Edit: Hạnh
—
Ôn Giản đột nhiên tỉnh táo lại, bàn tay siết chặt buông lỏng ra, giống như sợ hãi vì bị cúp điện, cô cười xin lỗi cô ta, lén nhìn phòng thay đồ, không biết Hạ Chi Viễn đi ra từ lúc nào, đang nhìn cô, cô cũng nhìn anh ta, Hạ Chi Viễn lo lắng hỏi: “Cô không sao chứ?”
Ôn Giản khẽ lắc đầu, chiếc áo khoác rũ xuống chắn tầm nhìn bên ngoài, bàn tay đang nắm tay cô lặng lẽ buông ra.
Từ khóe mắt, cô thấy dáng người cao ráo nghiêng về phía mình, nghiêm túc nhìn bộ đồ trong tủ kính, giơ điện thoại áp vào tai, anh đang gọi cho ai đấy, giọng nói trầm ngắt quãng, không để ý xung quanh.
Cô gái đụng phải cô từ từ đứng thẳng người, ngáp một cái, chăm chú nhìn cô không chớp mắt như đang đánh giá, ánh mắt lạnh lùng đờ đẫn, không định xin lỗi, mùi trong khoang miệng và vị chua quen thuộc truyền tới, cánh tay gầy gò, trông vẫn còn trẻ, chắc tầm hơn 20 tuổi.
Cô ta hờ hững tránh sang chỗ khác, làm như chưa có chuyện gì, đi ra ngoài.
Ôn Giản bất giác nhìn bóng lưng của cô ta.
“Có chuyện gì thế?” Bên tai vang lên giọng nói của Hạ Chi Viễn.
Ôn Giản lắc đầu: “Không sao, chỉ là tôi thấy cô gái kia hơi kì lạ thôi, va phải người khác mà lại không xin lỗi.”
Cô vừa nói vừa vuốt lại tay áo cho đỡ nhăn, hậm hực bảo.
Hạ Chi Viễn ngẩng đầu nhìn cô ta: “Chắc là đang khó ở, cô đừng để ý.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đưa quần áo cho nhân viên: “Sao vừa nãy lại mất điện?”
“Chắc là cầu dao bị đứt, bên phía quản lý đang xử lý rồi, lát nữa sẽ ổn thôi.” Nhân viên đáp, vừa cho quần áo vào túi vừa hỏi: “Ngài có muốn mua bộ khác nữa không ạ?”
“Không cần đâu.” Hạ Chi Viễn lạnh lùng đáp, nhìn Ôn Giản đang ôm tay, anh ta xé mác, tay cầm cổ áo run lên, khoác lên vai cô.
Ôn Giản vô thức tránh đi nhưng lại bị Hạ Chi Viễn đè tay lên vai: “Trời lạnh, cô cứ mặc trước đi, đừng để bị ốm.”
Ôn Giản: “…”
Cô lén ngẩng đầu lên, Giang Thừa đang gọi điện thoại, anh xoay người, nhìn bàn tay đặt trên vai cô rồi lại ngước mắt nhìn Hạ Chi Viễn đứng sau Ôn Giản.
Hạ Chi Viễn cũng nhìn thấy Giang Thừa, ánh sáng trong phòng mờ ảo, anh ta không nhìn rõ, do dự hỏi: “Giang tổng?”
Giang Thừa lấy bộ đồ đang cầm xuống, nói với người ở đầu dây bên kia: “Lát nữa tôi gọi lại cho anh.” Anh cúp máy, đi tới, nhíu mày: “Hạ tổng.”
Dứt lời, Hạ Chi Viễn mỉm cười, giơ tay ra: “Trùng hợp quá.”
Giang Thừa cũng mỉm cười, bắt tay với anh ta, sau đó mới nhìn Ôn Giản.
Ôn Giản lúng túng gọi anh: “Giang tổng”.
Giang Thừa khẽ gật đầu, không đáp.
Hạ Chi Viễn tán gẫu: “Giang tổng cũng đi mua quần áo à?”
Giang Thừa: “Dạo này thời tiết ấm lên, tôi mới về nước, không có quần áo giao mùa, nhân lúc rảnh nên tới mua mấy bộ.”
Anh đưa quần áo cho nhân viên, rút thẻ ngân hàng từ trong ví ra, nghiêng người nhìn áo khoác trên vai Ôn Giản, nói với nhân viên bán hàng: “Thanh toán cả quần áo của hai người họ đi.”
Hạ Chi Viễn quay đầu ngăn anh lại: “Giang tổng không cần tốn tiền cho bọn tôi đâu, cứ để tôi.”
Anh ta lấy thẻ ra, định đưa cho nhân viên thì cửa hàng sáng đèn.
Giang Thừa cản tay Hạ Chi Viễn lại, đưa thẻ của mình cho nhân viên.
Nhân viên thu ngân cầm thẻ của Giang Thừa, thanh toán 3 chiếc áo, mỗi người cầm một túi.
Giang Thừa cất thẻ vào ví, chào Hạ Chi Viễn rồi về.
Hạ Chi Viễn muốn đưa Ôn Giản về, cô từ chối, lúc đầu anh ta vẫn cố chấp, cô lạnh mặt nói: “Hạ tổng, không cần đâu.
Hôm nay cảm ơn ngài nhiều, nhưng tôi không quen được người khác đưa về, ngài đừng làm tôi khó xử được không?”
Hạ Chi Viễn nhìn cô một lát, gật đầu: “Xin lỗi, tôi không nghĩ tới suy nghĩ của cô.”
Anh ta không cố chấp nữa, gọi taxi cho Ôn Giản, thấy cô lên xe rồi mới về.
Ôn Giản nhìn qua kính chiếu hậu thấy bóng dáng anh ta từ từ biến mất, cô không nhìn nữa, cô nhớ tới người đàn ông cướp túi xách của mình, cô gái gầy gò trong cửa hàng quần áo và lúc Giang Thừa lẳng lặng nắm tay cô.
Lúc cô về tới tiểu khu, Hạ Chi Viễn gửi tin nhắn tới: “Cô về đến nhà chưa?”
Lúc ấy Ôn Giản đang đứng chờ thang máy, rep lại: “Ừ, tôi mới về tới nơi, cảm ơn Hạ tổng.”
Gửi tin nhắn xong, cửa thang máy mở ra, Ôn Giản định bước vào, nhưng đi được một bước cô lại dừng lại, liếc mắt nhìn Giang Thừa trong thang máy, chần chừ ngoảnh lại nhìn đại sảnh bên ngoài.
“Em có vào không thế?” Giang Thừa nói, nghiêng người đứng dịch sang một bên.
Ôn Giản bước vào, cửa thang máy vừa khép lại, chuông điện thoại vang lên, là tin nhắn trên Wechat.
Giang Thừa nhìn qua, Hạ Chi Viễn nhắn: “Bình an về tới nơi là tốt rồi, cô nghỉ ngơi sớm đi, đừng thức khuya.”
Giang Thừa không nhìn nữa, cửa thang máy mở ra, anh bước ra ngoài, đứng ở trước cửa nhà Ôn Giản, xoay người nhìn cô, cũng không nói lời nào, đôi mắt sâu thẳm bình tĩnh làm Ôn Giản lo lắng.
“Lúc tối tan làm em gặp cướp, đúng lúc đó anh ta đi ngang qua cứu em, em mời anh ta ăn cơm.” Cô đi tới, nhỏ giọng trả lời, lấy chìa khóa ra.
Giang Thừa nhàn nhạt đáp: “Ừ”.
Anh kéo cô lại gần mình: “Em không bị thương chứ?”
Ôn Giản lắc đầu: “Không ạ.”
Giang Thừa ngước mắt nhìn cô: “Sao đột nhiên lại có cướp, em nhờ người khác điều tra chưa?”
Ôn Giản gật đầu: “Đang điều ra rồi ạ.”
Lúc đi vệ sinh, cô lén gọi cho Uông Tư Vũ, nhờ anh ta điều tra hộ.
Tập đoàn Hà Kiến ở chỗ vắng vẻ, nhưng từ trước tới nay vẫn luôn an toàn, hơn nữa lúc đó mới là hơn 8 giờ, theo lý thì sẽ không có cướp mới đúng.
Giang Thừa gật đầu, không hỏi nữa, cầm chìa khóa trong tay cô, mở cửa.
Ôn Giản nhìn anh mở cửa ra, hỏi: “Sao anh cũng ở đó?”
Giang Thừa: “Đúng lúc đi ngang qua.”
Anh nhẹ nhàng khoác tay lên vai Ôn Giản, đẩy cô vào phòng, thuận tay đóng cửa lại, tiện tay vứt túi quần áo lên huyền quan.
Ôn Giản quay đầu nhìn anh: “Sao tự dưng lại mất điện?”
Giang Thừa nhìn cô: “Không phải nhân viên bảo là nhảy cầu dao à?”
Ôn Giản: “Nhưng mà sao lại trùng hợp thế được.”
Giang Thừa ngẩng đầu: “Nếu không thì em định làm gì, lôi cô gái kia tới đồn công an à?”
Lúc đó, phản xạ có điều kiện của cô cũng định thế, suýt nữa cô làm vậy thật.
“Anh bảo người ta dập cầu dao.” Giang Thừa nói, “Em biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn em không? Có thể người khác cố ý đưa cô gái bị nghiện kia tới trước mặt em, thăm dò phản ứng của em.
Phản ứng vô thức của em không lừa được bọn họ đâu.”
Hóa ra là thế…
Ôn Giản thở phào, ngước mắt nhìn anh: “Cảm ơn anh nhé.”
Ánh mắt Giang Thừa dừng lại trên mặt cô: “Cảm ơn anh cái gì?”
Ôn Giản: “Cảm ơn anh xuất hiện đúng lúc, cảm ơn anh ngăn em không mắc sai lầm.”
Giang Thừa: “Không cần khách sáo.”
Anh vòng qua người cô, đi vào nhà.
Ôn Giản đi sau lưng anh, do dự nhưng vẫn hỏi: “Có phải ngay từ đầu anh đi theo em không?”
Giang Thừa hờ hững đáp: “Ừ.”
Anh ngồi trên sô pha, thuận tay cầm sách cô để ở đó lên, bình tĩnh lật từng trang, không có ý định nói chuyện, cũng không định về nhà.
Ôn Giản nghĩ mãi về câu trả lời của anh, không đoán được suy nghĩ của anh.
Cô nhìn đồng hồ, thử hỏi: “Anh… không về à?”
Giang Thừa không ngẩng đầu lên: “Không vội.”
Ôn Giản không biết nói gì tiếp, hậm hực “A” một tiếng, thấy anh ngó lơ mình, cô đứng yên trong phòng khách một lát rồi về phòng.
Giang Thừa ngẩng đầu nhìn phòng ngủ chính, cô ngồi trước bàn trang điểm, chống cằm, không biết là đang suy nghĩ về vụ án hay là cái gì khác.
Cô cởi áo khoác ra, đặt lên trên ghế.
Giang Thừa đặt sách xuống, đứng dậy lại gần cô.
Ôn Giản thấy Giang Thừa đi về phía mình, cô đứng dậy, giống như học sinh tiểu học thấy thầy chủ nhiệm, dè dặt đứng một bên.
Đối mặt với anh, dũng khí của cô chỉ vỏn vẹn trong một đêm ngắn ngủi tối qua.
“Em không định đi tắm rồi ngủ à?” Anh đặt tay lên ghế, vuốt ve lớp vải mềm mại của áo khoác, hỏi cô.
“Lát nữa em mới tắm.” Cô khẽ đáp, nhìn anh, bảo: “À, cái áo này bao nhiêu tiền, tí nữa em chuyển khoản cho anh nhé.”
Cô thấy Giang Thừa khựng tay lại, ngước mắt nhìn mình, Ôn Giản xấu hổ: “Chiếc áo này rất đắt, vô duyên vô cớ dùng tiền của người khác không tốt lắm đâu.”
Giang Thừa thu tay lại, lạnh nhạt nói: “Dùng tiền của Hạ Chi Viễn thì em không xấu hổ à?”
Ôn Giản: “…”
Cô vội vàng giải thích: “Không có, nếu anh ta cứ cố chấp muốn mua, em nhất định cũng sẽ trả cho anh ta.”
Giang Thừa nhìn cô, không nói gì.
Không khí vi diệu mờ ảo.
Trải qua chuyện đêm qua, Ôn Giản không thể thản nhiên ở chung một phòng với Giang Thừa như mấy ngày trước được.
Cô chỉ ra ngoài cửa: “Em đi tắm đây, anh làm gì thì làm đi.”
Cô đi qua người Giang Thừa, đột nhiên anh kéo tay cô lại.
Anh còn không thèm quay đầu nhìn Ôn Giản, quay lưng về phía cô, đôi mắt khép hờ, không biết đang nghĩ gì.
Ôn Giản nhìn Giang Thừa, vẻ mặt bình tĩnh cùng khí chất mạnh mẽ làm cô vô thức nín thở.
Giang Thừa xoay người lại, nhìn cô.
Đôi mắt Ôn Giản mở to hơn.
Anh cúi đầu, tiến lên một bước, cô lại lùi một bước.
Giang Thừa nhìn xuống dưới sàn rồi lại nhìn Ôn Giản: “Ôn Giản, em sợ anh.”
“…” Cô định lắc đầu nhưng lại lưỡng lự, cuối cùng cô gật đầu, nói: “Em thấy… tối nay anh… hình như… hơi đáng sợ.”
Giang Thừa: “Đáng sợ nhìn nào? Mặt xanh nanh dài hay là ba đầu sáu tay?”
Ôn Giản lắc đầu: “Không phải.”
“Như kiểu…” Cô dè dặt nói tiếp: “Giông bão sắp tới.”
Nhìn đôi mắt của Ôn Giản, Giang Thừa bước tới, cô bị ép sát góc tường, cảm giác lạnh lẽo chạm vào lưng, cô không thể lùi được nữa.”
Giang Thừa chống tay lên tường, đặt sau tai cô, nói: “Kể cả không có giông bão thì em vẫn sợ anh.
Anh nhớ hồi bé em không sợ anh.”
Ôn Giản lắc đầu: “Lúc đó em sợ anh mà.”
Giang Thừa: “Nhưng em rất dính người.”
Hồi ấy, cô không để ý anh có quan tâm mình hay không, mặt dày đi theo anh, gọi ‘Anh trai nhỏ ơi’ này nọ, anh không cho cô nói chuyện, cô tròn mắt mím môi lại, nhưng chỉ được vài phút thì lại dè dặt hỏi: “Anh ơi, anh giận à?”
“Vậy… vậy em không nói nữa, anh đừng giận nhé.”
Sau đó cô nằm ườn ra bàn, vẽ viết gì đó, làm xong thì đưa cho anh, năn nỉ bảo anh đừng giận, giống y như tùy tùng nhỏ.
Dù là khi Ôn Giản 16 tuổi, cô thận trọng hơn nhưng vẫn sẽ hỏi có phải anh có bạn gái hay không, sẽ tròn mắt nhìn anh, cẩn thận hỏi anh có thể ăn sinh nhật với cô không, nửa đêm nửa hôm không kiêng dè gì chạy tới giải thích với anh, có chuyện gì sẽ kể cho anh…
Nhưng bây giờ…
Giang Thừa thở dài, nhìn gương mặt Ôn Giản, không nói gì, giơ tay lên xoa má cô.
Người Ôn Giản cứng đờ, lưng dán vào tường, đôi mắt căng thẳng lo lắng, cả hít thở cũng chậm lại.
Giang Thừa cúi đầu nhìn xương quai xanh mảnh khảnh xinh đẹp của Ôn Giản.
Lúc cô lùi về sau, áo len lệch sang phải để lộ nửa bả vai.
Vì đang thấp thỏm, ngực cô đập nhanh thình thịch, nhìn từ trên cao còn thấy cả chỗ tròn trịa dưới cổ áo.
Giang Thừa nghiêng đầu, gọi: “Ôn Giản.” Giọng anh khàn khàn.
“Dạ?” Cô bối rối nhìn anh.
“Không có gì.” Anh đáp, vén cổ áo Ôn Giản lên.
Tới lúc phản ứng lại, cô lúng túng che ngực, ho một tiếng, không biết nên nhìn chỗ nào.
Giang Thừa kéo tay cô xuống, hai tay chạm vào cổ áo cô, nhỏ giọng dặn dò: “Con gái như em đừng có tùy tiện làm gì cả, nhất là bây giờ.
Người khác cho em mồi, đừng ngu ngốc bị mắc câu.”
~
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...