Chỉ Là ... Tôi Nhớ Em

Chiều nay trước đại sảnh rộng lớn của Lưu thị có thêm sự xuất hiện của hai đứa bé, một lớn một nhỏ.
Bé trai lớn là Hạo Thiên, 5 tuổi, con trai của giám đốc tập đoàn Lưu thị.
Bé gái nhỏ hơn là Hải Đường, năm nay tròn 3 tuổi, con gái của...trợ lí giám đốc tập đoàn Lưu Thị. (Vâng, anh Lâm đã hoàn thành kế hoạch "đánh nhanh thắng nhanh" trước đó nên con gái anh chỉ kém bé Thiên Thiên 2 tuổi )
Hai đứa trẻ hoạt bát như những thiên thần nhỏ, ai đi qua cũng phải ngoái lại nhìn.
Một nhân viên nữ thấy hai bé dễ thương liền hỏi: "Sao 2 cháu lại ngồi đây?"
"Con chờ bố"_Hải Đường tròn mắt, cất giọng non nớt trả lời.
Cô nhân viên cười, nựng má bé rồi lấy hai chiếc kẹo ở quầy lễ tân: "Cô cho hai đứa này"
Hạo Thiên và Hải Đường nhận lấy rồi lễ phép cảm ơn. Đợi người nhân viên đi, Đường Đường giơ chiếc kẹo sang: "Anh bóc cho em với"
Hạo Thiên có chút băn khoăn: "Nhưng cô giáo anh dặn không được ăn đồ người lạ cho"
Hải Đường trề cái miệng nhỏ: "Nhưng em đói mà"
Thiên Thiên suy nghĩ một chút rồi thở dài, bóc kẹo hộ bé: "Thôi được rồi, vậy ăn cả phần của anh đi. Anh ngồi đây, có chuyện gì anh sẽ cứu em"
Đường Đường nghe thấy thế phấn khởi hẳn lên, cảm ơn Hạo Thiên, ngồi trên ghế vừa ăn kẹo vừa đung đưa chân.
Ăn kẹo xong, chờ mãi mà bố vẫn chưa ra, cô bé tụt xuống khỏi ghế:
"Em đi tìm bố đây"
"Không được!"_Hạo Thiên kéo Đường Đường lại_"Em đi linh tinh sẽ bị lạc đấy"
"Em muốn tìm bố"_Hải Đường xụ mặt, cố giật vạt áo mình ra khỏi tay Thiên Thiên.

"Đã nói là không được!"_Hạo Thiên cau mày.
"Kệ em"_Rốt cuộc Hải Đường cũng giật được vạt áo mình ra, nhe răng cười rồi chạy đi.
Thiên Thiên vội đuổi theo. Đúng là phiền phức! Phan Hải Đường không biết nghe lời như thế lớn lên nhất định không có ai cưới!
------
Buổi họp kết thúc, Khải Phong vừa bước ra thì có người đằng sau cười gọi: "Giám Đốc Lưu, quý tử nhà anh đến rồi kìa!"
Khải Phong quay đầu nhìn, quả đúng là con trai anh đang chạy chơi ngoài đại sảnh.
Khải Phong bình thường đã đẹp trai, làm bố lại càng trưởng thành, vẻ quyến rũ nam tính đều thể hiện qua từng động tác nhỏ nhất khiến không ít người ngưỡng mộ.
Anh bước ra đại sảnh, gọi con.
Thiên Thiên nghe thấy giọng bố liền đứng lại. Khải Phong bước tới mấy bước, xoa đầu con trai: "Lại tới gây chuyện"
"Đâu có đâu"_Hạo Thiên mở to mắt nhìn bố.
Khải Phong cảm thấy buồn cười: "Thế con tới đây có chuyện gì?"
"Mẹ cùng cô Khả Vân đi mua đồ em bé nên chú Lâm đón con và Hải Đường đến đây"
Khải Phong nhìn quanh một lượt, quả nhiên trông thấy trợ lí Lâm đang bế công chúa nhỏ của mình trên tay, đi về phía này.
Khải Phong khoanh tay: "Cậu Lâm, gan cậu cũng lớn thật đấy, dám để hai tiểu quỷ này ở ngoài này sao?"
Đường Đường nghe thấy thế liền ôm lấy cổ bố: "Chú đừng mắng bố cháu mà"
Trợ lí Lâm cười ha ha thơm má con gái rồi nói với Khải Phong: "Đúng đấy giám đốc, trước mặt bọn trẻ anh đừng nổi nóng. Mà Đường Đường nhà tôi cũng rất biết nghe lời Thiên Thiên, không lo đâu, đúng không con?"
Hải Đường nhìn bố, rồi lại nhìn Khải Phong, gật mạnh đầu, nhanh nhẹn đáp: "Đúng ạ!"
Hạo Thiên đứng dưới nghe được thực lòng không biết nói gì hơn. Là đàn ông thì không nên nhỏ mọn. Haizz ai hiểu thấu nỗi khổ của cậu đây?
Anh Lâm nói tiếp: "Vợ giám đốc đang đi mua đồ với Khả Vân nhà tôi, mà hôm nay là cuối tuần hay hai gia đình chúng ta về nhà tôi cùng ăn thịt nướng đi"
Khải Phong nghĩ một lát rồi gật đầu: "Vậy cũng được"
Sau đó anh Lâm bế Hải Đường ra lấy xe trước, Hạo Thiên cùng Khải Phong đi sau.
Ngang qua canteen của công ty, đột nhiên cậu bé níu tay bố lại.
"Bố ơi, chúng ta mua cái bánh kia được không?"_Vừa nói Thiên Thiên vừa chỉ vào chiếc bánh ngọt trong tủ kính.
"Đói bụng sao?"_Khải Phong hỏi.
Hạo Thiên gật đầu.
Hai bố con vừa bước vào, mấy nhân viên trong canteen đã không kìm được xì xào: "Bạn nhỏ kia đáng yêu quá, hình như là con trai giám đốc thì phải, ôi đúng là gen tốt nha~"
"Bố, bố mua 2 cái đi ạ"_Thiên Thiên ngước lên nhìn anh.

"Con ăn hết 2 cái sao?"_Khải Phong ngạc nhiên hỏi.
Cậu bé nói nhỏ một câu: "Thật ra con muốn mua cho Đường Đường nữa"
Khải Phong xoa đầu con: "A con trai của tôi lớn rồi"
Ra khỏi canteen với 2 chiếc bánh, Hạo Thiên hoàn toàn hài lòng.
"Con thích em Đường Đường lắm à?"_Khải Phong tò mò hỏi.
"Cũng không hẳn...Con mua bánh để khi nào em ý không nghe lời sẽ "dụ dỗ" ạ"
Khải Phong không nhịn được cười, véo má Thiên Thiên: "Này ai dạy con thế hả? Người ta còn bé như vậy đã lên kế hoạch "dụ dỗ" cái gì chứ?"
__________________________________
Tại phòng bếp...
Anh Lâm đang tròn mắt chứng kiến Khải Phong thành thạo nấu ăn, nhìn thế nào cũng không giống giám đốc uy quyền ở công ty.
"Này Khải Phong, tôi nói thật nếu anh không làm giám đốc thì đi mở quán ăn cũng được đấy"_ Hoàng Lâm giơ ngón cái ra cảm thán.
Đây không phải là chỗ làm nên hai người xưng hô thoải mái hơn.
Khải Phong hơi nhếch miệng cười: "Anh đừng đứng đấy nữa, mau rửa rau đi"
Ngoài phòng khách, Hạo Thiên đang mải mê vẽ tranh, còn cô nhóc Đường Đường ngồi chơi gấu bông một lát liền ngủ quên luôn trên ghế.
Chợt cửa mở, Tiểu Mai và Khả Vân bước vào.
Nhìn thấy con trai, Mai Mai mỉm cười: "Hạo Thiên, con đến rồi sao?"
Thiên Thiên đang cầm bút chì màu, ngẩng đầu thấy mẹ liền sung sướng chạy tới: "Mẹ!"
Tiểu Mai ôm con, cậu bé thơm lên má mẹ. Khải Phong và Hoàng Lâm ở trong phòng bếp nghe thấy thế liền đi ra.
Mọi người chào hỏi nhau xong, anh Lâm xách đồ vào giúp vợ, còn Khải Phong giơ tay ra nói với Thiên Thiên: "Nào qua đây, mẹ con ôm con lâu thì mỏi lắm"
Hạo Thiên thích mẹ ôm nhưng cũng không dám chống đối bố, ngoan ngoãn rời khỏi mẹ. Khải Phong tiến đến đỡ con trai, còn "thuận tiện" hôn một cái lên má bà xã.

----------------------
Một lát sau...
Đường Đường bé nhỏ ngủ say sưa từ nãy đến giờ cuối cùng cũng tỉnh. Vừa mở mắt đã nhìn thấy anh Hạo Thiên đang ngồi gần đó.
Người lớn đang bận rộn chuẩn bị bữa tối. Thiên Thiên thấy em tỉnh dậy liền đi lấy hộp bánh vừa nãy bố mua, mang ra ngồi xuống trước mặt Hải Đường.
"Đường Đường, có muốn ăn bánh ngọt không?"
Cô bé nhanh chóng ngồi dậy: "Có ạ!"
"Anh biết ngay mà"_Hạo Thiên bày ra bộ mặt "ông cụ non"_"Sao ai cho gì em cũng ăn thế? Người lạ cho thì không được ăn, rõ chưa?"
Đường Đường gật đầu mỉm cười, để lộ 2 chiếc răng cửa bé xíu đáng yêu.
"Tốt lắm. Bây giờ ví dụ anh là người lạ, anh nói: "Đường Đường bé nhỏ có muốn ăn bánh không nào ^^?" thì em sẽ bảo gì?"
"Em có muốn ăn ạ!"_Hải Đường cong môi nhỏ trả lời.
Hạo Thiên cũng bất lực, đành mở hộp bánh ra: "Thôi em ăn đi, lần sau anh sẽ cho em ăn thật nhiều, để em không muốn ăn của người lạ nữa"
Hải Đường cười tươi như hoa, xúc một miếng bánh bỏ vào miệng, hai má phúng phính đáng yêu.
Thiên Thiên xoa đầu cô bé: "Anh cho em ăn thì nhớ phải nghe lời anh đấy nhé".
--------------------------------
Nhiều bạn cmt cute quá nên au đã viết thêm chap này để cảm ơn mọi người vote và cmt ủng hộ tui nhé cả nhà ❤️ thêm một lời thỉnh cầu là các độc giả yêu quý gặp mấy thể loại ăn cắp chuyển ver hay nhiệt tình report để cộng đồng wattpad sạch sẽ nhé, chứ cứ gặp mấy thể loại mặt dày sống dựa trên công sức của người khác thì những tác giả như mình buồn lắm :(


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui