứng dậy, nhìn về phía đám người Tiếu Hạ: "Đi thôi, chúng ta cũng đi ra ngoài."
Trong phòng trống không, chỉ còn lại hai người ngồi trên ghế sofa, tay Mãn Nhập Mộng còn bị anh nắm trong tay, không nhẹ không nặng xoa bóp, đột nhiên, anh cười, ngữ khí cực nhẹ, cũng cực âm trầm quỷ dị: "Em với Ninh Giải Hàng gặp mặt?"
Mãn Nhập Mộng tràn đầy mê mang, căn bản không nghĩ tới việc Lục đại thiếu gia là đang ghen tị, ngơ ngác hỏi: "Không thể sao?"
Lục Kiêu Hà nghiêng người, niết cằm cô: "Em thật sự không biết hay là giả vờ không biết, gần đây hắn rất để tâm tới em, chỉ sợ đều phải quy công về việc lần trước em cứu hắn đi."
"Em không biết, anh ta nói nếu em không gặp thì về sau sẽ lại tới tìm em, em không muốn bị anh ta quấn lấy, nghĩ mau chóng chấm dứt cũng tốt, em không nghĩ nhiều như vậy."
Thấy cô giải thích chân thành lại ngoan ngoãn như vậy, bực mình của Lục Kiêu Hà tiêu đi một nửa, nhưng tóm lại tâm lý vẫn có chút hụt hẫng, buông bàn tay đang niết lấy mặt cô ra, cầm ly rượu trên bàn uống vài ngụm, như nhớ tới chuyện gì, anh nheo mắt nhìn cô: "Ban nãy có uống rượu không?"
"Không có."
Anh gật đầu: "Em với hắn nói mấy câu?"
Mãn Nhập Mộng giơ tay đếm số, mỗi một ngón tay giơ lên, mặt Lục Kiêu Hà lại càng lạnh đi, rót vài ly rượu uống vài bụng, không nói một lời chờ đáp án của cô.
Mãn Nhập Mộng càng đếm càng mơ hồ, cuối cùng liền lắc đầu: "Em không rõ, anh hỏi cái này làm gì?"
"Nói những gì." Lục Kiêu Hà buông chai rượu xuống, điếu thuốc trong miệng ném vào thùng rác, ngửa đầu dựa vào trên sofa, ngón tay thon dài thong thả vuốt mũi, biểu tình lười nhác, đại khái là vừa mới rời giường đi.
Mãn Nhập Mộng thuật lại những gì vừa mới với Ninh Giải Hàng lại cho anh nghe, nghe xong, bực bội trong lòng Lục Kiêu Hà lại càng tăng lên, ngay cả anh cũng chưa từng nói sâu về chuyện tình cảm như vậy với cô, vậy mà tên tiểu tử thối Ninh Giải Hàng kia đã nhanh chân tới trước, không chỉ có như thế, còn bị nói một đống lời bậy bạ về mình, anh cũng không biết Mãn Nhập Mộng có để trong lòng hay không, thật là mẹ nó bực mình mà!
Lục Kiêu Hà đột nhiên đá bàn một cái, dọa Mãn Nhập Mộng nhảy dựng, anh đứng lên, lại từ trong hộp thuốc rút ra một điếu: "Ở chỗ này đợi anh, anh đi hút điếu thuốc rồi về."
"Em đi theo anh."
Lục Kiêu Hà lấy bật lửa ra: "Sẽ không đi xa, anh gọi chút đồ ăn cho em, ở chỗ này đợi anh."
Giữa mày anh nhíu vô cùng chặt, bộ dáng thật sự tức giận, nhưng vẫn tận lực khắc chế, tâm bình khí hòa nói xong lời này với Mãn Nhập Mộng, phía sau vang lên thanh âm của cô: "Tiểu Lục gia, anh đang tức giận cái gì?"
Lục Kiêu hà thong thả quay đầu nhìn cô, đôi mắt đen tối không rõ: "Em nói xem anh tức giận cái gì?"
Mãn Nhập Mộng cảm thấy có rất nhiều nguyên nhân, có lẽ là tức giận cô với Ninh Giải Hàng gặp nhau, tức giận cô với anh ta nói chuyện, còn tức giận cô nói mấy câu với anh ta cũng nhớ không rõ, đại khái...!đây là ghen tuông trong truyền thuyết đi?
Rốt cuộc đầu cũng thông suốt được một trận, đứng lên chạy tới, tay nhỏ bắt được anh, Lục Kiêu Hà chỉ cảm thấy gót chân cứng lại, không động đậy được, cúi đầu liền thấy, Mãn Nhập Mộng đang ngồi xổm dưới chân anh, hai tay bám chặt lấy quần anh, vô cùng đáng thương nói: "Anh đừng ném em ở đây một mình."
Cô làm nũng, bộ dáng mềm mại, một bụng tức giận của Lục Kiêu Hà tức khắc liền tiêu tan, chỉ là Mãn Nhập Mộng như vậy làm anh nổi lên vài phần ý xấu, muốn tiếp tục trêu chọc cô, anh vẫn là có ý tứ muốn đi ra ngoài, Mãn Nhập Mộng lập tức ôm lấy chân anh, mông nhỏ ngồi ở trên chân anh, quấn lấy chân anh thành một vòng, giống y như con koala đang ôm cây.
Cô ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, tiếng nói mềm mại nhu nhu: "Anh đừng đi, em ai cũng không quen biết, sao có thể đi ra ngoài? Còn có, trên người em không mang tiền, cũng không quen thuộc Vĩnh Chiết, dù sao em cũng không cho anh đi."
...!Lục Kiêu Hà dùng sức cắn điếu thuốc trong miệng, trong cổ họng đè nặng một cỗ nhiệt hỏa, mãnh liệt nhắm thẳng xuống bụng dưới, anh liếm môi, cong lưng dỗ dành: "Đứng lên."
"Em không." Mãn Nhập Mộng tiếp tục ôm chặt.
Lục Kiêu Hà có cảm giác thứ đồ mềm mại kia cọ xát trên đùi anh, anh chửi nhỏ một tiếng, xoa tóc cô, tiếng nói gần như nghẹn ngào: "Bé con ngoan, đứng lên, anh ôm."
Mãn Nhập Mộng đứng dậy, đồng thời, Lục Kiêu Hà đem cô kéo tới đè lên trên cửa, ôm chặt eo của cô: "Muốn mạng của anh có đúng không?"
Mãn Nhập Mộng lại rất mê mang, Lục Kiêu Hà bóp má cô làm cô hơi hé miệng, cái miệng nho nhỏ cùng với đầu lưỡi hồng phấn được nhìn thấy rất rõ, anh kề sát vào liếm một cái, thân thể Mãn Nhập Mộng run lên, thanh âm nức nở bị môi lưỡi của anh lấp kín, tay giãy giụa cũng bị anh mười ngón đan xen ấn ở trên tường, anh lộ ra một khe hở, thở dốc: "Ngoan một chút."
Mãn Nhập Mộng động động thân thể, mơ hồ nắm lấy thứ gì đó làm cô không thoải mái: "Đây là cái gì, anh mau lấy ra, đừng chọc vào em."
Lục Kiêu Hà suýt nữa không khống chế được, cắn răng khắc chế: "Bảo bối, đây là..." Anh ở bên tai cô nói gì đó, sắc mặt Mãn Nhập Mộng đỏ ửng lên đẩy anh ra, Lục Kiêu Hà cười nhẹ nhìn cô, Mãn Nhập Mộng đã che lại hai mắt ngồi xổm trên mặt đất: "Anh! Anh là đồ lưu manh!"
Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, vỗ vỗ đầu cô, Mãn Nhập Mộng lập tức xoay người tránh đi: "Anh bao lâu mới có thể...!có thể tốt lên..."
"Thấy em, liền tốt không được." Anh tiếp tục đùa, đặc biệt hư.
Mãn Nhập Mộng như con đà điểu ngồi xổm xuống, bịt mắt lẩm bẩm: "Anh bắt nạt em."
Lục Kiêu Hà cười đến ôn nhu, ừ, còn muốn đem em ném vào trong chăn, hung hăng bắt nạt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...