Chỉ Là Bạn Giường Đừng Nhầm Lẫn


Là bạn thân kiêm cấp dưới đắc lực, Lý Kiệt có mua thuốc cùng cháo đến thăm bệnh, nhưng không nghĩ tới Lục Dương lại ốm đến nhường này.

Gương mặt trắng bệch không sức sống, tròng mắt hơi trũng xuống cùng hai quầng thâm đen như gấu mèo, rõ ràng phong độ giảm một nửa so với thường ngày.
“Mày tới đây làm gì?” Thân thể của Lục Dương chao đảo, dường như chỉ cần đụng nhẹ một cái thôi hắn sẽ ngã xuống vậy.
Lý Kiệt nhanh chóng cởi giày, xỏ dép lê, rồi dìu Lục Dương đi vào phòng khách ngồi xuống sô pha, “Mày điên rồi, bộ mày không muốn sống nữa hay gì? Bệnh như này còn không chịu đi khám?” Nói xong, anh lại nhìn xung quanh thêm một lượt, “Bác sĩ Trương không đến đây à?”
“Khỏi nhìn, em ấy sẽ không tới đâu.” Lục Dương nhắm mắt lại, vội nằm xuống đệm sô pha mềm mại.
“Sao vậy? Hai người lại cãi nhau?” Lý Kiệt cảm thấy trong lời nói của Lục Dương có gì đó không đúng, “Chẳng phải hôm qua mày còn khoe mày sẽ dẫn cô ấy về gặp ba mẹ sao? Thất bại rồi hả?”
Lục Dương cười khổ, lời nói đầy cay đắng, “Đúng là hôm qua tao có đưa em ấy gặp ba mẹ, nhưng mọi chuyện không được suôn sẻ lắm.

Sau khi rời khỏi đó, tao đã cầu hôn em ấy, còn em ấy không chút do dự từ chối lời cầu hôn của tao.”

“Hừ! Tao còn tưởng chuyện gì ghê gớm, không phải chỉ là bác sĩ Trương từ chối cầu hôn thôi sao?” Lý Kiết hất thuốc vừa mua lên mặt bàn, dùng sức đẩy Lục Dương đã mất hết tinh thần, “Tao hỏi mày, chuyện mày theo đuổi bác sĩ Trương đâu phải ngày một ngày hai, cứ tiếp tục bám theo đuôi cô ấy đi.

Dù sao việc cô ấy từ chối mày cũng là chuyện thường tình, nếu cô ấy đồng ý lời cầu hôn của mày tao mới thấy lạ, giờ mày còn diễn cái vẻ không màng sống chết này, coi chừng mai mốt ngay cả cái bóng của cô ấy còn không được thấy.”
Qua một lúc lâu sau, Lục Dương mới bất đắc dĩ lắc đầu, “Mày không hiểu được đâu.”
“Ừ, xem như tao không hiểu thật đi.” Lý Kiệt ngồi bên cạnh Lục Dương, hai chân bắt chéo, nói ra nghi vấn bấy lâu nay, “Hồi đầu mày theo đuổi bác sĩ Trương là vì Hiểu Minh, bây giờ bác sĩ Trương đã từ bỏ Vương Thành Luân, mày cũng đạt được mục đích, vậy cứ vui vẻ rút lui là xong.

Bác sĩ Trương từ chối lời cầu hôn của mày chính là cái cớ quá tuyệt vời luôn còn gì, bây giờ cuộc sống của ai người đó sống, cũng chẳng cần phiền phức xen vào nữa.”
Lý Kiệt nói câu này rõ ràng là có ý muốn kích động Lục Dương, quả nhiên hắn đang nằm trên sô pha liền đứng phắt dậy, rống lớn, “Tao cầu hôn với Mẫn Nhi không phải vì hạnh phúc hôn nhân của Hiểu Minh.”
“Ồ, chứ ý mày là gì?”
Lục Dương vừa dứt lời, trong phòng khách rộng lớn vẫn còn vọng lại lời bày tỏ chân thành của hắn vừa rồi, “Tao thích em ấy.

Không, là tao yêu em ấy.”
Lý Kiệt mỉm cười, bỏ cái chân đang vắt chéo xuống, kéo tay Lục Dương ý bảo hắn cũng mau ngồi xuống, “Tỉnh chưa?”
Bao nhiêu uất ức cùng dồn nén trong lòng Lục Dương mấy ngày nay chỉ vì câu nói này mà như con tằm phá kén thoát ra.
Trương Mẫn Nhi về đến nhà, trong tủ lạnh vẫn còn đồ ăn Lục Dương làm bữa trước.

Cô giống như kích động, tức giận ném tất cả vào thùng rác, mãi cho đến khi những chiếc đĩa dơ bẩn xếp chồng thành núi nhỏ trong bồn rửa bát, sự trống rỗng trong tim lại càng chân thật hơn bao giờ hết.
Tất cả đều do Lục Dương đã hại cô, tất cả đều do người đàn ông đó tự mình đa tình, tất cả… tất cả… Nếu không, cô đã không rung động.
Nhớ đến chiếc nhẫn được cất ở trong ngăn kéo đầu giường, Trương Mẫn Nhi chạy vào phòng lấy nó ra, sau đó một mạch lái xe tới căn hộ của Lục Dương.
Vừa xuống xe, cô cùng Lý Kiệt chạm mặt nhau.


Anh cho rằng cô đến đây để thăm Lục Dương, cười hỏi, “Cô đến thăm cậu ấy à?”
“Không phải.” Giọng nói của Trương Mẫn Nhi lạnh lùng, “Tôi đến để trả đồ.”
“Trả nhẫn hả?” Lý Kiệt nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của đối phương thì biết mình đã đoán trúng, anh nhanh chóng tiếp lời, “Tốt nhất cô đừng lên trên đó, đồ Lục Dương đã tặng chắc chắn sẽ không muốn nhận lại.”
Lý Kiết quả nhiên rất hiểu tính cách của Lục Dương, không hiểu sao trong lòng Trương Mẫn Nhi lại cực kỳ khó chịu, “Thật ngại quá, tôi cũng không quen nhận đồ mà người khác không cần nữa, tôi cũng chẳng phải là cái thùng rác muốn giục là giục, muốn vứt là vứt.”
Miệng lưỡi của bác sĩ nào cũng có độc vậy à? Lý Kiệt đột nhiên hơi khâm phục Lục Dương, tính tình xấu thế này, hắn vẫn có thể vui vẻ dỗ dành.
“Được, vậy cô cứ tự nhiên nói chuyện với cậu ta, tôi xin phép đi trước.” Lý Kiệt đang tính đi nhưng nhanh chóng khựng lại, tốt bụng nhắc nhở, “Lục Dương sốt cao rồi, tôi khuyên cậu ta uống thuốc mà cậu ta không nghe.

Nếu đổi lại là cô, chắc chắn cậu ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”
“Anh ta có uống thuốc hay không thì liên quan gì đến tôi?”
“Ồ, nếu cô đã nói vậy…” Lý Kiệt giả vờ vô ý nói, “Không bằng cứ để cậu ta tự sinh tự diệt, dù sao chết rồi cũng chẳng ai đau lòng.”
Lời của Lý Kiệt khiến Trương Mẫn Nhi tức nghẹn họng, “Anh!!”
“Tôi làm sao? Tôi nói không đúng à?” Lý Kiệt chớp mắt, bộ dạng hết sức vô tội, “Dù sao Lục Dương cũng là anh em của tôi, nếu cậu ấy có mệnh hệ gì thì tôi cũng sẽ tiễn đưa một đoạn cuối cùng.”

Trương Mẫn Nhi không thèm để ý đến Lý Kiệt nữa, tức giận không nói lời nào liền đi lên lầu.
Tiễn Lý Kiệt đi xong, Lục Dương định về phòng nghỉ ngơi một chút.

Vừa nằm xuống giường, ngoài cửa đã truyền đến tiếng chuông, hắn nghĩ Lý Kiệt quay lại, vừa mở cửa đã tiện miệng hỏi, “Quên đồ à?”
Nói xong, ngẩng đầu lên nhìn gương mặt hiện ra, Lục Dương liền sững người, hắn không nghĩ một người có lòng tự trọng cao như Trương Mẫn Nhi sẽ chủ động đến tìm hắn.
“Sao em lại đến đây?” Giọng nói của Lục Duơng phát run, nghe ra có hơi kích động.

Khắc chế tâm tình muốn ôm lấy đối phương, hắn lùi một bước, “Vào đi.”
Giây phút nhìn thấy Trương Mẫn Nhi, Lục Dương cảm thấy bệnh tình của mình đã khỏe hơn rất nhiều, ánh mắt tham lam nhìn thẳng đối phương.
Thẳng đến khi cô móc nhẫn trong túi ra, nói từng chữ với hắn, “Tôi đến để trả đồ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận