Trans: BYY – Edit: Hạnh
—
Ôn Giản bị Hà Kỳ kéo đi dạo quanh sân.
Vườn hoa nhà họ Hà rất rộng, trừ sân trước náo nhiệt ra thì cổng ra vào và sân sau cũng rất to, có núi giả, lâu đài, lầu các, cái gì cũng có cả, nhìn qua cũng biết phải tốn rất nhiều tiền.
“Này Giản Giản, cô quen Giang tổng, cô có biết anh ấy thích kiểu con gái như thế nào không?” Hà Kỳ hỏi.
Ôn Giản đang mải ngắm sân sau nhà Hà Kiến Ly, Hà Kỳ vòng tay qua khuỷu tay cô, dựa sát vào người Ôn Giản.
Ánh mắt Ôn Giản khựng lại, nghiêng đầu nhìn Hà Kỳ.
Nửa người Hà Kỳ dựa vào người cô, cô nàng đang làm nũng, thỉnh thoảng còn lén nhìn Giang Thừa, vẻ mặt chớm yêu ngại ngùng xấu hổ.
Đây không phải là lần đầu tiên Hà Kỳ hỏi về Giang Thừa, nhưng thẳng thắn như thế này lại là lần đầu tiên.
“Anh ấy…” Ôn Giản ngẫm nghĩ: “Tôi cũng không biết nữa.”
Hà Kỳ cau mày: “Không phải hồi trước bọn cô học cùng lớp à? Trước kia anh ấy không thích ai ư? Đối xử khác lạ với cô gái nào khác chẳng hạn?”
Ôn Giản do dự rồi lắc đầu: “Không có.”
Hà Kỳ: “Vậy… chắc có nhiều người thích Giang tổng lắm nhỉ? Anh ấy đối xử với bọn họ thế nào?”
“Chuyện này…” Ôn Giản nghiêm túc suy nghĩ, cô cũng không biết lúc trước có ai tỏ tình với Giang Thừa chưa, Lâm Bằng Bằng có hảo cảm với Giang Thừa, hay chạy ra chỗ cô giải bài, tìm cớ nói chuyện với Hà Thiệu, muốn mượn cơ hội này để tiếp xúc với Giang Thừa, nhưng Giang Thừa không quan tâm cô nàng lắm, còn chẳng thèm nhìn lần nào.
“Cũng không có à?” Hà Kỳ hoang mang: “Trông Giang Thừa như thế mà không ai theo đuổi á? Tụi con gái tầm tuổi bọn mình thích mấy người như thế lắm.
Bây giờ muốn tìm một anh vừa đẹp trai vừa giỏi giang, công việc ổn định khó lắm, sao hồi xưa không ai xuống tay với Giang Thừa thế, sao lại để anh ấy độc thân tới tận bây giờ chứ?”
“Làm gì có ai dám theo đuổi Giang Thừa chứ.” Ôn Giản nghĩ rồi bảo.
Hà Kỳ không tin nổi, nhìn Ôn Giản: “Thật á?”
Nói xong, cô nàng quay sang nhìn Giang Thừa đứng đằng xa.
Ôn Giản cũng ngoảnh người lại, Giang Thừa đang nhìn cô.
Anh đang nghe Hà Kiến Ly nói gì đó, ly rượu trong tay hết sạch, trông hơi lơ đễnh.
Hai người đứng cách nhau một đoạn, lúc cô nhìn sang, anh nhìn cô một lúc lâu.
Ôn Giản không thể thẳng thừng nhìn anh như thế mãi được, cô rời mắt sang chỗ khác, thấy Hạ Chi Viễn đi tới gần mình.
Hạ Chi Viễn cũng thấy cô, mỉm cười chào hỏi: “Cô Ôn.”
Hà Kỳ liếc qua cũng biết Hạ Chi Viễn tới đây vì Ôn Giản, cô nàng giả vờ tức giận, nói: “Ôi trời, trong mắt Hạ tổng chỉ có cô Ôn thôi, không nhìn thấy người khác chình ình ở đây hả?”
Hạ Chi Viễn cười đáp: “Vừa nãy cô Hà cũng đâu thấy tôi đứng sờ sờ ở đó đâu.”
Hà Kỳ bật cười: “Còn so đo với tôi nữa hả? Thôi, bổn tiểu thư không chấp kẻ tiểu nhân, anh tới gặp Giản Giản thì kiếp bóng đèn như tôi cũng không muốn ở lại quấy rầy hai người nữa.”
Hà Kỳ thì thầm với Ôn Giản: “Hạ tổng oke đó, tôi xem trọng cô đấy.” Cô nàng rút tay ra, làm mặt quỷ với Hạ Chi Viễn rồi mới rời đi.
Hạ Chi Viễn bất lực nhìn Hà Kỳ, anh ta khẽ cười rồi lại nhìn Ôn Giản: “Cô Ôn, đi dạo một lát với tôi được không?”
Tuy Hạ Chi Viễn đang cười nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh, là một loại bình tĩnh xen lẫn cả áp bức.
Ôn Giản mỉm cười gật đầu: “Được.”
——
Giang Thừa lẳng lặng nhìn hai người họ, có người phục vụ đi qua, anh đặt ly rượu đã hết lên khay, quay sang nói với Hà Kiến Ly.
Giang Thừa: “Chủ tịch Hà, ngài cứ tiếp khách đi, cháu đi dạo loanh quanh một lát.”
Hà Kiến Ly gật đầu: “Đi đi.”
Nói xong, ông ta nói chuyện với người khác.
Giang Thừa cũng đi tới chỗ kia.
——
Vườn hoa nhà họ Hà được xây theo kiểu chữ U, hai bên cạnh lối đi còn có núi giả bằng đá và cây xanh, đường đi rất loằng ngoằng, lần đầu tới đây rất dễ bị lạc.
Ôn Giản đi sau Hạ Chi Viễn, cô nghe thấy tiếng nói cười càng lúc càng xa, tới lúc không nghe thấy tiếng gì nữa, cô lo lắng không thôi, nắm chặt điện thoại.
Hạ Chi Viễn muốn đi dạo vòng quanh, gương mặt tuấn tú nở nụ cười tươi rói, thân thuộc như đang ở nhà mình.
“Đây là lần đầu cô Ôn tới đây à?” Anh ta gạt cành cây che mặt Ôn Giản ra, thản nhiên hỏi.
Cô gật đầu: “Vâng, trông anh rất quen với nơi này, anh hay tới đây lắm à?”
“Thỉnh thoảng.” Hạ Chi Viễn hờ hững đáp: “Sao cô Ôn lại nhận ra tôi?”
Ôn Giản giả vờ không hiểu: “Sao cơ?”
Hạ Chi Viễn khẽ cười: “Cô không hiểu à?”
Nụ cười của Hạ Chi Viễn rất ấm áp, mặt mày trông như ánh nắng mùa xuân, nếu như không biết rõ Hạ Chi Viễn từ trước, người khác sẽ chẳng biết đằng sau nụ cười ấy là sự lạnh nhạt u ám nhường nào.
Ôn Giản giả vờ bừng hiểu, ánh mắt vô tội, đáp: “À, lúc ở sân bay Bangkok Hạ tổng dán giấy lên vali của tôi, muốn thay mận đổi đào ấy hả?”
Hạ Chi Viễn cười: “Xem ra là tôi tự mình đâm vào họng súng rồi.”
Ôn Giản gật đầu, tán thành đáp: “May mắn của Hạ tổng không tốt lắm.”
“Thật à?” Hạ Chi Viễn lẩm bẩm, đột nhiên kéo tay Ôn Giản, đè cô lên núi giả.
Hạ Chi Viễn cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Ôn Giản.
“Cô Ôn có muốn thử xem may mắn của mình như thế nào không?” Hạ Chi Viễn mở miệng, giọng nói mang theo tàn nhẫn.
Ôn Giản nhìn anh ta: “Hạ tổng muốn thử thế nào?”
Hạ Chi Viễn nhìn tảng đá hình trụ phía sau Ôn Giản, “Mấy ngọn núi giả này được lắp thêm dây điện, nếu vô tình động phải công tắc, ai chạm vào đây cũng đều bị điện giật cả.
Cô Ôn có muốn so tài không, xem động tác của cô nhanh hay là tốc độ của tôi nhanh hơn.”
Hạ Chi Viễn vừa nói vừa giơ tay chạm vào núi giả.
Ôn Giản cảnh giác nhìn động tác của anh ta, Hạ Chi Viễn ép cô sát vào núi giả, cô muốn đứng thẳng lên nhưng bả vai bị Hạ Chi Viễn giữ chặt.
“Hạ tổng tự tin mình nhanh hơn điện à?” Ôn Giản liếc nhìn anh ta đưa tay ra sau, hỏi.
Hạ Chi Viễn mỉm cười: “Cô có thể thử xem.”
Ôn Giản: “Hay là anh cứ nói thẳng ra anh muốn gì đi.”
Hạ Chi Viễn: “Tôi thấy chi bằng cô Ôn cứ nói mình muốn làm gì đi.
Cô trà trộn vào công ty, cướp đơn hàng của tôi, chơi tôi như trò đùa, trông cô Ôn vui vẻ quá nhỉ?”
Ôn Giản giả vờ không hiểu: “Đơn hàng gì?”
Hạ Chi Viễn không rảnh nói mấy lời vô nghĩa với cô, anh ta búng tay một cái.
Tào Bảng lặng lẽ nấp sau núi giả khác, gã ta đi tới, sửng sốt nhìn Ôn Giản.
Hạ Chi Viễn nhìn gã: “Sao thế?”
Tào Bảng cau mày: “Hình như em gặp cô ta ở đâu đó rồi.”
Tim Ôn Giản đập loạn xạ, càng căng thẳng hơn, cô nhớ lần trước đi bắt Trương Mâu và Ngô Văn Nhã thì gặp Tào Bảng trong thang máy.
Lúc đó cô không ngờ gã ta cũng tới, gã ta vừa bước vào thì cô đã nhận ra rồi, thế nên cô mới cố ý vùi mặt vào người Giang Thừa, Tào Bảng không thể nhận ra cô mới đúng…
“Mười năm trước!” Tào Bảng đột nhiên ngắt dòng suy nghĩ của Ôn Giản: “Em nhớ ra rồi, mười năm trước ba anh bảo em theo dõi con bé kia, hình như nó là con gái Lâm Cảnh Dư.”
Bỗng nhiên ngọn cây đằng xa có tiếng động.
Hạ Chi Viễn cảnh giác nhìn qua, bên đó rất tối, không nhìn thấy gì cả.
Hà Chi Viễn nháy mắt với Tào Bảng.
Tào Bảng vội vàng chạy qua.
Hạ Chi Viễn nhìn Ôn Giản: “Cô là con gái Lâm Cảnh Dư?”
Trái tim Ôn Giản run lên, lâu lắm rồi ba chữ này không xuất hiện trong cuộc sống của cô.
Lâm Cảnh Dư nằm vùng hơn mười năm, tên ba cô đại diện cho cái xấu.
Tên của ông chưa từng xuất hiện trong hệ thống cảnh sát, trừ việc liên lạc với cấp trên, tên của ba cô chỉ là một chuỗi số hiệu, không ai biết ông là ai.
Nhưng Ôn Giản vẫn cố gắng bình tĩnh lại, không dao động vì nghe thấy tên ba mình.
“Hay thật.” Hạ Chi Viễn bật cười, “Cô Ôn tìm nhầm kẻ thù rồi thì phải, người làm chuyện xấu là ông già nhà tôi, chẳng liên quan gì tới tôi hết, nhưng nếu cô muốn báo thù thì chúng ta có thể hợp tác với nhau.”
Ôn Giản nhìn gã: “Hợp tác thế nào?”
Hạ Chi Viễn cúi đầu, tư thế ái muội khẽ thì thầm vào tai cô: “Cô bỏ Lôi Sắt tới làm việc cho tôi, tôi rất có hứng thú với cô đấy.”
“Đương nhiên, để bày tỏ thành ý, cô phải nói cho tôi, Edwiin là ai?” Hạ Chi Viễn chỉ công tắc sau lưng Ôn Giản: “Nếu không…”
Không đợi Hạ Chi Viễn nói xong, Ôn Giản đá gối vào hạ bộ của gã.
Hạ Chi Viễn không ngờ Ôn Giản sẽ làm thế, vô thức né sang một bên.
Ôn Giản nhân cơ hội này thoát khỏi vòng vây anh ta rồi lách sang bên cạnh.
Hạ Chi Viễn nhanh chóng phản ứng lại, giơ chân cản Ôn Giản, động tác vừa nhanh vừa tàn nhẫn.
Ôn Giản lùi về sau mấy bước, cố gắng tránh đi.
Hạ Chi Viễn không cho cô đường sống, giơ cánh tay đằng đằng sát khí tới chỗ Ôn Giản.
Ôn Giản xoay người chặn bằng một cú đá xoay vòng, nhưng vì trời quá tối mà nơi đây lại xa lạ nên cô không dám hiếu chiến với Hạ Chi Viễn, muốn nhân cơ hội này chạy vào đám đông.
Nhưng Ôn Giản còn chưa chạy được hai bước thì có một cái chân dài chặn đường đi của cô, Hạ Chi Viễn giơ tay ra như con đại bàng kẹp cổ cô lại.
Ôn Giản phản ứng nhanh, cô nhanh chóng cúi đầu xuống, mượn sức từ cành cây bên cạnh, nhấc chân đá mạnh vào tay Hạ Chi Viễn, nào ngờ cái cây kia chỉ là cây giả dùng để trang trí, rễ không chắc làm Ôn Giản mất cân bằng, lảo đảo suýt ngã vào chiếc hồ nhân tạo đằng sau.
Ôn Giản hoảng hốt, muốn túm lấy cái gì đó nhưng không kịp nữa, cô nghĩ mình sắp ngã thì bỗng nhiên có người túm mình lại, có cánh tay giữ chặt eo cô, xoay người Ôn Giản lại rồi kéo cô lên, tay còn lại nhanh chóng ngăn cản cú đấm của Hạ Chi Viễn.
Khoảnh khắc thế giới quay cuồng, cô nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của Hạ Chi Viễn: “Giang tổng?”
~
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...