Chỉ Là Bạn Giường Đừng Nhầm Lẫn


Vốn đã ít nói, sau khi về đến nhà, Trương Mẫn Nhi càng không thèm nói một lời, hoàn toàn xem Lục Dương như không khí.

Thậm chí bữa tối do hắn nấu, cô cũng không ngồi vào bàn ăn.

Hắn vì lo ban đêm cô sẽ đói, đến lúc đó bệnh cũ đau bao tử lại tái phát, đành hạ mình đem đồ ăn đến phòng làm việc cho cô, không quên xin lỗi chuyện ban sáng.

Nhưng chẳng ngờ cô không những không ăn mà còn tức giận đuổi hắn ra ngoài.
Lục Dương đời này chưa từng gặp qua người không biết tốt xấu như Trương Mẫn Nhi.
Không ngoài dự đoán của Lục Dương, hơn nửa đêm Trương Mẫn Nhi lại tái phát bệnh đau bao tử, sắc mặt trắng bệch vì đau đớn, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

Vì không muốn hắn phát hiện sự khác thường của cô, cô lén lút đi xuống giường, nhưng gót chân vừa chạm đất, cả người liền đổ rập trên sàn nhà lạnh lẽo.

Tiếng vang to đánh thức Lục Dương đang ngủ.

Hắn nằm trên giường nhìn xuống liền thấy Trương Mẫn Nhi đang run lẩy bẩy nằm trên sàn nhà, đau đớn kịch liệt khiến ngũ quan xinh xắn cơ hồ nhíu lại.
Lục Dương nhanh chóng ôm Trương Mẫn Nhi trở về trên giường, đắp kín chăn cho cô, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, “Lại đau bao tử nữa rồi đúng không?”
“Không cần anh quan tâm!” Trương Mẫn Nhi hơn nửa ngày cứ phun ra những lời khiến người khác phải tức giận.
Lục Dương bị bộ dạng quật cường của đối phương làm cho tức đến dở khóc dở cười, “Lúc này vẫn còn mạnh miệng?”
Đối mặt với tình huống này, Lục Dương đã sớm chuẩn bị.

Vì biết Trương Mẫn Nhi có bệnh đau bao tử, hắn đặc biệt đi hiệu thuốc mua một đống thuốc đặc trị đặt trong nhà chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Lục Dương đi đun nước, đồng thời đọc hướng dẫn được in ở đằng sau hộp thuốc, sau đó cẩn thận từng li từng tí bưng bát thuốc đến trước mặt Trương Mẫn Nhi, không quên gọi cô dậy, “Mẫn Nhi, tỉnh dậy uống thuốc.”
Trong không khí tràn ngập mùi nồng đậm của thuốc Đông y, gắt mũi đến mức khiến Trương Mẫn Nhi phải nhíu mày, đôi môi tái nhợt cự tuyệt nói, “Tôi không muốn uống!”
“Không được, em đau như thế này rồi còn cứng miệng vì cái gì chứ?” Lục Dương đặt bát thuốc trong tay xuống, nghĩ thầm dù sao thuốc vẫn còn rất nóng, có lẽ nguội bớt cô sẽ chịu uống, “Chờ thuốc nguội một chút, anh đỡ em dậy uống nhé?”
Trương Mẫn Nhi không nói lời nào, hai mắt nhắm nghiền.
Lục Dương khe khẽ thở dài, nằm bên cạnh cô.

Thoáng mở chăn ra, bàn tay to lớn cách một lớp vải mỏng nhẹ nhàng đặt lên bụng nhỏ yếu ớt của cô, “Là nơi này đau sao?”
Trương Mẫn Nhi đau đớn rên khẽ một tiếng.

Lục Dương có chút cúi người, đem thân thể nhỏ bé của đối phương ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng đặt tay ở chỗ đang phát đau, thỉnh thoảng hôn lên hàng lông mày khẽ nhíu chặt của cô.
Không biết đã qua bao lâu, cơn đau cũng đỡ dần.


Khuôn mặt tái nhợt của Trương Mẫn Nhi cuối cùng cũng có chút huyết sắc.

Lục Dương cầm bát thuốc đã nguội bớt đưa cho cô uống, nhưng cô lại khép chặt miệng không chịu mở ra.
Lục Dương thấy Trương Mẫn Nhi không chịu mở miệng, liền nhấp một ngụm thuốc đắng ngậm trong miệng, cưỡng ép cạy môi cô ra rồi đưa thuốc vào trong miệng cô.

Hương vị đắng chát kích thích vị giác mẫn cảm.
Trương Mẫn Nhi theo phản xạ mở to mắt, thấy Lục Dương lại uống thêm một ngụm nữa, sau đó không quan tâm cô có chống cự ra sao, đút tới đút lui mấy lần, cũng coi như đã uống thuốc xong.

Nói thật, vị thuốc này thực sự khó uống đến cực điểm, cũng khó trách cô lại không muốn uống.
Lục Dương vẫn chưa thỏa mãn, liếm liếm đôi môi non mềm của đối phương, nhẹ giọng hỏi, “Có khá hơn chút nào không?”
“Biến thái.” Trương Mẫn Nhi thấp giọng mắng một câu.
Lòng tốt lại bị đối phương xem như lòng lang dạ thú?
“Anh làm sao mà biến thái?” Lục Dương cười khổ giải thích, “Rõ ràng là tại em ương bướng không chịu uống thuốc, anh chỉ có thể dùng biện pháp này giúp em mà thôi.”
Trương Mẫn Nhi không đáp lại hắn.


Lục Dương thấy cô đã thấm mệt, đưa tay tắt đèn trên đầu giường, chẳng mấy chốc hai người đều ngủ thật say.
Lục Dương lo lắng đêm hôm qua Trương Mẫn Nhi nghỉ ngơi không đủ, tự giác xin nghỉ giúp cô, còn tắt đồng hồ báo thức đặt ở đầu giường.
Lúc Trương Mẫn Nhi tỉnh lại, phát hiện ngoài cửa sổ mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, nhanh chóng ngồi bật dậy, cầm lấy điện thoại di động ở đầu giường, phát hiện bây giờ đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Lục Dương đáng chết, vậy mà dám tắt đồng hồ báo thức của cô đi.
“Lục Dương!!!”
Lục Dương nghe được âm thanh Trương Mẫn Nhi nổi giận đùng đùng, tắt bếp đi, vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng bếp, “Sao thế?”
“Tại sao anh dám tắt đồng hồ báo thức của tôi đi?” Mới tỉnh ngủ Trương Mẫn Nhi còn có chút hoa mắt váng đầu, cong cong ngón tay dùng sức ấn huyệt thái dương, “Anh có biết hôm nay tôi còn rất nhiều công việc cần phải xử lý hay không?”
“Tối hôm qua chẳng phải em bị đau dạ dày sao, hơn nửa đêm cũng ngủ không ngon, anh muốn để em nghỉ ngơi nhiều một chút nên mới tắt.” Lục Dương đi đến trước mặt Trương Mẫn Nhi, vịn tay lên đệm giường ngồi bên cạnh cô, còn lấy tay vuốt ve đôi má non mịn của cô, “Anh gọi điện cho bệnh viện xin nghỉ giúp em rồi, không cần lo lắng.”
“Anh đừng có tự ý quyết định tất cả mọi chuyện của tôi có được không?” Trương Mẫn Nhi đẩy bàn tay dày rộng đang lướt trên mặt cô ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận