Chỉ Là Hoàng Hậu

Một đêm, liên tiếp ba tin chấn động, làm cho Từ Đạt bỗng chốc không nói nên lời.

Cô cúi đầu nhìn chiếu thư vừa tiếp nhận, nghe Từ Trực thuật lại khẩu dụ.
Trên chiếu thư viết muốn cô tức khắc trở về Tây Huyền, khẩu dụ là vụ án
Nhị hoàng tử làm Tam hoàng tử trọng thương đã khép lại, Từ Đạt quả thực
vô tội, yêu cầu cô phải quay về Tây Huyền ngay lập tức.

Cô có thể trở về sao?

Cô quay đầu nhìn Ô Đồng Sinh, Ô Đồng Sinh cũng đang nhìn cô. Cô chợt mừng
rỡ, bước đến nói với hắn: “Đại công tử, chúng ta có thể trở về, chúng ta không phải là lục bình đứt rễ trôi dạt nữa.” Trong lòng cô đang mừng
như điên!

Ánh mắt Ô Đồng Sinh dừng lại trên người Từ Trực, Từ
Hồi, thần sắc cả hai đều rất hờ hững thản nhiên. So sánh thử, cô gái ở
trước mặt hắn đang vui sướng đến muốn bay lên này, thực không hề giống
như người ở Từ gia.

“Nhị tiểu thư, có thể cho tôi mượn chiếu thư xem thử một chút?”

“Đương nhiên rồi!”

Ô Đồng Sinh nhận lấy, đọc thật kỹ hai lần, lại nhìn Từ Đạt một cái, thâm thúy nói:

“Nhị tiểu thư, có thể cô đã quên cái gì?”

Từ Đạt đang mừng rỡ đến hồ đồ, nghe thấy vậy chợt ngẩn ngơ, chậm rãi quay
đầu lại nhìn chị em nhà mình. Muốn triệu hồi một Từ Đạt bé nhỏ chắc
không cần dùng đến hai người Từ gia nhỉ? Chắc chắn là có nguyên nhân. Cô vui vẻ bảo: “Đại công tử, tôi cùng với chị em trong nhà trò chuyện, ban đêm ngồi tán gẫu… tán gẫu chút tình chị em. Anh về phòng nghỉ ngơi
trước đi.”

“Tôi hiểu rồi, tôi về phòng đây. Nhị tiểu thư nếu có
chuyện gì cứ việc hét to lên một tiếng là được.” Dứt lời, hắn nhìn chằm
chằm cây đao trong tay Từ Hồi, mới xoay người bước ra ngoài.

Từ Đạt cười gượng, đẩy cánh cửa sổ mở ra, xắn lên ống tay áo rộng thùng thình, cầm hồ rượu trên bàn đến ngồi ở cửa.

Từ Hồi và cô luôn luôn không thể sống trong cùng một không gian kín được.
Cô nhớ rõ lúc trước cô cùng Từ Hồi ở trong phòng, Từ Hồi còn nôn ra đầy
người cô, các kỳ nhân bên cạnh Từ Hồi vội vàng mang cổ trở về, lúc đi
còn không dám nhìn thẳng vào cô.

Vận mệnh của cô cũng không xui
xẻo đến nông nỗi đó, nhưng Từ Hồi quả thực không phải là đang diễn trò,
cho nên, từ đó về sau cô cố hết sức không ở chung một gian phòng với Từ
Hồi — bằng không, ít nhất bốn bức tường trong phòng đó cũng phải lồng
lộng gió thổi.

Cô cười nói: “Tôi mở cửa ra, nếu lạnh, tôi lấy áo
choàng giúp hai người. Tối nay tôi vừa ăn cua xong, cả người ngứa sắp
chết, tôi phải hóng gió một chút mới được.”

Từ Hồi cũng theo cô
đi ra, nhìn lên trăng tròn treo lơ lửng trên trời, nói: “Tôi thấy ánh
trăng ở Đại Ngụy, so với Tây Huyền cũng chẳng khác gì mấy.” Cô ôm Âm đao trong tay, ngồi trên lan can hành lang, trình độ phóng khoáng này đến Ô Đồng Sinh cũng không bằng.

Từ Đạt không có nét ung dung như thế, nếu không, cô cũng sẽ không ngồi trong chỗ đất bùn trước cửa. “Là tôi
quá vui mừng đến nỗi chểnh mảng không để ý, cả hai người đều là nhân tài vô cùng quan trọng của Tây Huyền, tại sao lại có thể chỉ vì một kẻ Từ
Đạt mà cùng nhau đến đây được?”

“Vốn là tôi đến.” Từ Hồi đáp.
“Nhưng Từ Trực lại thỉnh cầu, Nhị hoàng tử thấy rằng nếu càng nhiều
người đi, cơ may chị trở về sẽ càng lớn.”

Từ Đạt bật cười,
“Chuyện tôi có trở về hay không lại quan trọng đến vậy sao? Nếu ngay cả
Từ Hồi cũng đến đây, tôi trở về… cũng chỉ còn một đường chết mà thôi.”

Từ Hồi cười lạnh: “Nếu là muốn chị chết, Nhị hoàng tử sẽ không âm thầm hạ
mật lệnh, nếu chị không về, chỉ việc ép buộc chị trở về. Hắn nói tôi là
loại súc sinh lang tâm cẩu phế không hiểu tính người, ngay cả chị em
ruột thịt trong nhà cũng có thể cưỡng ép bắt trở về sao?”

Từ Đạt nghe vậy, trong lòng lấy làm kỳ quái. Ép buộc cô? Nhị hoàng tử muốn lợi dụng cô cái gì?

Từ Trực đứng trong phòng nhạt giọng nói:

“Ta đến, chỉ là đến nói cho cô biết. Từ Đạt, cô không cần trở về.” Thấy Từ
Đạt đột nhiên quay lại, Từ Trực bình tĩnh nói: “Trở về chẳng qua cũng là trở thành nô lệ cung cấm, cô muốn như vậy không?”

“Nô lệ…cung cấm?” Từ Đạt kinh ngạc, ngay cả Từ Hồi cũng nhướng mi, quay đầu nhìn lại.

“Nhị hoàng tử.” Từ Trực nói: “Năm ngoái khi cô được thái tử Đại Ngụy mang
đi, hắn đã vào nhà của cô vài lần, ta vốn nghĩ hắn định tìm bới gì để gá họa cho Từ gia, nhưng, lúc nghiên cứu lịch sử khai quốc Tây Huyền,
không ngờ đã khiến ta phát hiện ra một câu chuyện rất kỳ lạ.”

Da
mặt Từ Đạt giật giật. Từ Đạt vẫn là đối tượng cô không thể nào theo kịp, thường thì trong nháy mắt cô vẫn còn chưa hiểu được, Từ Trực đã nhảy
sang nghiên cứu mục tiêu kế tiếp.

Từ Trực lại nói: “Nhận ân đức
của Thánh Thượng, ta đã được phép tự do đi lại ở trong cung. Mấy tháng
trước ta có xem qua một bức họa cổ, người trong bức họa kia nhìn khá
quen mắt, ba phần giống ta, bảy phần giống cô.”

“À, trong cung có lưu lại tranh vẽ người Từ gia cũng không phải là chuyện bất ngờ.”

“Đúng, không bất ngờ, nhưng trong tay người đó cầm một cây đao.”

Từ Đạt nhìn cây trường đao của chính mình, lại nhìn nhìn cây Âm đao mà Từ
Hồi đang ôm trong ngực. Cuối cùng chỉ có thể đáp như cũ: “Thực khéo
nha.”

Từ Trực nhạt nhẽo nói: “Trên đời này chỉ có nhân quả, không có trùng hợp. Hình dạng của cây đao kia rất hiếm thấy, ta phải tra cứu
trong các cuốn sách cổ hồi lâu mới tìm ra đó là kim đao truyền thuyết ở
Đại Ngụy.”

Từ Đạt trợn mắt há mồm. “Kim đao? Cái này tôi có nghe
qua, Lý Dung Trị từng kể về thần thoại khai quốc của Đại Ngụy, có lẽ là
vẽ cùng một người đó. Nếu bức họa không phải là giả mạo, hay chăng chúng ta là thần nhân?”

Từ Đạt lại liên tục trợn mắt há mồm. “Chuyện này… chị nói không khỏi có phần… quá chắc chắn.”

“Táo bạo mà đoán, cẩn thận chứng thực, ta đã có một sự hình dung rõ ràng.
Nếu kẻ trong tranh vẽ giống người Từ gia, vậy thì ba dòng họ ở ba nước
kia chính là giả mạo, cũng có khả năng lúc trước có kẻ đem kim đao tín
vật của người đó phân tán khắp tứ quốc, Đại Ngụy vì thế mới có kim đao.”

“Người đó… thực sự là thần tướng?”


Từ Trực nhìn cô, thần sắc rất khó dò. “Thần tướng? Cô cũng biết không ít, nguồn từ đâu vậy?”

“À, đây đều là Lý Dung Trị nói cho tôi biết.”

“Lý Dung Trị… Ta từng nghiên cứu qua bí sử của Đại Ngụy, mẫu phi của hắn bị phi tần khác hãm hại, sư phụ của hắn vì hắn mà tự vẫn chết. Hắn có thể
trở thành thái tử, trong đó chắn chắn gian khổ không ít.”

“Từ Trực, ngay cả bí sử Đại Ngụy chị cũng nghiên cứu sao…” Từ Đạt lẩm bẩm, chậm rãi uống một hớp rượu.

Thật sự là càng uống càng say, nhưng càng say càng không dễ dàng miên man
suy nghĩ. Hoàng hậu? Hắn muốn một người, dó chính là chỉ cần cô? Cho dù
là bị vạn tiễn xuyên tâm cô cũng không tin. Cô nghe thấy Từ Trực muốn cô vào cung, hỏi thật cặn kẽ về thần thoại đó, cô lắc đầu nói:

“Mấy ngày gần đây không được tiện cho lắm.”

“Không được tiện cho lắm? Vì sao?”

“… Dạo này đầu óc hắn có chút mê muội.”

Từ Hồi lạnh giọng xen vào: “Lo chuyện đầu óc mê muội của hắn, lo chuyện
thần tướng đó làm gì, Từ Trực chị rời xa chủ đề rồi. Từ Đạt thực không
thể quay về Tây Huyền?”

Từ Trực trầm mặc trong chốc lát, đáp:
“Tốt nhất là đừng trở về. Cho dù bắt buộc phải về, cũng phải mai danh ẩn tích tìm một chỗ nào đó sống cho hết đời. Hoàng thất Tây Huyền quyền
lực quá lớn, Từ gia cho dù có công cũng vạn vạn lần không thể vì một Từ
Đạt mà giết vua.”

Từ Hồi siết chặt chuôi đao. “Chỉ vì một bức tranh? Chứng điên của Nhị hoàng tử lại quậy hắn nữa thì phải?”

Từ Đạt cười khổ. Cô không biết cô đã trở thành như vậy, còn cần phải làm
một thế thân nữa. Có thể nhận định rằng, cô sắp lấy đau khổ làm công
việc cả đời?

“Từ Đạt nếu muốn ở lại Đại Ngụy, tốt nhất cũng nên
đổi tên. Hôm nay chúng ta có thể lấy cớ để cô lang thang ở đây, nhưng
khó đảm bảo ngày sau sẽ không có những kẻ khác đến bắt cô.”

“…
Tôi có tài đức gì đâu chứ, Nhị hoàng tử cũng thực là không có mắt nhìn
rồi.” Từ Đạt vui vẻ nói. “Trước mắt tôi chưa thể rời đi được, đợi đến
sau khi Lý Dung Trị đăng cơ mới có thể đi, chờ hắn đăng cơ… Đúng rồi, Từ Hồi, chúc mừng em đã trở thành tướng quân. Nếu như năm đó không xảy ra
chuyện này, cố gắng này, chức quan này có khi tôi đã thừa hưởng cũng
nên.”

Từ Hồi lạnh lùng nhìn cô, đáp: “Tôi thấy chị một chút loại
tình cảm vui mừng cũng không có. Chị cho rằng tôi không có tình cảm sao? Chị muốn lấy chức quan này của tôi, chẳng qua là muốn làm cho tôi sống
qua được hai mươi lăm tuổi.”

“Em là người tài ba, cần gì phải lấy chức quan này làm cực hạn? Không bằng cứ để cho tôi đi. Để cho tôi thỏa mãn một chút, để cho tôi rạng rỡ vài năm cũng được.” Cô là kẻ vô dụng,
sống đến hai mươi lăm đã là đủ, là thôi được rồi. Nhưng Từ Hồi, Từ Trực
không như vậy, hai người họ đều là nhân tài cực kỳ xuất sắc. Vì sao
không ai nghĩ đến chuyện kéo dài cuộc sống của hai người ấy, để họ có
thể nguyện trung thành vì Tây Huyền?

Từ Trực chậm rãi đi đến bên cạnh cô, ngồi xuống đất.

Từ Hồi thấy thế, cũng nhảy xuống khỏi lan can hành lang, miễn cưỡng chịu đựng khí tức quanh thân Từ Đạt, ngồi ở bên kia của cô.

Từ Đạt thụ sủng nhược kinh, hỏi: “Sao vậy?”

“Ngày đó, không phải chị không cứu em.” Từ Trực nhẹ giọng nói: “Không phải Từ Hồi không cứu em. Nếu chúng ta lên tiếng, hắn sẽ vĩnh viễn bám vào em
để khống chế Từ gia. Phụ thân đã lớn tuổi, nếu ông ta ngay cả con gái
mình cũng có thể vứt bỏ, thì cũng đến lúc nên an hưởng tuổi già rồi. Sau khi em được Lý Dung Trị cứu đi, chị đã để cho lão nhân gia sống cùng dì vài năm cuối đời cho thật tốt, không hề để ý đến việc triều đình nữa.”

Từ Đạt nghe vậy, hết hồn. Thế này rõ ràng là ép phụ thân rời khỏi trung
tâm quyền lực. Từ Trực cùng Từ Hồi có bản lãnh này, nhưng, nhưng…

Từ Hồi ở bên cạnh lạnh nhạt nói:

“Từ Đạt, chị luôn thích để một chút cảm tình mơ hồ quấy nhiễu làm khó khăn. Ông ta bỏ rơi con gái ruột của mình, không dám lìa xa hoàng thất, mượn
sức Nhị hoàng tử, lại không dám thực sự đối nghịch với thái tử. Cái lão
ba phải này sớm muộn cũng hại chết nhà họ Từ, không bằng cứ cho ông ta
về hưu sớm đi. Huống hồ, ở Tây Huyền coi trọng là phái của mẫu thân,
không liên quan gì đến ông ta hết.”

“…” Từ Đạt giật giật khóe
miệng, cuối cùng cũng không nói ra câu “Em nói lão ba phải đó là người
cha thân sinh ra chính mình hả.” Bởi vì cô giống người thười, trọng tình cảm, cho nên ở Từ gia, cô thủy chung vẫn là người ngoài cuộc.



“Em không thể dự liệu được chị sẽ vì Tần Đại Vĩnh mà uống thuốc độc, thà
chết cũng muốn đưa thuốc giải ra ngoài. Chị, người khác đối tốt với chị
một phần, chị sẽ báo đáp mười phần, đây là làm sao vậy hả? Từ nhỏ đến
giờ chị chuyên thiếu nợ người khác sao?”

Độc địa quá độc địa quá, nhưng dù sao cô cũng nát vụn rồi, cho nên mấy lời này hoàn toàn không
đả thương cô được nữa. Từ Đạt mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.

“Đại
Ngụy Lý Dung Trị cấp cho chị chỗ ở đẹp, chị chẳng phải là bán mạng cho
hắn đến chết? Số mệnh nô lệ này của chị, phải sửa gấp mới được.” Từ Hồi
nói.

Tay Từ Đạt run lên, vài giọt nước sánh ra ngoài.

Từ Hồi liếc nhìn cô một cái, hỏi: “Lý Dung Trị làm gì sao?”

“Cũng không có… Hắn giữ chị lại bên cạnh, chẳng qua là… là vì chị một đời
bình thuận, có thể khiến hắn thuận lợi đăng cơ…” Cô thiệt tình không thể thổ lộ với ai, lại thấp giọng nói: “Hắn còn cho chị một vị trí… Vị trí
kia có chút khó ngồi, nhưng không phải là quá khó ngồi.”

“Là làm hoàng hậu sao?” Từ Hồi mặt không chút thay đổi nói.

Từ Đạt há hốc mồm, bật thốt lên: “Làm sao em biết?” Vội vã quay ngoắt lại
nhìn Từ Trực, muốn hỏi chị có phải cũng biết rồi hay không, nào hay Từ
Trực đã nhắm mắt ngủ.

“Hắn muốn Từ Trực ngủ, Từ Trực muốn mở mắt cũng không được.”

“Ai?” Từ Đạt hoảng hồn hỏi. Từ Trực quả thực đôi lúc cũng có làm việc nhắm
mắt dưỡng thần này, cô còn vài lần gặp Từ Trực ngủ mà không bị ai phát
hiện nữa. Nhưng, lời này của Từ Hồi rõ ràng là chị của mình đang hôn mê.

“Chị không nhớ sao? Năm đó chị bước vào hoa viên, hắn liền ói ra, sau đó hắn nhờ em chuyển lời cho chị, môn khách muốn đầu quân vào dưới trướng kia
là định lấy chị làm ván cầu.”


Từ Đạt há có thể nào quên được? Đó là một đoạn hồi ức cô khó thể chịu đựng. “Chị vẫn nhớ, tên hắn là Đương Quy đúng không?”

“Đương Quy?” Trong khoảnh khắc, sắc mặt Từ Hồi có chút kỳ lạ. “Ờ thì Đương Quy là Đương Quy đi. Lần này em đến, hắn nhờ em chuyển lời, nếu chị thực
muốn trở thành hoàng hậu Đại Ngụy, cho tới năm chị hai mươi lăm tuổi,
chị được toàn quyền sử dụng hắn. Nếu chị không muốn, hắn sẽ vô duyên vô
phận với chị, đi theo bên cạnh em.”

Một cơn gió lạnh quất vào
mặt, làm da gà toàn thân cô nổi hết cả lên. Từ Đạt dứt khoát dốc trọn
bầu rượu vào miệng. Dù sao đêm nay cô đã nhận hết chấn động rồi, dù Từ
Hồi có đột nhiên lột bỏ lớp mặt nạ da người bên ngoài, bảo: “Ta là cha
con đây”, cô cũng sẽ không cảm thấy quá ngạc nhiên. Nghĩ đến đó, cô ha
ha cười, lại sợ làm ồn đến Từ Trực, vui vẻ nói:

“Từ Hồi, em đang nói đùa với chị hả? Một người vừa gặp chị đã lập tức ói ra…”

“Ừ, lúc hắn gặp chị quả là không được khỏe. Nhưng chị cứ theo sự thực mà
trả lời em, chị thực thích Lý Dung Trị? Thực muốn làm hoàng hậu Đại
Ngụy?”

Từ Đạt lấy ra đồng tâm kết từ trong túi, nhẹ nhàng vỗ về, không nói gì.

Từ Hồi biết cô có tính cân nhắc, lật đi lật lại rất lâu nên cũng kiên nhẫn chờ, nhưng cuối cùng không chịu nổi, cầm Âm đao leo lên lan can hành
lang ngồi lại.

Mãi đến nửa canh giờ sau, Từ Đạt mới nhẹ nhàng
nói: “Trong lòng chị vẫn chỉ mong có một người cùng mình, có thể hiểu
chị, không chê những người cạnh chị. Chị vội vã tìm kiếm, chỉ sợ bỏ lỡ
lúc nào không hay. Nhưng cho tới bây giờ chị cũng chưa bao giờ nghĩ Ô
đại công tử giống hắn, luôn nhìn chị bằng ánh mắt căm ghét. Tuy ánh mắt
này chị chịu đựng được, vết thương trong lòng cũng đã kín chỗ, nhưng
cuối cùng chỉ tìm được con dao treo trên đầu. Người Tây Huyền nào cũng
đã từng chém vào đầu chị một nhát, chỉ có một người là khác. Hẳn là kế
hoạch tác chiến của Lý Dung Trị rất hoàn hảo, từ khi quen biết hắn cho
tới bây giờ, hắn chưa bao giờ nhìn chị bằng ánh mắt ‘đó là Từ Đạt bất
tài vô dụng’.”

“… Cứ như vầy?” Từ Hồi nhìn lại phía cổng vòm. Thị lực của cô không tốt bằng Từ Đạt, nhưng cũng mơ hồ thấy được dáng hình
nhòa nhạt của rừng cây bách ngoài kia.

Từ Đạt cười đáp: “Cứ như
vầy. Không có cách nào khác, đã có con trùng chui vào tim, tìm được chỗ
tốt rồi thì không chịu đi đâu nữa. Chị vốn đã có hảo cảm đối với hắn,
sau khi hắn cực nhọc cả ngày cả đêm chăm sóc chị… Aizz, chị càng rất rất thích hắn.” Cô thở dài.

“Thế…”

“Ha ha, em thấy chị có thể là mẫu nghi thiên hạ không?”

Từ Hồi không hề sửng sốt, đáp: “Ai có thể là mẫu nghi thiên hạ? Em thấy
hoàng hậu Đại Ngụy và Tây Huyền đều quá kém cỏi, nếu không, sao lại để
hoàng cung thêm loạn, con cháu hoàng thất tranh tước vị, nâng đỡ ngoại
thích? Ngay cả tề gia cũng làm không xong, còn muốn mẫu nghi thiên hạ?”

Từ Đạt nghe vậy, mặt lộ sắc thái khác thường. “Thật ra chị không nghĩ đến như thế…” Cô lẩm bẩm.

“Vậy chị muốn trở thành hoàng hậu? Nếu làm hoàng hậu, sẽ không cần trở về
Tây Huyền, không cần biến thành nô lệ cung cấm của Nhị hoàng tử. Bây giờ em thấy hắn cùng Từ Trực giống nhau, dính vào vài năm là không thể
thoát khỏi.”

Từ Đạt lại im lặng.

Từ Hồi nhìn sắc trời đã hửng sáng, hết sức kiên nhẫn chờ. Một lúc lâu sau, mới nghe Từ Đạt nói:

“Aiz… Chị thực thích Lý Dung Trị, vì hắn, chị nghĩ, đời này chị thà mất khỏi
lòng Tây Huyền, tương lai trên bia mộ có lẽ sẽ viết về đứa con cháu Từ
Đạt toi cơm này “Sinh ra vô dụng, chết đi cũng vô dụng”. Đúng vậy, chị
chỉ muốn vui mừng hoan hỉ một kiếp này, làm hoàng hậu Đại Ngụy rất… Chị
còn nghĩ…” Từ Đạt thở dài.

Từ Hồi đáp một tiếng, đứng dậy bước vào trong phòng, rót một chén nước, lại bước ra đưa cho cô.

“Khát nước không?”

Từ Đạt không chút nghi ngờ, mỉm cười nhận lấy. “Trời cũng sắp sáng rồi,
chắc em cũng mệt mỏi, chị đi sắp xếp một gian phòng cho em và Từ Trực
nghỉ ngơi.” Cô một ngụm uống cạn chén, nước có vị là lạ, nhưng cô nghĩ
là do để nguội quá lâu.

Cô định đứng dậy, bỗng nhiên phát hiện
thân thể không còn chút sức lực, cả người gục xuống mặt đất. Cô kinh
hãi, cố sức ngẩng đầu lên nhìn Từ Hồi:

“Em…”

Ô Đồng Sinh
lập tức từ phía sau cửa đi ra. Hắn vốn muốn động đến ngân thương, nhưng
Từ Đạt cách Từ Hồi quá gần, không thể hành động khinh suất. Hắn nhìn Từ
Hồi, ánh mắt sắc như dao, nói: “Tam tiểu thư đây là muốn gì?”

Từ Hồi tay trái cầm đao chỉ vào Ô Đồng Sinh, cũng không thèm liếc mắt một cái tới hắn, mặt không chút thay đổi nói với Từ Đạt:

“Là thúc… Là Đương Quy đưa. Hắn bảo, nếu chị không muốn ngôi mẫu nghi thiên hạ, viên thuốc này có thể giúp chị vừa vặn bước ra. Chị làm việc luôn
do do dự dự, đã yêu thương người nào thì dù trả giá bằng cả tánh mạng
cũng không tiếc. Nhìn xem, ngay cả em rót một chén nước có mùi lạ chị
cũng không hề cảnh giác, ngày chị trở thành hoàng hậu, Lý Dung Trị nếu
muốn phế hậu lập người khác, hắn không cần trăm phương ngàn kế mới có
thể hại chết chị. Thậm chí nếu có cung nữ thân cận nào muốn hại chị, chị cũng sẽ chết. Lý Dung Trị nếu thực thích chị, làm sao không biết tác
phong chị làm việc? Cho nên, em thay chị quyết định, cho chị uống thuốc
này, xong hết mọi chuyện. Chị tuyệt đối đừng nói với Từ Trực thuốc này
là do ai chế ra, chỉ chắc chắn sẽ giam lỏng Đương Quy, mãi đến khi tra
rõ viên thuốc này chứa những thành phần nào mới chịu dừng tay.”

“Điện hạ giá lâm!”

Người trong Tứ phương quán lập tức xôn xao. “Đại Ngụy điện hạ tới linh đường làm cái gì?”

Từ Đạt theo bản năng ngừng lại hô hấp… Mà không cần nín thở cũng giống người chết rồi.

Từ Hồi đút cho cô một viên thuốc giả chết, nói là giả chết, không bằng nói luôn là, tiện cho Từ Hồi trên đường đi Âm phủ, không để bọn âm binh
phát hiện họ là người sống.

Nuốt vào, nhiệt độ cơ thể lập tức hạ xuống, nhịp tim đập chậm đến hầu như dừng lại, nhưng ý thức vẫn rất rõ ràng.


Một vài người sau khi dùng, sẽ sinh ra hiện tượng toàn thân không thể nhúc nhích — chẳng hạn như cô.

Từ Trực sau khi rời giường, trầm tư một lát, chỉ nói: “Như vầy cũng tốt.
Trở về Tây Huyền, sẽ nói em bị bệnh cấp tính mà mất. Từ đây về sau,
không còn Từ Đạt nữa.”

Vầy cũng phải hỏi qua ý kiến cô một chút
chớ. Từ Đạt khổ sở, bị lợi dụng rồi, bị mắng chửi rồi, bị nhạo báng rồi, nhưng chưa bao giờ lâm vào tình trạng quẫn bách bị bắt nằm một chỗ
không thể động đậy như này.

“Điện hạ… Điều này không hợp lễ!” Có người nói.

Nơi này là Tứ phương quán Đại Ngụy, chuyên cung cấp chỗ nghỉ lại cho các
thương lữ và đặc phái viên của quốc gia. Từ Trực, Từ Hồi đúng là đang
nghỉ tạm ở đây. Từ Hồi cho cô uống thuốc, cô thoi thóp suốt một ngày một đêm thì ‘tắt thở’, bây giờ cô… đói bụng!

“Từ học sĩ tới thực đúng lúc.” Lý Dung Trị khàn khàn nói.

Từ Đạt nhắm mắt, nghe hắn cùng Từ Trực nói chuyện với nhau.

Từ Trực đáp:

“Tôi vốn phụng chỉ triệu muội ấy về nước, không ngờ muội ấy lại bệnh cấp
tính rồi mất. Cả đời Từ Đạt yên bình mà trôi, trước khi lâm chung có
người thân ở bên chăm sóc bầu bạn, khi đi cũng không đau đớn, cũng là
phúc khí cuối cùng ông trời ban tặng.”

“… Đây là cuộc đời an ổn
của nàng hay sao?” Hắn ngừng một lúc lâu, rồi nói: “Bổn vương có thể
nhìn mặt Từ Đạt lần cuối được không?”

“Quan tài chưa đóng, điện hạ muốn gặp, tất nhiên là được.”

Từ Đạt ý thức rất tỉnh táo, đã có chút xúc động muốn cười. Vì nhắm mắt,
nên mới nghe được cảm xúc bao hàm trong lời mọi người đối thoại. Tại sao trước giờ cô chưa hề nhắm mắt nghe Lý Dung Trị nói chuyện?

Ngữ
khí của hắn nghe tựa như đang khàn khàn vì kích động, nhưng thực ra lại
thản nhiên bình tĩnh, thậm chí còn có đôi phần tức giận, còn bi thương
thì một chút cũng không có. Ha ha, ha ha… Trong lòng cô đang cười như
điên.

Ngay cả hắn thích cô, chỉ sợ cũng chỉ có một chút thôi.

Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hắn sẽ chết, nhưng, nếu có một ngày như
vậy, cô nghĩ, cô sẽ lúc nào cũng nhớ đến hắn, trong lòng chắc chắn bi ai thê lương vô cùng, chỉ cầu thời gian có thể xoay ngược, chỉ mong mình
có thể chia chút tuổi thọ cho hắn.

Đúng vậy, đúng vậy, đây là
điểm khác biệt giữa hắn và cô. Từ Hồi nói đúng, hắn chính mắt thấy cô vì thủ lĩnh mà không tiếc tánh mạng, chính mắt thấy cô ở sông Lệ vì hắn mà tình nguyện chờ chết. Một người khôn khéo như hắn, làm sao không nhìn
thấu tính cách của cô? Làm sao không biết cô chỉ sơ sẩy một chút, sẽ bị
sóng gió cung đình lập tức dìm chết?

Thuốc của Từ Hồi, rõ ràng
chỉ có thể làm nhiệt độ cơ thể cô hạ xuống, tại sao cô lại cảm thấy cả
lục phủ ngũ tạng của mình cũng bắt đầu lạnh hẳn?

Cô rời đi… có
phải là tốt hay không? Giả chết như vậy, mai danh ẩn tích, lánh khỏi hắn tìm một cuộc sống khác. Tìm một nơi giao giữa Tây Huyền và Đại Ngụy…

Cô không chú ý nghe xem hắn và Từ Trực đang nói gì, chỉ cảm thấy ngón tay ấm áp đang chạm vào má.

Thực ra, cô không hề muốn xa rời sự ấm áp của hắn. Trượng phu chí tại triều
đường, nữ nhân chỉ như quần áo, cô không phải không biết, chỉ là, chỉ
là… Cô đã hy vọng vô cùng, tâm đã chết hết lần này đến lần khác, không
bằng hối cải.

“Điện hạ, đã đến giờ phong quan.” Từ Trực nói.

Lý Dung Trị đang giữ quan tài, vẫn không hề nhúc nhích, ngón tay lại mơn
man làn tóc lạnh lẽo trong quan tài của cô. Cô có chút không hiểu, nếu
hắn đã không có chút thương tiếc nào, đến phúng điếu một chút là được
rồi, tại sao vẫn còn chưa đi?

Đột nhiên, cô cảm thấy hai má âm ấm, trong lòng đang lấy làm kỳ lạ, hai cánh môi đã bị hôn lên.

Từ Đạt ngây người.

“Điện hạ!”

Hắn đứng thẳng dậy, đang muốn mở miệng, đột nhiên một búng máu tươi từ miệng hắn phun ra.

Từ Đạt thầm kinh hãi, chỉ cảm thấy khắp mặt dính đầy chất lỏng, là… máu?

“Điện hạ! Điện hạ!” Khắp linh đường hoang mang rối loạn, đủ mọi âm thanh xen tạp vào nhau.

Cô nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của hắn. Tiếp theo, hắn lớn tiếng quát:

“Từ hôm nay trở đi, Tây Huyền Từ Đạt chính là chính phi của Lý Dung Trị bổn vương. Hôm nay là Thái tử phi, ngày mai chính là hoàng hậu Đại Ngụy. Ai có bản lĩnh mang Thái tử phi đi trước mặt bổn vương, ai dám mang nàng
rời khỏi giang sơn Đại Ngụy ta?”

Trong lòng Từ Đạt khẽ thở dài. Dù gì cô cũng có kinh nghiệm, máu này…

Là giả.

Gà gáy canh một, tứ chi của cô dần ấm lại, bắt đầu có thể cử động.

“Làm ơn…” Cô nói, hơi thở mỏng như tơ.

Có người tiến lên, mở nắp quan tài vẫn chưa đóng chặt.

Cô mỉm cười: “Đa tạ Đại công tử.” Cô ngồi dậy, duỗi thắt lưng mỏi nhừ,
thấy Từ Hồi ngồi ở một góc nhắm mắt dưỡng thần. “Mọi người đều mệt mỏi
cả rồi. Ngoài Tứ phương quán có cấm vệ quân?”

Ô Đồng Sinh gật đầu, đỡ cô bước ra khỏi quan tài.

Cô cúi đầu nhìn bộ áo liệm hoa lệ khoác trên người mình, ha ha cười, lại ngửng mặt nhìn Ô Đồng Sinh, nhẹ nhàng nói:

“Đại công tử phải về Tây Huyền, vậy nhân cơ hội này đi cùng Từ Trực đi. Tôi
sẽ ủy thác cho chị ấy, chỉ nắm trong tay quyền lực của Từ gia, nhất định có thể xóa bỏ thân phận nô lệ cho anh. Anh liền có thể thỏa tâm chí, vì Tây Huyền tận hiến sức lực.”

Ô Đồng Sinh hờ hững nói:

“Ngày đó tôi trở thành khất cái, không có ai liếc mắt một lần, chỉ có Nhị
tiểu thư là còn nghĩ đến Ô Đồng Sinh. Nếu đã như vầy, hà cớ gì tôi phải
vì Tây Huyền mà bán mạng?”

“Cho dù không bán mạng, ở quê nhà của mình, cũng hơn là lưu lạc nước ngoài.”

“Quê nhà?” Miệng hắn nhếch lên, nhẹ đến nỗi hầu như không thể thấy, “Ở chốn
quê nhà đó, ngoại trừ Nhị tiểu thư ra, còn ai vươn tay ra đón? Nếu có
thể tìm một nơi ấm áp khác, quê nhà chính là ở đó, không đâu xa.”

Từ Đạt nghe vậy, tim thịch một tiếng. Rõ ràng hắn đang nói về mình, cô lại mơ hồ cảm thấy hắn nhắm vào tình cảnh của cô.

Tình cảnh của hắn với cô cũng chẳng khác nhau là mấy. Nhưng khi cô đau đớn
nhớ nhung nơi chôn rau cắt rốn, nghĩ đến khi chính mình dứt đứt gốc rễ,
tựa như trời rung đất chuyển, không bao giờ được là Từ Đạt nữa, hắn lại
có thể một tay cắt phăng quê nhà đã ruồng bỏ mình như vậy… Cô thực không bằng.

Cô nhìn hắn, cười nói:

“Nếu Đại công tử đã có dự
tính, Từ Đạt sẽ không khuyên giải gì nữa.” Cô đi đến trước linh đường,
thấy phượng hoàng bào một thước Tây Huyền ban cho đang được để chính

giữa phòng, là Từ Trực tính lừa Lý Dung Trị để khi an táng cô sẽ xếp
chung vào. Cô kính cẩn quỳ xuống đất, cúi người lạy ba lạy, đứng dậy
thấy Từ Trực vừa đi vào thiên thính, các tỳ nữ bưng điểm tâm đi phía sau chị thấy cô chết đi sống lại, ai nấy đều kinh hoảng thét chói tai bỏ
chạy.

Từ Trực nhìn cô, hờ hững nói: “Cho dù cấm vệ quân Đại Ngụy
có vây kín nơi này, chị cũng có thể tìm cách khác để đem quan tài đi, em không cần sống lại làm gì.”

Từ Đạt thẳng thắn cười:

“Nếu
hắn đến linh đường vừa khóc vừa đi, vậy còn chưa kể, nhưng hắn đã dùng
đến quân đội trong cung, chắc chắn là rất để tâm đến nơi này và em. Thời khắc này đang là lúc trọng điểm của hắn, em sao còn không biết xấu hổ
mà gây phiền phức thêm nữa. Phượng hoàng bào một thước này chị đem đi
đi, Từ Đạt bất tài vô đức, tự lúc được ban, ngày đem lo lắng, thấy bản
thân chưa cống hiến cho Tây Huyền điều gì, tương lai cũng sẽ không có.
Xin chị chuyển lời cho điện hạ, từ sau khi theo Tần Đại Vĩnh, em lúc nào cũng bất an, ngày đó nếu để tâm chú ý đến Tần Đại Vĩnh một chút, sẽ
không gây ra chuyện đáng tiếc như làm Tam hoàng tử bị thương. Từ Đạt
không còn mặt mũi nào trở về Tây Huyền, cam nguyện chịu trục xuất, lấy
việc vĩnh viễn không quay lại Tây Huyền để chuộc tội.”

Từ Trực không hỏi rõ gì nhiều, bình tĩnh nói:

“Được, nhớ bảo trọng.” Cô lướt qua vai Từ Đạt, nhìn Từ Hồi đang đứng sau tấm rèm trắng.

Từ Hồi phớt lờ, sắc mặt lạnh lùng, tròng mắt rũ xuống.

Từ Đạt cười nói: “Em đến Đại Ngụy cũng không chết, lời Viên Đồ đại sư nói
cực chuẩn, em một đời bình thuận, cũng không cần phải quá để tâm đến hai chữ bảo trọng.” Dứt lời, cô cúi nhìn chiếc mâm vỡ nát cùng điểm tâm rơi vãi trên đất, thở dài: “Rõ là lãng phí.”

Trong lòng vừa nghĩ
thấu một việc, lập tức đói bụng. Từ Đạt đi ra khỏi cửa linh đường, nhắm
phòng bếp bước đến. Mới sáng sớm, các đặc phái viên cùng thương lữ vừa
thấy cô, ai nấy đều sợ tới mức xoay người bỏ chạy.

“Xác chết vùng dậy!”

“Người Tây Huyền Từ gia xác chết vùng dậy!”

“Từ Đạt sống lại!”

“…” Cô xoa xoa hai má đã ấm lại, nhớ ra Từ Hồi đã giúp cô bôi một lớp phấn
trắng lên mặt, ‘nhất bạch che tam xấu’ (đại ý: da trắng có thể che phần
lớn khuyết điểm trên mặt)…Cô cũng lười rửa. Cô một đường đi tới, khắp tứ phương quán gà bay chó sủa! Người người chạy trối chết, làm cô muốn đi
cũng đi không được, nhưng phòng bếp còn chưa tới a!

“Xảy ra
chuyện gì? Mở cửa! Mở cửa mau! Nếu có người thừa dịp đem quan tài đi,
phải bắt toàn bộ lại!” Cánh cửa không ngừng rung lắc.

Từ Đạt nhìn quanh sân thấy không một bóng người, không còn cách nào khác là phải tự mình tiến lên kéo chốt cửa. Đang lúc kéo, chợt nghe bên ngoài có tiếng
chân ngựa dừng lại, Lâm Tú hỏi:

“Làm sao vậy?”

“Đại nhân, bên trong có tiếng ồn ào, giống như có người đang chạy trốn.”

“Chạy trốn? Chứ không phải là vận chuyển quan tài?” Lâm Tú sắc mặt nghiêm
khắc, “Còn không mau phá cửa ra… Phá nhè nhẹ thôi, đừng quá kinh động
đến người ta!” Rõ ràng điện hạ giờ phút này đang bận rộn trăm bề, lại
điều quân đội đến vây quanh Tứ phương quán.

Cậu nghe đến việc
này, không cần dò hỏi lung tung, thẳng đến phủ thái tử, lại nghe điện hạ thản nhiên nói: “Người Từ gia đến nhận quan tài của Từ Đạt.”

Cậu nghe được sắc mặt đại biến. Mới vài ngày, Từ Đạt đã chết? Chưa kịp nghe kể lại đầu đuôi sự việc, cậu đã bị điện hạ phái tới nơi này canh giữ,
không được để người ta chuyển quan tài ra.

“Phá!”

Từ Đạt vội vàng mở cửa, kêu lên: “Đừng phá đừng phá, cửa này ta dựng dậy không nổi.”

Quần chúng há hốc mồm.

Lâm Tú miệng còn dừng ở chữ “Phá” kia, thấy cô mặt trắng bệch bước ra, chỉ vào cô “Cô… Cô… Giả… Giả…”

Từ Đạt lướt ánh nhìn qua đám cấm vệ quân trước mắt, thật đúng là mãn sơn
mãn cốc (đầy núi đầy hang, ý chỉ rất đông), khiến cô có chắp cánh cũng
không thể bay nổi. Lý Dung Trị tội gì phải hành động thế này? Cô mỉm
cười:

“Ừ, tôi xác chết sống lại đây.”

“Cô đã trở lại.”
Người đàn ông dong dỏng cao, mỉm cười, như ánh nắng rạng rỡ. Trên gương
mặt hắn không có một chút vẻ hoảng sợ, tựa như cô chỉ vừa đến lâu ăn hải sản xong trở về.

“Aiz, tôi đã trở về.” Cô cười. “Thực xấu hổ quá, để Thái tử và mọi người phải sợ hãi.”

“Không có gì đáng ngại.” Hắn tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy cô. “Cô về là tốt rồi, về là tốt rồi.”

Lớp áo tơ dệt nhẹ nhàng cọ vào mặt cô, sinh ra cảm giác âm ấm lành lạnh. Cô do dự một chút, dường như ôm lại hắn.

“Điện hạ… Nhận sự yêu quý của người, Từ Đạt đối với ngôi vị Hoàng hậu…”

“Lời này tạm thời đừng nhắc tới.” Hắn cắt lời cô, ở bên tai cô thấp giọng
cười nói: “Nhị cô nương có thể từ từ cân nhắc. Nghĩ lại, nếu cô là Quốc
mẫu, những lúc tôi đi nhầm đường sai bước cũng có cô đỡ tôi lại, không
để việc giữa cô và Tần Đại Vĩnh xảy ra một lần nữa, khiến những hoàng tử của Đại Ngụy, Tây Huyền lại rơi vào hoàn cảnh như tôi.”

Cô cười
nói: “Điện hạ lúc tìm tiểu quan đã biết, tôi vốn không có chí khí gì,
chỉ cần người đàn ông của mình không gặp trở ngại là được. Cũng không
cần phải đứng trên vạn người, người ấy chỉ cần toàn tâm toàn ý với tôi,
tôi xoay xở sinh con nuôi chồng đều được hết.”

Người đàn ông đang ôm cô trầm mặc một lúc lâu, mới dịu dàng cười trả lời:

“Nhưng ta lại không thể không trở thành kim long đứng trên vạn người, Nhị cô
nương cần phải sớm sửa lại ý nghĩ này mới được.” Lời dứt, hắn lui ra sau một bước, nhìn thẳng vào mắt cô.

Trước kia Từ Đạt muôn vàn do
dự, bây giờ lại chỉ còn gương mặt tĩnh lặng. Đôi mắt màu hổ phách phản
chiếu bóng dáng hắn, lại trong veo nhợt nhạt, tỏ rõ trên con đường sắp
tới đã không còn vị trí của hắn nữa.

Trong lòng Lý Dung Trị có
một chút bối rối không yên. Hắn nhìn thẳng, thật sâu, cuối cùng cúi đầu
xuống, hôn lên đôi môi hồng nhạt.

Khóe miệng cô khẽ cong lên,
cũng không cự tuyệt. Chuyện nam nữ với nhau, hắn không muốn hoàn toàn
chìm đắm, nhưng cũng hiểu một điều, thời gian trôi qua, tự sẽ phân biệt
đến mức hy sinh vì tình yêu của đối phương. Hôm đó ở tiểu quan quán Tây
Huyền, cô nhẹ nhàng hôn Hoàng công tử, là đã đem Hoàng công tử trong
lòng đặt ở lòng bàn tay, thương yêu trăm ngàn cách. Vài ngày trước ở
tiểu quan quán Đại Ngụy, cô hôn Lý Dung Trị là nhiệt tình như lửa. Hôm
nay… cô vẫn nhiệt tình như lửa, nhưng dường như lại thiếu mất cái gì.

Nghĩ đến đó, hắn lại hôn lên mi tâm (chỗ giữa hai lông mày) của cô, nhẹ
nhàng yên lặng ôm cô vào lòng, suy nghĩ một lát, cười nói:

“Nhị
cô nương, trước mắt là thời khắc mấu chốt, nếu lại xảy đến chuyện giống
như ở Tứ phương quán này, ta sẽ tiếc nuối cả một đời. Cô đến phủ thái tử của ta ở đi.”

“Được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận