Chỉ Là Bạn Giường Đừng Nhầm Lẫn


Câu nói đó cuối cùng cũng khiến nụ cười nhạt trên gương mặt của Lục Dương vụt tắt.

Hắn nghiêng đầu nhìn Trương Mẫn Nhi, dường như không khí xung quanh người hắn cũng lạnh đi, đôi môi mỏng khẽ động, “Em nói cái gì?”
“Tôi nói, chúng ta ly hôn đi.” Trương Mẫn Nhi chẳng hề sợ phải đối mặt với gương mặt âm trầm của đối phương, “Anh điều tra tôi rồi đúng không? Biết tôi là loại người gì rồi nhỉ?”
“Vậy nên…” Lục Dương từ trên cao nhìn xuống, “Vì chuyện đó mà em muốn ly hôn với anh?”
Trương Mẫn Nhi chưa bao giờ thấy Lục Dương như vậy.

Khóe môi khẽ nhếch lên, như thể hắn đang mỉm cười, nhưng trong đôi mắt lại không còn sự vui vẻ như trước.

Ánh mắt đáng sợ đầy xa lạ đó khiến cô vô thức lùi lại mấy bước, thế nhưng hắn lại đột nhiên bắt lấy tay cô, có cố giãy ra cũng không được nữa rồi.
“Em nghĩ anh sẽ thả em đi ư?” Bàn tay của Lục Dương nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ấm áp của Trương Mẫn Nhi.
“Em đừng có mơ.” Đôi môi mỏng nghiến răng nghiến lợi rít lên ra ba chữ đó, “Muốn anh buông tay ư, đợi đến lúc anh chết đi!”
Ban đầu, Lục Dương nghĩ Trương Mẫn Nhi chỉ là một thứ không đáng để tâm, thế nhưng bất chợt một ngày lại nhận ra, cô đã khắc sâu vào tim hắn từ rất lâu rồi.

“Tôi từng giết người.”
Trương Mẫn Nhi không bao giờ có thể quên được cái khoảnh dòng máu ấm nóng trào ra từ bụng của người đàn ông kia, hay mẹ của cô gào thét đến lạc cả giọng khi bị cảnh sát bắt đi.

Cuối cùng trong căn phòng tĩnh mịch đó chỉ còn nghe thấy tiếng thở của một mình cô.
“Tôi không phải là con của Trương gia, mẹ của tôi tên là Triệu Lộ Dung.”
Khi một lời nói dối được vạch trần thì phải có vô vàn lời nói dối khác được tạo ra để che giấu.

Trương Mẫn Nhi không muốn phải sống mãi với sự giả tạo.

Những năm này cô đã bị ác mộng giày vò đủ rồi, cô chỉ mong được yên bình trong chốc lát mà thôi.
“Năm đó khi cảnh sát hỏi tôi người đàn ông kia có phải do mẹ tôi giết không, tôi đã lừa họ.”
Bởi vì cuộc sống quá khốn khổ, từ khi còn bé Trương Mẫn Nhi đã học được cách nhìn sắc mặt của người khác.

Khi mẹ cô bị cảnh sát bắt đi, ngược lại cô còn cảm thấy nhẹ nhõm, thậm chí còn tượng tượng những ngày tháng sau này không có mẹ nữa thật tốt đẹp biết bao.
Trương Mẫn Nhi không cần phải khom lưng uốn gối để lấy lòng mẹ mình nữa, cũng không cần phải thấy mẹ mình làm chuyện đồi bại với những người đàn ông khác trong phòng khách, càng không phải ngày nào cũng thấp tha thấp thỏm bất an sợ hãi mẹ sẽ bán mình cho mấy gã xa lạ.
Lời nói dối đó là duy nhất trong đời của cô.
Lời nói dối đó là nguyên nhân khiến cuộc đời của cô không bao giờ hết đau khổ.
“Vậy thì sao?” Trong ánh mắt của Lục Dương không hề có chút trốn tránh, “Bởi vì chuyện đó mà em muốn ly hôn với anh?”
“Lục Dương, rốt cục anh có hiểu không? Tôi từng giết người! Còn hãm hại cả mẹ mình nữa!” Đây là bí mật được giấu kín trong tận đáy lòng của Trương Mẫn Nhi từ bấy lâu nay, chèn ép cô đến gần như không tài nào thở nổi.
“Anh mặc kệ em đã từng làm gì, chỉ cần anh còn sống một ngày, anh tuyệt đối sẽ không để em rời xa anh.”
Lúc còn ở trại trẻ mồ côi khi cô chưa được gia đình Trương nhận nuôi, viện trưởng đã từng nói với cô, “Con sẽ gặp được một người mà cho dù con có phạm phải sai lầm lớn đến mức nào đi chăng nữa, người đó sẽ không nói gì mà vẫn nắm lấy tay con, không ngần ngại cùng con bước tiếp.”
Trương Mẫn Nhi từng cho rằng Vương Thành Luân là định mệnh của đời mình, nhưng chưa từng nghĩ đến Lục Dương mới là mối duyên nợ chạy mãi không thoát của cô.
“Vậy nếu tôi cứ muốn đi thì sao?”
Trương Mẫn Nhi ngước lên nhìn Lục Dương, trong ánh mắt ấy là sự dịu dàng chưa từng có.

“Vậy thà em giết anh luôn đi.”
Nếu như người mình yêu cũng không thể giữ được, thì trái tim này còn đập vì điều gì?
Trương Mẫn Nhi vẫn đắm chìm trong ánh mắt của Lục Dương.

Những oan ức, những đau khổ mà cô đã dồn nén trong lòng suốt mười mấy năm nay bỗng nhiên bùng phát, khóe mắt cay cay không thể ngăn nổi những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống.
Mãi cho đến tận bây giờ, ở trong mắt của Lục Dương, những tội lỗi mà cô đã từng nghĩ rằng sẽ không bao giờ được tha thứ lại trở nên nhẹ nhàng như lông hồng.

Người này chẳng chất vấn bất cứ điều gì vẫn sẽ nắm chặt lấy tay cô, kiên định cùng cô đi hết quãng đường còn lại.
“Em không cố ý giết hắn…”
Bao nhiêu năm nay Trương Mẫn Nhi luôn bị lương tâm cắn rứt.

Trước khi gặp Lục Dương, cô thậm chí còn không thể có được một đêm ngon giấc.

Lần nào cũng bị những cơn ác mộng liên tiếp kéo đến đánh thức, sau đó cô không tài nào ngủ nổi nữa.
“Em cũng không muốn hại mẹ, nhưng những ngày tháng đó em thực sự không chịu nổi… Em sống chết không dám mở cửa phòng, nhưng em vẫn sợ hãi một ngày nào đó sẽ một gã đàn ông xa lạ xông vào…”
Trương Mẫn Nhi ôm chặt lấy thân thể đang run rẩy của mình, đôi môi nhợt nhạt trút ra những lời mà trước đây cô không hề dám thổ lộ.
“Từ lúc sinh ra mẹ đã hận em… Bà muốn đời này em cũng phải đau khổ giống như bà.”
Nỗi căm hận của Triệu Lộ Dung đối với cha của Trương Mẫn Nhi đã khiến cho cô phải hứng chịu sự cay nghiệt không đáng có ở tuổi đó.


Rõ ràng là đứa con mình mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, vậy mà bà chưa bao giờ cho cô một cái ôm ấm áp, hay một nụ cười dịu dàng.
Trương Mẫn Nhi chỉ là công cụ để Triệu Lộ Dung trả thù cuộc đời.

Bà muốn thế giới này cũng có một người phải đau khổ giống như mình, không gặp được người thực sự yêu thương mình, mà cho dù có gặp được cũng sẽ bị bỏ rơi.
“Em không sai.” Lục Dương nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, đặt một nụ hôn lên gò má ấm áp, “Em chỉ vì tự bảo vệ bản thân mình mà thôi.”
Nếu như Lục Dương có thể hiểu Trương Mẫn Nhi sớm hơn, hắn sẽ không bao giờ tiếp cận cô với mục đích xấu xa ban đầu.

Con người này quấn lấy Vương Thành Luân không tha cũng chỉ vì muốn chứng minh rằng cô cũng từng được yêu thương.

Thế nhưng đời không như mơ, sự lạnh lùng bạc tình của Vương Thành Luân đã làm trái tim cô tan nát, khiến cho cô nghĩ rằng đời này sẽ chẳng có ai chân thành yêu thương cô được nữa.
Bên ngoài bao bọc bởi lớp vỏ kiên cường kia chính là một trái tim chịu trăm nghìn tổn thương..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận