"Em không biết câu trả lời nhưng trải qua nhiều năm như vậy, em cũng dần ngộ ra một đạo lý, yêu một lần thật sự sẽ đau thương biết mấy.”
Có lẽ em vẫn còn nhớ, khoảng thời gian khi em vừa mới chia tay. Lúc đó, em đau đến không muốn sống nữa, cảm thấy thế giới xung quanh thật u ám, cảm thấy cuộc sống chẳng còn chút ý nghĩa. Thậm chí em ngại yêu và sợ yêu.
Nhưng sự thật là, sau khi trải qua khoảng thời gian khó khăn đó, em vẫn là một người tràn đầy năng lượng. Khi em gặp những bông hoa, em sẽ cười và cũng còn có thể mở lòng để đón nhận một ai đó. Em đã từng nghĩ rằng em không thể buông bỏ đoạn tình cảm này, nhưng rồi một ngày, em nhận ra chẳng biết từ lúc nào em đã không còn nhớ đến ký ức đau buồn ấy.
Nếu có một ngày, người ấy quay lại và nói với em rằng người ấy vẫn còn yêu em, thì em đừng vội tin. Bởi vì, người ấy đã không còn là người mà em yêu say đắm trong quá khứ, cũng như em, đã không còn là cô gái ngây ngô ngày nào.
Trong thành phố nhỏ bé này, ai cũng đang tìm kiếm đích đến của mình. Cùng nhau, không có nghĩa là tình yêu, mà còn là trách nhiệm. Trong cõi nhân gian này, có thể chỉ có một tình yêu đích thực. Sau đó, tất cả những mối tình khác đều không thể làm em đau đớn thêm.
Cho đến hiện tại, em đã gặp rất nhiều người, đã trải qua những cảm giác khó quên. Em luôn tin vào tình yêu, nhưng cũng sẽ có những người không biết trân trọng thứ tình cảm ấy. Sau khi bị phản bội và tổn thương, em thấy sao mà ngu ngốc quá. Vậy em còn tin vào tình yêu nữa hay không?
Em không biết câu trả lời nhưng trải qua nhiều năm như vậy, em cũng dần ngộ ra một đạo lý, yêu một lần thật sự sẽ đau thương biết mấy.
Những ai đã từng trải qua tổn thương và tuyệt vọng, đều biết rằng phải buông tay. Cuối cùng, không phải tình yêu của họ quá nhỏ bé, mà là những đau thương đã lấp đầy trái tim của họ.
Nếu có cơ hội gặp lại chính mình lần nữa, có lẽ em sẽ không để bản thân đi quá xa. Có lẽ em sẽ dừng lại để nhìn rõ bản thân và nhìn thấy những tiếc nuối của chính mình. Và ở một nơi tận cùng của trái đất, em sẽ để tất cả những hối hả lại phía sau.
Nhiều năm về sau, có thể em sẽ gặp lại người em đã từng yêu, có lẽ ở một góc phố nào đó, có lẽ trong một cửa hàng, và nhiều khả năng là trên dòng đời hối hả. Em sẽ thấy rằng người đứng trước mặt em lúc đó sao mà quá đỗi bình thường, bình thường đến mức em không thể tin được vì lý do gì mà em đã từng say mê đến thế.
Em sẽ chào và hỏi thăm người ấy, nhưng em sẽ không bao giờ nhắc đến tình yêu ngày trước. Có lẽ em sẽ nói về những người bạn ngày xưa của cả hai, hoặc những câu chuyện đùa vui vẻ.
Và khi em quay đi cùng với lời tạm biệt, em có thể sẽ buồn cho chính mình và những tan vỡ đã qua. Người ấy đã từng ở bên em, cùng em trải qua một khoảng thời gian hạnh phúc, vậy mà giờ lại trở thành người dưng. Điều đó thật sự rất buồn!
Trần Dịch Tấn hát bài 《Đã Lâu Không Gặp》 nghe sao mà lãng mạn, nhưng sự thật thì nghiệt ngã vô cùng.
Thời gian không thể xóa nhòa những tổn thương, ngay cả khi cả hai đã từng yêu nhau say đắm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...