Chỉ Là Lúc Đó Lòng Ngẩn Ngơ



Đổng Tuyết Khanh nằm bẹp trên giường suốt ba ngày trời, vết thương nóng rát như bị bỏng nơi động sau luôn bất ngờ lôi y tỉnh dậy từ trong ảo mộng. Khi y muốn nhớ lại những năm tháng hồi ức đẹp tươi ngoài cung để nguôi ngoai nỗi đau, trái tim liền như thể bị xéo nát, da như bị lột, phô bày tất thảy nhuốc nhơ của y ra trước mắt người đời. Y lại bắt đầu nhẩm đếm, cố bắt mình phải mê man đi, y không cho phép mình nghĩ ngợi gì đến Hứa Nghiêm cả.

Y đích thực yêu nam nhân, y đã yêu mười mấy năm, nhưng Hứa đại ca tuyệt nhiên sẽ không cầm thú như vậy với y đâu mà, có điều Hứa đại ca có khi nào sẽ lảng tránh điều này không? Chẳng phải mình vẫn luôn chờ đợi cái ôm của Hứa đại ca đó sao?… Không! Không! Không! Đổng Tuyết Khanh tức khắc ngăn chặn dòng suy nghĩ vẩn vơ của mình, trái tim càng đau thắt thêm nhiều lắm.

Ngày thứ tư, Hoàng thượng cử ngự y đưa Kim Sang dược(1) tới, ngự y lạnh tanh biểu tình thoa thuốc thay Tuyết Khanh. Tuyết Khanh phải để chỗ bị thương ra cho người ta xem, mặt đỏ rừng rực, cũng may ngự y không có hỏi han gì, những chuyện bí mật nơi chốn Hoàng cung, ông lão tập nhiều cũng đã thành quen sẵn.

Sang ngày thứ năm, vết thương đã xêm xêm lành lặn. Đổng Tuyết Khanh ra ngoài phòng, dưới bóng nắng êm ả của mùa thu, mượn thiên nhiên để xoa dịu linh hồn rơi rớt của mình.

Không ngờ, buổi tối ngày thứ sáu, có ba thái giám đến, đưa Đổng Tuyết Khanh tới Vị Ương cung.

“Đổng ái khanh, sức khỏe thế nào rồi?” Hằng Dạ dùng giọng nói dịu dàng bậc nhất mà hỏi.

Đổng Tuyết Khanh ngó khắp chung quanh, những người thị hầu lại lần nữa mất tăm không thấy bóng dáng.

“Hoàng thượng, hình phạt Người đã trừng trị thần, thần không hề oán hận, Người hãy buông tha thần đi!” Đổng Tuyết Khanh vội quỳ xuống, hỗn loạn mở lời.

“Ái khanh lo lắng nhiều quá, sao trẫm lại trừng trị ngươi cho được, trẫm chỉ là yêu thương ngươi thôi, mau đứng dậy đi.” Hằng Dạ nở nụ cười đến là ái muội, tự mình đến nâng thiếu niên nhu mì kia lên.


“Không, Hoàng thượng, xin Người bỏ ra đi ạ.” Đổng Tuyết Khanh ngước tầm đầu, muốn thoát ra khỏi bàn tay to bản của Hằng Dạ, trên mặt không che giấu nổi sắc tái nhợt và khiếp hãi, song chính bằng cái sự hoảng sợ cùng ngại nghịu này lại càng khuấy lên dục tình Hằng Dạ.

“Vì sao ngươi lại sợ trẫm vậy?” Hằng Dạ mạnh mẽ bắt lấy cổ tay Đổng Tuyết Khanh, ôm y vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên tấm lưng mảnh khảnh.

“Hoàng Thượng, không, Người, không… Đau quá… A, thần không phải ý đó…” Đổng Tuyết Khanh căn bản không dám đẩy tay Hoàng thượng ra, chỉ có thể lắp bắp can gián.

“Tiểu mỹ nhân à, lần này trẫm tuyệt đối sẽ không làm ngươi đau đâu.” Hằng Dạ với một lọ chất lỏng đàn hương(2) trong suốt từ trên bàn, huơ huơ nó trước mặt Đổng Tuyết Khanh, “Đây là dịch bôi trơn Thái y phối chế vì trẫm, nhất định sẽ cho ngươi được nếm trải tư vị *** tuyệt vời.”

Lời dứt, Hằng Dạ gọn lẹ bế bổng Đổng Tuyết Khanh vào giường lớn trong phòng ngủ.

“Hoàng thượng, thần không làm được đâu, Người hãy tìm ai khác đi, thần, thần không muốn!” Đổng Tuyết Khanh cuống tới nỗi suýt nữa khóc òa, y rụt lùi vào một góc giường, hai tay giữ chặt vạt áo.

“Ngươi cũng dụ dỗ trẫm quá đó nha!” Hằng Dạ sốt ruột leo lên giường, dùng lụa mỏng trói hai tay Đổng Tuyết Khanh treo lên nóc xà, để cho chân Đổng Tuyết Khanh vừa vặn có thể đứng trên giường.

“Trẫm sợ ngươi giãy giụa nên vẫn trói tay ngươi, sau này ngươi thành quen thì sẽ không cần nữa.” Hằng Dạ nhanh nhẹn cởi quần áo cả Tuyết Khanh lẫn cả mình.

Đổng Tuyết Khanh muốn khóc mà không giọt nước mắt nào tuôn ra nổi, cá đã nằm trên thớt, phản kháng sẽ càng làm cho vị Hoàng thượng tinh lực hơn người này xé vụn y mà thôi, y làm sao quên được thảm trạng của cô gái kia cơ chứ.


Hằng Dạ vuốt ve da thịt trơn mịn của Đổng Tuyết Khanh, cọ xát thân dưới vào gò mông nhỏ ngọt ngào, một cơn tê dại dội tới cẳng chân. Hắn đổ ra một ít dịch trơn, nhè nhẹ thoa lên cặp mông sáng ánh, chầm chậm dời ngón trỏ lẫn ngón giữa từ gốc dưới hoa hành chuyển lên rãnh mông, đồng thời tay kia thì xoa xoa núm ngực bé con dựng thẳng, thế rồi chèn chân mình vào tách hai chân Đổng Tuyết Khanh ra, đóa hoa cúc phấn hồng khép chặt tựa như xử nữ, dưới sự xoa mơn của ngón tay dài mà bắt đầu thả lỏng, da thịt Đổng Tuyết Khanh cũng bởi sự vuốt ve mà ửng đỏ dần dà, tất thảy đều khiến cho phân thân đã sớm ngóc ngóc của Hằng Dạ vểnh lên dữ dội, hắn vội vàng bôi nốt số dịch, đoạn tiến thẳng vào.

“A.” Đành rằng đã trơn khá nhiều so với lần đầu tiên, phân thân cỡ lớn vẫn giãn đường hoa nhỏ hẹp của Đổng Tuyết Khanh ra tới đau nhức, thế nhưng máu đã không còn chảy. Đổng Tuyết Khanh nhẫn nhục cơn đau, một mực không dám thốt ra tiếng nào, chỉ hy vọng mình có thể mau mau thỏa mãn Hoàng thượng sớm sủa một chút.

Hằng Dạ suôn sẻ tiến vào rồi, đóa hoa bắt đầu co rúm, cảm giác mềm dẻo nóng hầm hập vây chặt dục vọng hắn không chừa chỗ nào, hơn nữa nhờ độ trơn vừa đủ, quả thực sảng khoái tới mức như đang đạp gió cưỡi mây, mọi âm đ*o thiếu nữ trong quá khứ cũng vô phương sánh bằng cái sự thoải mái do lực nén ép co rút sâu trong cơ thể lẫn quá trình dốc sức đưa đẩy này đây. Hằng Dạ cảm thấy tấm lưng trơn láng kề sát ***g ngực mình thoang thoáng run lẩy bẩy, mà chủ nhân cơ thể đang bị mình độc chiếm lại cực lực chịu đựng, loại biểu hiện ấy bao giờ cũng vẽ cho Hằng Dạ cảm giác hắn thật ưu việt và bản thân hắn là nhất, dòng tư duy ào ào áp đảo hết thảy ấy tức khắc theo sóng não truyền thẳng xuống thân dưới, tăng thêm sự kích động và vui sướng cho đợt xâm nhập tiếp theo. Rất nhanh, Hằng Dạ đã đạt tới thiên đường khoái cảm.

“Haaa!” Hằng Dạ vùi mũi nhọn đến nơi chốn sâu nhất, hưởng thụ dư vị đê mê, cùng lúc đó cọ mặt mình lên cần cổ mảnh khảnh của người nọ, cảm thụ được mạch máu nảy lên dồn dập dưới lớp da trắng mềm.

Giữa cơn đau giày xéo, thần chí Đổng Tuyết Khanh mập mờ, những đợt lao tới mạnh bạo sau cuối lại bức cho y đau quá mà tỉnh lại, tại thời khắc Hoàng thượng thoáng ngừng kia, nước mắt chua chát len ra khỏi hốc mắt, lăn dài xuống xương quai xanh.

“Ái khanh, ngươi đúng là báu vật hiếm có, ngay cả nước mắt cũng ngọt lạ, làm trẫm lại nhộn nhạo quá chừng.” Hằng Dạ liếm lấy nước mắt người trong lòng hắn, ngữ khí đẫm tình khiến gương mặt Đổng Tuyết Khanh nhất thời nóng bừng dậy.

“Hoàng thượng, Người hãy tha cho thần đi, cầu xin Người…” Đổng Tuyết Khanh van lơn bằng chất giọng nhỏ xíu uất nghẹn.

Hằng Dạ yên lặng mỉm cười, chậm rãi cởi dải lụa trói cổ tay Tuyết Khanh nhưng vẫn chưa chịu rút ra dục vọng hãy còn đang nghỉ tạm trong cơ thể ấy. Đổng Tuyết Khanh vô cùng sợ hãi khi phát giác hung khí nguyên bản nhũn mềm bên trong y thoắt chốc đã hừng hực trở lại, lối giữa đã bình lặng dần dần lại bị bắt buộc căng rộng —— nỗi thống khổ quen thuộc khiến y ngây ra thật lâu. Y chần chừ hồi chốc, tay chân cùng cựa quậy, định bụng muốn xuống giường, thoát khỏi hình cụ nóng nực to lớn kia.

“Đổng ái khách chớ nôn nóng quá, ái chà, sao ngươi lại hút chặt như vậy, chặt đến nỗi trẫm không dằn lòng nổi được à nha…” Hằng Dạ đặt Đổng Tuyết Khanh nằm úp sấp xuống, thuận thế đè người lên, sau đấy khẽ khàng lay động thắt lưng cường tráng. Đóa hoa quấn người kia bọc gắt gao phân thân, dịch thể mới rồi tiết ra cũng theo đó chảy ra ngoài lối giữa, hiệu quả trơn trượt này làm cho cái đó ướt rượt *** của Hằng Dạ không quá nhọc nhằn mà chuyển động, khoái cảm cuồn cuộn xô bồ.


“Ái khanh, ngươi thật trơn, lỗ nhỏ của ngươi mềm lắm, trẫm… Hộc, đừng hút nữa, trẫm khoan khoái chết mất. A haaa…”

Đích thực là ướt át, cơn đau bủa vây đến lần thứ hai của Đổng Tuyết Khanh đã dịu đi đôi chút, song phân thân thô to kia đối lập quá mức với đóa hoa rất nhỏ hẹp đằng sau, trận làm nhục kéo dài đã non nửa canh giờ làm thịt da nơi ruột quá độ nhức buốt. Tuyết Khanh liều mạng cắn chặt răng, bấu lấy khăn trải giường, chống đỡ những đợt thúc tới cuồng nhiệt đến từ phía sau.

Nơi mập hợp tràn rỉ rắt dịch thể, lối vào mê hoặc bị ma sát dật ra những tiếng vang ‘sụt, sụt’ đầy gợi tình, Đổng Tuyết Khanh nghe, thấy thẹn vô hạn.

Hằng Dạ liên tiếp đeo đuổi cơn khoái cảm lớn hơn, lớn hơn nữa. Hắn nhổm thân trên dậy, cùng lúc nâng cả vòng eo nhỏ nhắn bên dưới lên, để Đổng Tuyết Khanh vẫn duy trì tư thế quỳ, hai tay chống xuống, tựa như động vật bốn chân chạm đất, còn mình thì dữ dội víu hông đối phương, dốc toàn lực công kích vào, mỗi một lần tiến vào đều đẩy đến không gian sâu thẳm nhất, cấp tốc rút ra rồi lại đâm vào tiếp nữa… Loáng thoáng như thể xông pha chiến trường giết địch, thế nhưng chính cái loại khoái cảm nhuốm máu đó lại sản sinh ra cơn sảng khoái mụ mê khỏa lấp hết, Hằng Dạ thật không ngờ lại có một người con trai có thể mang đến cho hắn lòng thỏa mãn ngang bằng với chém giết được nhường ấy.

Mà Tuyết Khanh tội nghiệp, đường hoa bị chao đảo không nương tình, mỗi một lần nơi sâu thẳm bị thúc tới là một lần phế phổi ngừng trệ. Đáng sợ nhất, bản thân lại bày ra tư thế hầu hạ không khác gì động vật, để mặc chủ nhân cưỡi lên, tùy ý tận hưởng.

Trước đây, y cũng từng cùng đồng liêu xem một quyển tranh xuân cung, bên trong toàn các tư thế nam nữ ân ái, mà cái tư thế này lại khiến cho mọi người trêu chọc rôm rả nhất:

“Đàn bà khổ thiệt, nhỡ mà có bị cưỡi kiểu vầy, tôi mà là họ, e tôi đi tự sát ngay.”

“Tiểu tử này nữa, chà, thực chất phụ nữ đứng đắn thì không thế đâu, còn mấy cô đầu bảng ở Di Hồng viện dễ cũng phải làm vậy để lấy lòng khách lắm.”

“Đúng đúng, đâu xa, ngay như Tiểu Thúy của Xuân Phong các thấy bảo nhờ cái tư thế này mà làm nên sự nghiệp đó!”

“Nhưng mà, cũng nghe nói tư thế này thích lắm, dục tử dục tiên luôn à nha!”

“Á à, anh thử rồi hử?”


“Nhảm nào, tôi thèm vào mấy kỹ nữ *** đãng ti tiện đó chứ hả!”



Còn ta, ta là gì? Ta *** đãng ư? Ta…

Giữa vết thương luân phiên rách rưới chằng đụp cả thể xác và tâm hồn, Đổng Tuyết Khanh dần dần mất đi ý thức.

. / .

Chú thích:

1. Kim Sang dược (tục xưng là Đao Tiêm dược) là một loại thuốc trị thương chuyên để chữa trị vết thương do đao kiếm, ngoài ra còn trị các vết thương do té ngã, chảy máu, bầm dập, sưng phù, tụ máu… Điều chế xong thì bôi vào vết thương, khoảng năm phút đồng hồ sẽ có hiệu quả trông thấy.

2. Chất lỏng đàn hương

Theo như những gì trong truyện là được điều chế từ cây đàn hương nên mình nghĩ nó là một loại tinh dầu rất phổ biến được tinh lọc từ gỗ cây.

Tác dụng của nó cung cấp độ ẩm cho da khô, cân bằng tinh thần, dịu các giác quan, giúp tỉnh táo, minh mẫn, giải độc cơ thể, giảm stress, chống mệt mỏi, ổn định tinh thần. Nó giúp bạn có tâm trạng thoải mái, cân bằng cảm xúc, sự tỉnh táo cũng như duy trì khí lực, sự hăng hái, giúp tinh thần dễ chịu và sảng khoái hơn. Nó kích thích cảm xúc rất tốt, giúp xua tan mọi căng thẳng và giúp trấn tĩnh, an thần.

Chỉ Là Lúc Đó Lòng Ngẩn Ngơ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui