Sau hai tiếng ngồi trên oto, Thiên Nguyệt về đến nhà, vội bước lên phòng mình. Chu quản gia định hỏi thăm cô nhưng thấy cô bước vội mắt lại đỏ hoe nên bà thôi. Bà đã sống nhiều năm ở Mạc gia, chứng kiến Thiên Nguyệt lớn lên, bà rất hiểu tính cách tiểu thư nhà mình. Cô vui vẻ, hoà đồng, lạc quan, mạnh mẽ và rất ít khi khóc. Cô chỉ rơi nước mắt khi gặp chuyện cực kỳ đau lòng mà thôi. Bà lấy làm lạ, hôm nay là sinh nhật Lâm thiếu gia, sao cô lại buồn đến vậy....
Thiên Nguyệt bước vào phòng khoá chặt cửa. Căn phòng tông sáng nhẹ nhàng nhưng lòng người lại là một mảng mịt mù, tăm tối.
Cô đi vào phòng, bật vòi hoa sen lên, cô ngồi thụp xuống nền đá lạnh, mặc cho dòng nước kia đổ xối xả lên người cô. Giọt nước mắt nóng hổi hoà cùng những giọt nước lạnh từ vòi sen cứ thế làm ướt đẫm trên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Cô khóc, khóc rất nhiều, gào đến khản cả cổ:
- Mình đến muộn rồi......hu...hu....hức... Triết ca, em cũng yêu anh mà, yêu.... yêu...anh ba năm rồi, yêu nhiều hơn cô ta đó.... hu..... hu....hức....
Ba năm nay cô yêu thầm anh, ba năm.... tuy chưa phải khoảng thời gian quá dài nhưng đủ cho tình cảm cô dành cho anh trở nên sâu đậm, đủ lớn, đủ to. Tiếc cho một cuộc tình yêu đẹp, trong sáng chưa bắt đầu mà sẽ kết thúc tại đây sao...!!!
Cô ngồi khóc trong phòng tắm cũng đã hơn một tiếng, người đã mệt lả vì cả buổi nay chưa ăn gì. Cô ráng đứng dậy, lau khô người, mặc chiếc váy ngủ chấm hoa tím nhỏ xíu. Khuôn mặt cô lúc này thẫn thờ, nhợt nhạt, trông rất thảm hại, khác hẳn với hình ảnh cô gái hoạt bát, vui vẻ ngày thường. Sức mạnh của thất tình thật sự rất lớn, mà còn là một tình đơn phương, nó khiến con người ta nhói đau ở trái tim, hơi thở khó khăn, nước mắt thì cứ chảy dài......thật buồn.... thật đau......
Cô ngồi như vô hồn trên giường, nghĩ lại hình ảnh của người con trai cô yêu bên cạnh với người con gái khác. Cái xoa đầu, nụ cười cử chỉ nhẹ nhàng, cái ôm ấm áp ấy cứ hiện lên làm trái tim cô thắt lại, đau như rỉ máu.
Anh tuy không ghét bỏ nhưng luôn lạnh lùng với cô. Chỉ cần anh cho phép cô ở bên cạnh anh thì làm "cái đuôi" của anh cô cũng chấp nhận. Nhưng anh từ nhỏ luôn tỏ ra khó chịu khi cô cứ bám riết lấy anh. Cô vừa nghĩ vừa nở nụ cười chua chát trên đôi môi đã trắng bệch. Thật nực cười với suy nghĩ này mà.....
Hiện tại, Thiên Nguyệt rất rối. Cô nên buông bỏ tình cảm thầm kín ba năm nay hay tiếp tục yêu anh đây.? Nếu cô buông bỏ thì thấy bản thân thật yếu đuối, chẳng dám theo đuổi điều mình thích, người mình yêu. Mà rất khó cho cô để từ bỏ vì hình bóng của Triết ca ca đã hằn sâu vào tâm trí và trái tim của cô rồi. Nếu tiếp tục yêu, liệu cô có đủ dũng khí làm tiểu tam chia rẽ hạnh phúc của người khác để nắm giữ hạnh phúc của mình hay không? Liệu cô có đủ kiên nhẫn nhìn anh từ xa với người con gái kia âu yếm? Hay chờ đợi anh và chờ đợi anh bao lâu 3 năm 6 năm 9 năm hay cả một đời người? Liệu anh có yêu cô không......
- " Mình nên dừng lại hay tiếp tục yêu anh ấy đây...?" - Cô tự độc thoại với bản thân giữa căn phòng rộng lớn.....
________
Reng.... reng... reng....
Cô giật mình nhìn màn hình điện thoại, thì ra là cô bạn thân Trần Thanh Hạ call video cho cô. Thanh Hạ là cô bạn thân của Thiên Nguyệt từ năm học cấp hai đến giờ. Hiện nay, cô gái này đang đi du học bên Pháp, chuyên ngành thiết kế. Thanh Hạ cũng là một cô gái xinh xắn, đáng yêu, vui vẻ, hoạt bát nhưng mạnh mẽ hơn Thiên Nguyệt nhiều, tính cách lại rất hài hước.
" Chào bạn yêu của tui, bà tỏ tình sao rồi? haizzz không ai FA cùng mình haizzz...." - Bích Hạ tinh nghịch hỏi.
Thiên Nguyệt không nói gì, khuôn mặt ngày càng đỏ lên, mắt đã đẫm lệ....
" Không lẽ bà bị từ chối hả? " - Thanh Hạ hỏi tiếp.
" Người ta từ chối con bạn cute của tôi vì lý do gì thế? Tập trung sự nghiệp chưa muốn yêu hay là bà không phải gu của người ta "trước sau như một" kia cũng không xấu mà, hay là bà làm....."
" Anh ấy có bạn gái rồi, mình chưa kịp tỏ tình thì anh ấy chấp nhận lời tỏ tình của cô ấy " - Không để đứa bạn thân hỏi hết câu, Thiên Nguyệt đã nhanh chen vào nói, giọng nói pha chút đau đớn và chua xót.
" Đừng nói với tui bạn gái anh ấy là Lý Tuệ Như nhé!!!" Thanh Hạ cũng biết rằng Lý Tuệ Như là người rất giả tạo, luôn tìm cách chia rẽ Thiên Nguyệt và Hoàng Triết- một cái bóng đèn to lớn mấy trăm W. Bây giờ thì chắc chắn cô bạn thân của cô bị Bóng đèn cướp mất người yêu rồi.
" Đúng.... đúng vậy."
" Thanh Hạ, mình phải làm sao bây giờ, dừng lại hay tiếp tục yêu?" - Cô càng nói giọng càng nhỏ đi.
.....
.....
Im lặng một hồi, Thanh Hạ cuối cùng cũng lên tiếng:" Tui nghĩ là bà tỏ tình với Triết ca của bà đi để anh ấy biết tình cảm của bà, chứ ngồi đây nghĩ ngợi thì được cái gì!"
" Anh ấy có bạn gái rồi thì chắc chắn không đồng ý đâu, có thể ghét mình thêm đó, anh ấy cũng rất ghét những người phụ nữ nào làm tiểu tam."-Thiên Nguyệt cất giọng nói với vẻ mặt đầy u sầu, lo lắng.
" Thì vẫn phải nói tình cảm của mình ra chứ, cùng lắm thì đập chậu cướp hoa luôn, ai sợ chứ " - Thanh Hạ hùng hổ góp ý cho cô bạn thân.
" Mình sợ " - Thiên Nguyệt lên tiếng
...
...
Thanh Hạ với vẻ mặt "bó tay" nhìn đứa bạn thân qua màn hình điện thoại, dũng khí thường ngày của cô bạn thân cô tan biến đi đâu hết rồi....
" Nói tóm lại, tìm cơ hội tỏ tình đi, chẳng phải bà học cùng trường cùng khoa với Triết ca của bà à? Cơ hội tiếp xúc đầy đấy, tận dụng một năm tới này đi. Nếu như anh ấy không yêu thì bà nên buông đi, đừng đâm đầu vào ngõ cụt, đời còn dài trai còn nhiều...ahahaa!!!"
Thiên Nguyệt mỉm cười với lời khuyên của cô bạn thân.
" Mạnh mẽ lên đi bà cô của tôi ơi...." - Thanh Hạ vui vẻ động viên cô.
" Giờ tui bận rồi không trò chuyện với bà được nữa đâu, bye nhé, love you... moazzz"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...