Chỉ Là Thế Thân Của Cô Ấy!
Chỉ là thế thân của cô ấy! (7)- Ưm...!Aha...- Hân Nhiên? H...!Hân Nhiên à...Tần Khanh điên cuồng quỳ trước cơ thể đầy máu của Hân Nhiên, hắn ôm trọn lấy cô ấy vào lòng sợ hãi.Đôi tay hắn run rẩy miệng cũng đơ cứng.
Đây là lần đầu tiên Tần Khanh rơi nước mắt.
Hân Nhiên đau nhưng cô vẫn có mỉm cười với hắn.Vì Hân Nhiên biết rõ là ba cô ấy có lỗi với Tần Khanh, nhưng cô là con món nợ này để cô thay ông ấy trả vậy.- Đ...!Đừng làm anh sợ mà Hân Nhiên, chúng ta đến bệnh viện...!Anh đưa em đến bệnh viện...- Em là bác sĩ...!Em hiểu cơ...!Cơ thể em mà...!Ưm aaaa...!Đừng khóc Tần Khanh...!Hân Nhiên không thích...!Ưm...- Sao em lại làm vậy hả? Tại sao lại ngu ngốc đỡ cho ông ta chứ? Không phải đã ngủ rồi sao Hân Nhiên ...!Hức...- Ông ấy...!Ưm ha...!Là ba em...- Ba cái mẹ gì hả? Không cùng dòng máu thì có tư cách gì làm ba của em hả Hân Nhiên...!Hức...Hắn ôm lấy cơ thể Hân Nhiên dần lạnh ngắt.
Bước chân Tần Khanh bây giờ không vững nỗi nữa.Hắn đã cố gắng chạy thật nhanh...!Nhanh hết mức có thể.
Dù vậy thì Hân Nhiên cũng không thể qua khỏi.Chỉ vừa đến cổng bệnh viện, cô ấy đã ra ngưng thở trong lòng hắn.- Anh Tần Khanh...!Em về rồi...Âm thanh ồn ào dưới nhà làm Tần Khanh tỉnh giấc.
Không ngờ trời lại tối nhanh đến vậy.Hắn lau sạch khoé mắt còn vương lệ trầm tĩnh bước ra khỏi phòng.- Sao lại về sớm vậy? Em lo cho tôi sao?- Ai rảnh chứ? Chỉ sợ anh chết đói thôi, muốn ăn gì em nấu.- Ăn em.- Chậc...!Em không đùa đâu nha...!Nhanh lên..Bị Tần Khanh chọc đến đỏ mặt, không hiểu sao Trân Hạ vẫn cảm thấy vui đến vậy.Suốt quá trình nấu ăn Tần Khanh liên tục từ đằng sao ôm lấy cô ấy, thỉnh thoảng lại hôn vào má rồi hạ xuống cổ và vai.Chỉ nấu ăn thôi mà cũng "cực khổ" đến vậy nữa.- Ưm...!Đừng hôn nữa bầm hết rồi đó anh Tần Khanh...!Em nấu xong rồi- Hmmm...!Anh bưng ra giúp em.- Nóng lắm, em tự làm được rồi.- Anh càng phải giúp lỡ đỗ thì phải làm sao đây? Ra bàn ngồi đi...!Ngoan.Trân Hạ cảm nhận được hơi ấm gia đình thật sự, trước giờ quen người kia mọi chuyện đều là tự cô gồng gánh tất cả thật sự rất mệt mỏi.Bây giờ đã có Tần Khanh bên cạnh cô cảm thấy bản thân mình giống như công chúa, được cưng chiều, chăm sóc rất kĩ.Nhưng đến lúc cô nghĩ lại mình cũng chỉ là cái bóng của em gái anh ta mà thôi, nó thật sự rất chua chát, khó chịu.- Em mất tập trung như vậy? Là đang nhớ về thằng kia sao?- Không có, chỉ là gần đây tâm trạng không tốt thôi.- Vậy sao? Ngày mai em muốn đến công ty với anh không? Sau đó sẽ ghé sang trung tâm thương mại mua sắm cho em.- Sẽ không ảnh hưởng gì chứ?- Đến lúc kết hôn có rất nhiều báo chí truyền thông, tôi cũng chẳng quan tâm bọn họ nói gì đâu Hạ nhi à.#còn#ngôn_tình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...