Vất vả ném người đàn ông nặng thịt lên trên giường, Trương Mẫn Nhi thở phào nhẹ nhõm.
Làm người tốt việc tốt quả nhiên rất mệt!
Trương Mẫn Nhi tiến tới bên cạnh Lục Dương, vỗ lên mặt hắn vài cái, “Tỉnh! Tỉnh! Tỉnh!”
Lục Dương nhập nhèm mở mắt coi như có chút thanh tỉnh, âm thanh khò khè thật khó nghe được phát ra từ cổ họng, “Ưm…”
“Anh yên tâm, tôi đã đưa anh sang phòng khác, cô ta sẽ không đến đây được đâu.” Trương Mẫn Nhi đem sự việc vừa rồi kể hết lại với hắn, sau đó quan tâm hỏi han, “Anh cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không khỏe không?”
Hầu kết Lục Dương cứ chuyển động lên xuống, khó có thể phát ra câu hoàn chỉnh, cổ họng như có một ngọn lửa mơ hồ bùng lên nóng rực, cực kỳ khó chịu.
“Nóng… Nóng quá… Hiểu Minh!” Lục Dương bắt đầu mơ màng rên rỉ, hắn tưởng cái bóng trước mặt là Trương Hiểu Minh.
Trương Mẫn Nhi dù là bác sĩ khoa sản nhưng dù gì các kiến thức về y học cũng đã được học qua.
Cô nhìn bộ dạng đang cố gắng phải chịu đựng của Lục Dương, liền hiểu rõ loại dược tính này đang ngày càng phát tác, nếu không giải quyết kịp thời có lẽ sẽ gây nên hậu quả nghiêm trọng về sau.
Trương Mẫn Nhi nhăn mặt suy nghĩ một hồi, rốt cuộc mới thở dài nhắc nhở đối phương, “Lục Dương, dù sao sáng mai anh cũng không nhớ ra tôi là ai, mà muốn cứu anh, tôi đành phải thất lễ vậy.”
Nói xong Trương Mẫn Nhi lập tức ra tay hành động, cô thò tay cởi từng kiện đồ, để lộ phần thân trên cường tráng của đối phương.
Sau đó liền cẩn thận dìu hắn vào phòng tắm bên cạnh, để hắn ngồi vào bồn, nâng đầu hắn tựa vào tường, rồi mới mở vòi hoa sen xối thẳng vào da thịt nóng rực của hắn.
Nước lạnh trực tiếp tưới lên da thịt như đang bốc khói của Lục Dương, làm thần trí mơ mơ màng màng của hắn bấy giờ mới chịu thanh tỉnh được đôi chút.
Trương Mẫn Nhi lúc đầu còn có chút thờ ơ, chỉ chăm chăm làm tròn bổn phận của mình, nhưng càng ngày ánh mắt của cô lại càng hướng xuống bên dưới của hắn, nhìn một hồi liền lúng túng quay mặt sang chỗ khác, thầm nghĩ quả nhiên loại thuốc này công hiệu thật mạnh.
Trương Mẫn Nhi sớm yêu thầm Vương Thành Luân từ lâu, dù hồi đó được Vương Thành Luân nói bóng nói gió việc gã thích cô nhưng cô vẫn chọn cách vờ như không biết để bảo vệ tình bạn đẹp giữa hai người.
Thế nhưng, đối diện trước người đàn ông đầy vẻ nam tính này lại làm cô có chút bồn chồn, lúc có lúc không nhìn trộm vài cái.
Thanh âm của Lục Dương ngày càng trầm thấp và khàn đục, hô hấp cũng dần nặng nề, đột nhiên hắn duỗi tay kéo lấy Trương Mẫn Nhi, “Hiểu Minh… Giúp anh!”
Trương Mẫn Nhi bị dọa giật mình.
Hiểu Minh?
Hắn nhầm cô với Trương Hiểu Minh? Quả nhiên hắn vẫn chưa thể quên được cậu ấy…
Cơ mà hắn muốn cô giúp, mà phải giúp cái gì cơ?
Chẳng lẽ….
Trương Mẫn Nhi nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Lục Dương nhiễm một tầng đỏ ửng, hắn không những kéo tay cô, còn nhào vào người cô hệt như một kẻ khốn khổ cầu sự giúp đỡ, “Hiểu Minh… Giúp anh…”
Trương Mẫn Nhi lắc đầu giải thích, “Lộn rồi, tôi tên Mẫn Nhi, không phải Hiểu Minh…”
Nhìn thấy Lục Dương đang bị dược tính trong thuốc điên cuồng hành hạ, mồ hôi hột trên trán thi nhau túa ra, ngay cả đôi con ngươi cũng hiện lên những vằn đỏ kinh người, Trương Mẫn Nhi nhận thấy trong đôi mắt kia ngoài sự cầu cứu còn có cả ngọn lửa dục vọng trần trụi.
“Ôi là trời, tôi biết rồi, làm ơn đừng nhìn như thể muốn giết tôi đến nơi thế chứ…” Trương Mẫn Nhi chịu thua trước ánh mắt nóng bỏng của Lục Dương, bình tĩnh ra lời khuyên, “Lục tiên sinh, khụ, đối với tình huống của anh bây giờ, tôi khuyên anh nên đi tắm nước lạnh nhiều chút hoặc có thể tự dùng tay để giải quyết…"
Trương Mẫn Nhi gợi ý những cách hữu hiệu nhất, nhưng thật đáng buồn, Lục Dương chẳng lọt vào tai câu nào.
Hiện tại cả người hắn nóng rực như lò than, nhưng mỗi khi chạm vào da thịt của đối phương lại khiến hắn vô cùng thoải mái, cảm giác như được chạm vào khối băng giải nhiệt vậy.
"Anh không cần! Hiểu Minh, mau giúp anh! Anh… Chịu không nổi nữa rồi…” Lục Dương bị tầng hơi nước trong phòng tắm làm nhòe đi tầm nhìn phía trước, cứ ngỡ người đang đứng trước mặt chính là Trương Hiểu Minh, ảo tưởng rằng người hắn yêu thực sự đã đến cứu hắn.
Trương Mẫn Nhi bị Lục Dương ôm cứng ngắc, dù có gắng sức vùng vẫy cách mấy cũng khó có thể tránh thoát.
Cô thoáng đẩy hắn ra nhưng kết quả rõ ràng công cốc, bực mình nhíu chặt mày, rồi đột nhiên hét lên, “Anh mở mắt cho kỹ, tôi tên là Trương Mẫn Nhi! Anh lộn người rồi!”
“Hiểu Minh… Đừng bỏ rơi anh, mau… mau dùng tay của em… giúp anh… cầu xin em…”
Lục Dương như một con mãnh thú đang vật lộn chống chọi lại khát khao tình dục của bản thân khi không có giống cái ở kế bên.
Hắn liều mạng thở dốc muốn phá khỏi vòng vây, ngọn lửa dục vọng ngày một tăng cao.
Trương Mẫn Nhi bị hắn quấy rầy không cách nào thoát.
Cô thầm nghĩ, thôi thì cứ làm phước giúp hắn một lần, cũng đâu có mất mát gì nhiều, chỉ hy vọng sau khi hắn tỉnh đừng đem cô ra mà đuổi cùng giết tận..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...