Chỉ Là Bạn Giường Đừng Nhầm Lẫn


Sau khi Triệu Lộ Dung rời đi, Trương Mẫn Nhi giống như được giải thoát, thất thần ngồi trên ghế.

Cô nghĩ đến biểu cảm dọa người của người đàn bà kia liền phát run, loại sợ hãi này đã lâu lắm rồi mới xuất hiện.
Bí mật được cô giấu kín suốt nhiều năm liệu sẽ như lời bà ta nói sẽ sớm công bố ra ánh sáng?
Trương Mẫn Nhi biết mình sẽ không thể thoát được.

Đến lúc đó, tất cả mọi người sẽ biết vị bác sĩ nổi tiếng là cô vốn không phải con ruột của nhà họ Trương, mẹ ruột của cô vẫn còn sống, còn bị chính tay cô tống vào tù.
Nên nói chuyện này cho Lục Dương biết không? Bản thân Trương Mẫn Nhi cũng không rõ.
Ở bữa tiệc tối, Trương Mẫn Nhi có hơi thất thần mất tập trung.

Ánh mắt của Lưu Việt từ đầu đến cuối đều dõi theo bóng dáng cô.

Từ khi nhìn thấy sự xuất hiện của cô, cậu cứ nhìn mãi không rời mắt.
“Bác sĩ Trương, chờ đã.” Lưu Việt đi theo cô, “ Chị muốn đi đâu?”

“Có chuyện gì?” Trương Mẫn Nhi không muốn nói chuyện với cậu.
“Hình như hôm nay tâm trạng của chị không được tốt lắm, có chuyện gì sao?”
Trương Mẫn Nhi liếc nhìn Lưu Việt, lạnh lùng lắc đầu, “Không liên quan đến cậu.”
Đến sớm không bằng đến đúng lúc.

Sau khi nhắn tin sẽ đến đón Trương Mẫn Nhi xong, Lục Dương lái xe như bay đến nơi tổ chức tiệc của Lưu thị, lại vừa lúc nhìn thấy Lưu Việt đang dây dưa với người phụ nữ của hắn.
“Mẫn Nhi!” Lục Dương đi về phía trước, tự nhiên nắm lấy tay cô, “Chúng ta đi thôi.”
Sự xuất hiện của Lục Dương giống như phao cứu sinh của Trương Mẫn Nhi, sự xuất hiện của Triệu Lộ Dung giống như ác ma muốn đòi mạng cô, còn tình cảm của Lưu Việt lại làm cho cô không biết phải làm sao.
Ngay tại khoảnh khắc này, Trương Mẫn Nhi chỉ muốn trốn đi thật xa.
Sau khi lên xe, thái độ của Trương Mẫn Nhi rất khác thường, cô đưa tay ôm lấy cổ Lục Dương, thậm chí còn to gan lớn mật dạng chân ngồi lên người hắn, gấp gáp cởi cúc áo để lộ ra lồng ngực khỏe khoắn.
“Em đang làm gì vậy?” Lục Dương bắt lấy tay cô giữ lại.
“Anh không muốn làm sao?” Trong đáy mắt của Trương Mẫn Nhi rõ ràng không hề có chút khao khát dục vọng nào, nhưng lại muốn làm với hắn ngay bây giờ.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Lục Dương nhìn sâu vào đôi mắt đối phương.
“Đừng nói nữa, cuối cùng anh có muốn làm hay không?” Trương Mẫn Nhi mím môi đến trắng bệch, ngữ khí cứng rắn xen lẫn trào phúng, “Chẳng lẽ anh không được ư?”
Ánh mắt của Lục Dương dịu dàng, nhẹ nhàng ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của đối phương, cuối cùng hôn lên môi cô.

Động tác rất ôn nhu, khiến trái tim cô trong lúc lơ đãng có chút nhoi nhói.
Lúc động nhỏ bị vật to lớn tiến vào, Trương Mẫn Nhi bất giác siết chặt hai tay.
Không có Triệu Lộ Dung, càng không có Vương Thành Luân.
Lúc này, chỉ có cô và Lục Dương.
Lưu Việt quay lại bữa tiệc, phát hiện Trương Mẫn Nhi để quên áo khoác trên ghế, lập tức cầm áo chạy ra ngoài.

Xe của Lục Dương vẫn còn đậu chỗ cũ.

Cậu vui vẻ vì cô vẫn chưa đi, chậm rãi đi đến muốn trả đồ, lại phát hiện hai người trong xe đang triền miên dây dưa, trái tim khẽ nhói đau.
Áo sơ mi lộn xộn che đi tấm lưng ướt đẫm mồ hôi, để lộ phần mông hờ hững.


Lục Dương nhẹ nhàng liếm qua chiếc cổ trắng mịn, Trương Mẫn Nhi ngồi trên người hắn đôi môi đo đỏ hơi hé ra, nước bọt không kịp nuốt thuận theo khóe môi trượt xuống, da thịt trắng nõn vì tình dục mà ửng hồng.

Bộ dáng xinh đẹp không gì sánh được.
“Sâu hơn nữa…” Trương Mẫn Nhi thả lỏng thân thể hơi cong eo xuống, nơi bên dưới nuốt hết vật dữ tợn vào trong.
Lục Dương liếc qua kính chiếu hậu nhìn thấy Lưu Việt đang đứng đó không xa, khóe môi hắn không tự chủ nhếch lên, vuốt ve cặp mông căng tròn của người trước mặt, mạnh mẽ nhưng không kém phần ôn nhu tiến vào trong động nhỏ ẩm ướt.
Khoái cảm kịch liệt khiến cho Trương Mẫn Nhi tạm thời ném phiền não sang một bên, chăm chăm ôm cổ Lục Dương, hai chân vòng qua eo hắn nhẹ nhàng lắc lư, rên rỉ không ngừng, “Nhanh lên… ưm… mạnh thêm nữa…”
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Lưu Việt không tài nào tưởng tượng nổi Trương Mẫn Nhi lại có một mặt như vậy.

Cô khi sa vào tình dục, bộ dáng quyến rũ nhưng không mất đi sự cao ngạo lạnh lùng, chỉ là cái tên mà người kia gọi không phải là cậu.
“Lục Dương, Lục Dương…”
Chỉ có kịch liệt triền miên mới có thể khiến Trương Mẫn Nhi nhận thức được rằng cô vẫn đang sống.
Cô không phải là Triệu Nghi.
Cô là Trương Mẫn Nhi.
Trương Mẫn Nhi không hề buồn ngủ một chút nào, trừng mắt nhìn đêm đen ngoài cửa sổ.

Lục Dương nằm bên cạnh có thói quen ôm lấy eo cô rồi kéo cô ôm vào lòng, bàn chân ấm áp cứ dán vào mu bàn chân cô sưởi ấm cho cô.
Sự xuất hiện của Triệu Lộ Dung đã đảo lộn hết thảy cuộc sống hiện tại của cô.


Người đàn bà đã sinh ra cô không hề cho cô một chút yêu thương nào, ngược lại còn hận cô đến tận xương tủy.
Lúc còn nhỏ, Trương Mẫn Nhi thường xuyên nghe Triệu Lộ Dung nói với cô rằng, “Đều tại mày nên tao mới thảm hại như vậy!”
Cô chính là sự sỉ nhục cả đời này không thể xóa được của người đàn bà độc ác kia.
Trương Mẫn Nhi trở mình, bốn mắt giao nhau, chợt phát hiện Lục Dương cũng chưa ngủ.

Hắn nhổm người hôn trán cô một cái, dịu dàng hỏi, “Không ngủ được sao?”
“Ừm.” Trương Mẫn Nhi ngoài ý muốn hỏi lại, “Sao anh còn chưa ngủ?”
“À, tại anh ngủ không được.” Lục Dương vừa nói vừa vùi mặt vào hõm cổ ấm áp của cô, “Hôm nay em sao thế?”
“Chẳng sao cả.” Trương Mẫn Nhi quay đầu.
Lục Dương khó có khi không hỏi nhiều, chỉ nói, “Vậy ngủ sớm chút đi.

Ngày mai còn phải đi làm.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận