Chỉ Là Ảo Giác (Đam Tứ Tuyệt)

Bên phố ánh đèn đường neon rọi xuống, thân ảnh một nam nhân đơn độc ngồi ở công viên, tay đan chặt vào nhau, đưa mắt nhìn sang khung cảnh nô đùa của những hài tử nhỏ bé, khóe miệng lại bất tri bất giác mỉm cười, nam nhân trong đầu nghĩ, những hài tử kia rất giống bản thân khi còn ngần tuổi ấy, vô tư hồn nhiên, không biết mọi chuyện thế nào là khó khăn, thế nào là thống khổ, thế nào là đau đớn. Hiện tại, tuổi cũng đã lớn, ngày nào cũng phải vùi mình vào những dự án phức tạp, những chuyện tình cảm rắc rối, đáng nói hơn, chính là nỗi day dứt không thể nào không bám theo mình.

Hứa Biên thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn bầu trời màu xanh rộng lớn, thầm cầu nguyện cho người vợ quá cố của mình, hỏi cô anh nên làm cái gì, làm cái gì mới có thể sửa đổi tất cả. Chính là những vì sao lấp lánh vẫn không ngừng tỏa sáng trong mắt anh.

Vài tiếng đồng hồ sau, những hài tử kia hầu hết cũng được cha mẹ đón về nhà, duy nhất chỉ một nam hài nhỏ gầy ngồi co rúm một chỗ dưới gốc cây, hai tay ôm chặt vào người mình, dường như cảm thấy rất lạnh. Hứa Biên không thể không rời mắt khỏi nam hài kia, không khỏi thở dài một tiếng, định đứng dậy bước tới chỗ nam hài, chính là ngay lúc này một đám nam nhân to lớn đột nhiên bước tới, vây quanh nam hài nhỏ bé kia.

- Tiểu hài tử, ngồi ở đây không thấy lạnh sao?

- Cái kia... dạ có ạ. - Nam hài giương ánh mắt sợ hãi nhìn nam nhân, thành thật trả lời.

- Là như vậy, ban nãy bọn chú quan sát con từ nãy đến giờ đấy, gia đình con hẳn là rất giàu có có phải không? Ban nãy chú còn thấy mẹ con cho con tiền nữa. Ngoan, nếu con cho chú một ít tiền, chú sẽ mua áo khoác cho con, có được không?

Hứa Biên không thể không tức giận trước những lời nói dụ dỗ của đám nam nhân kia, liền hùng hổ bước tới vỗ vai một nam nhân, lạnh lùng nói.

- Thực xin lỗi, các anh có chuyện gì với cậu bé này không?

- Không phải chuyện của mày. Đừng có ở đó vờ làm cha mẹ của nó, tao ngồi ở công viên suốt ngày nay đấy, cút ngay! - Nam nhân hừ lạnh một tiếng, cố ý phun một ngụm nước bọt vào mũi giày Hứa Biên.

Hứa Biên chậm rãi đưa mắt nhìn xuống giày mình, cười lạnh một tiếng, chưa nói hai lời đã hung hăng vung một nắm đấm vào đầu nam nhân.

- Mày...

Còn chưa chờ nam nhân mở lời, Hứa Biên liền túm lấy cổ áo nam nhân kéo xuống nền đất, điên cuồng đánh vào mặt nam nhân.

- Chú ơi, cẩn thận. - Còn đang lúc giằng co với đối phương, thanh âm trong trẻo của nam hài tử vang lên bên tai, Hứa Biên rất nhanh phản xạ kịp thời quay phắt ra sau, vung chân đạp một cước vào điểm yếu của một gã khác.

Thời điểm đang lấy hết khí lực thở dốc, ánh mắt liền bắt gặp cái bóng đen ở nền đất đang vung dao về phía mình, Hứa Biên còn chưa kịp phản ứng, nam nhân kia bất thình lình ngã xuống đất, phía sau gã là nam hài tay đang cầm cục đá vươn đầy máu, nhìn thấy gã gục xuống liền hoảng sợ ném cục đá xuống đất.- Tôi cũng có phần a.

- Anh đừng có xem thường tôi, tôi cũng lợi hại lắm đó.

Không hiểu sao giây phút này nháy mắt Hứa Biên lại ẩn ẩn hiện hiện gương mặt của một thiếu niên khác ở nam hài kia, câu nói cùng nụ cười trên gương mặt thiếu niên cũng nằm trong tầm mắt anh, thật sự rất quen thuộc.

- Chú ơi, chú không sao chứ? - Nam hài sợ hãi chạy về phía anh, biểu tình lo lắng hỏi.


- Ân, chú không sao. Lần sau con không được ngồi một mình ở đây nữa, rất nguy hiểm đấy có biết không? - Hứa Biên thở dài một tiếng, vươn tay xoa xoa mái tóc nam hài.

- Ninh nhi! Ninh nhi!

- Ba, mẹ. - Nghe thấy thanh âm của phụ mẫu gọi tên mình, nam hài vui sướng chạy tới ôm chầm lấy phụ mẫu.

- Cháu ban nãy bị kẻ xấu gạt tiền, anh chị nên quan tâm cháu một chút. - Hứa Biên nhìn khung cảnh ấm áp của gia đình nam hài tử, không khỏi hạnh phúc mỉm cười, bước tới giải thích mọi chuyện cho họ.

- Ba, mẹ, là chú ấy đã cứu con khỏi những người xấu đấy. - Nam hài kéo lấy góc áo phụ thân cười ngây ngô nói.

- Thật cảm ơn tiên sinh, chúng tôi có ơn với anh rồi.

- Không sao. Tôi gọi bảo vệ đến, anh chị và cháu đi đường cẩn thận.

Rất nhanh sau đó bảo vệ vừa kịp đến nơi, đem những tên côn đồ kia giải về đồn cảnh sát. Hứa Biên đưa tay nhìn đồng hồ, thời gian quả nhiên không còn sớm, liền định quay về xe trở về, thế nhưng phía sau nam hài kia đột nhiên chạy tới, đưa một vật đặt vào lòng bàn tay anh.

- Cho chú này, nếu như có duyên, chúng ta sẽ gặp lại. Cảm ơn chú nhiều lắm.

- Tôi có thể gặp lại anh không?

- Nhớ đấy nhá. Đây là số điện thoại nhà tôi, nhớ tôi thì hãy gọi cho tôi. Tạm biệt.

Lúc này Hứa Biên phát ngốc nhìn chăm chăm vào nam hài kia, hốc mắt có chút ẩm ướt, bởi lẽ giây phút này, anh như trở về khoảng thời gian 10 năm trước, gương mặt người nọ hiếu thắng, tinh nghịch, lạc quan đang mỉm cười trước mặt anh.

- Chú ơi, tại sao chú lại khóc? - Nam hài ngây thơ nhìn gương mặt rơi lệ của đối phương, hai mắt to tròn chớp chớp nhìn anh.

- Từ Nhược Thiên... Từ Nhược Thiên... - Nam hài còn chưa kịp hiểu lời nói của đối phương, chưa đầy một giây đã bị anh cúi xuống ôm chầm lấy bé con, thanh âm run rẩy gọi tên người kia.

- Con không phải là Thiên. - Nam hài lắc đầu phủ nhận tên mình, lại không ngờ lực đạo của người nọ ngày một ôm chặt lấy.

- Cảm ơn con nhiều lắm, cảm ơn con nhiều lắm. - Hứa Biên miệng không ngừng cảm ơn nam hài, cư nhiên chính nam hài còn đang ngây ngốc không hiểu chuyện gì đang xảy ra.


- Ngoan lắm, lần sau nhớ phải cẩn thận đấy, cha mẹ đang đợi con, mau trở về đi. - Bấy giờ Hứa Biên mới chịu buông nam hài ra, vỗ vai nam hài nói.- Dạ vâng. Con chào chú.

Hứa Biên mỉm cười nhìn bóng dáng nam hài chạy đi, trong lòng đương nhiên cũng cực kỳ cao hứng, hiện tại anh rất muốn gặp người kia, muốn ôm lấy cậu, nói với cậu anh rất nhớ cậu, anh rốt cuộc cũng nhớ cậu chính là nam hài tử ngày đó, và quan trọng hơn, là anh đã nhận ra tình cảm thật sự của mình.

Hứa Biên một bên vừa lái xe, vừa gọi điện cho thư ký Tôn hỏi địa chỉ nhà của Từ Nhược Thiên, sau khi nhận được địa chỉ, liền lập tức nhấn ga lái nhanh về phía trước.

Hứa Biên đứng trước cổng nhà Từ Nhược Thiên, không ngừng nhấn chuông cửa, bên trong nhà rõ ràng đã sáng đèn, thế nhưng vẫn là không có người ra mở cửa cho mình. Mất hết kiên nhẫn, Hứa Biên liền gọi điện vào dãy số của cậu, đáp lại chỉ là thanh âm để lại tin nhắn.

- Cậu đến đây làm gì? - Nhân lúc còn đang sốt ruột gọi cho cậu, phía sau đột nhiên có thanh âm quen thuộc vang bên tai, Hứa Biên vội vã quay đầu, quả nhiên là Từ Nhược Lâm.

- Từ Nhược Thiên đâu? Tôi muốn gặp em ấy. - Hứa Biên không muốn vòng vo nhiều lời với đối phương, liền đi thẳng vào vấn đề chính.

- Tại sao tôi phải cho cậu gặp nó? - Từ Nhược Lâm cười lạnh một tiếng, hờ hững nói.

- Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với Từ Nhược Thiên, ông lập tức mở cửa cho tôi. - Hứa Biên không kiên nhẫn đưa tay đập cổng, cao giọng quát.

Từ Nhược Lâm hừ lạnh một tiếng, rất lâu sau mới mở miệng nói.

- Tiểu Thiên đi nước ngoài chữa bệnh rồi, nó hiện tại không có ở Đài Loan.

- Ông nói cái gì? Tại sao lại chữa bệnh? - Hứa Biên tựa hồ không thể tin vào tai mình, mi mắt run rẩy nhìn ông.

- Nực cười, tại sao cậu không hỏi nó, lại đi hỏi tôi?

Hứa Biên còn chưa kịp lên tiếng, Từ Nhược Lâm liền tiếp tục nói, trong mắt chưa đầy căm phẫn nhìn anh.

- Đơn giản vì trong suốt quãng thời nó chung sống cùng cậu, chưa bao giờ cậu dành thời gian tâm sự với nó, cũng không quan tâm nó có điều muốn nói với cậu, suốt ngày chỉ cắm đầu vào công việc, bỏ ra một chút thời gian không được sao?

- Tôi...


- Ngày đó Tiểu Thiên có ý định muốn nói với cậu chuyện làm phẫu thuật, cậu thì biết cái gì, cậu làm tổn thương nó.

Hứa Biên im lặng cúi đầu, mặc cho Từ Nhược Lâm không ngừng nói lời xỉ vả mình.

- Năm đó tôi không nên cho nó cưới cậu, tôi thà để nó yêu đơn phương cậu, còn hơn là để nó bên cạnh cậu mà chỉ mang cái khổ trong người. Cút khỏi đây đi! - Từ Nhược Lâm nói xong liền hùng hổ xoay người bước vào nhà, vẫn là thân ảnh đơn độc của Hứa Biên một mực đứng trước cửa, một hồi lâu mới có khí lực xoay người rời khỏi.

Từ Nhược Lâm đã nói như vậy, không nhẽ chính mình đã không còn cơ hội cùng người kia một chỗ nữa sao, không cho anh cơ hội để giải thích với cậu rằng, anh đã nhận ra tình cảm thật sự của mình sao, Hứa Biên tuyệt vọng nghĩ, sẽ chờ đến ngày cậu trở về, anh tuyệt đối sẽ chờ cậu.============

~ Một tuần sau ~

Từ Nhược Thiên khiêng hành lý đặt xuống nền đất, tầm mắt nhìn xung quanh sân bay tìm kiếm thân ảnh một người, sau một tháng ở bên Mỹ điều trị, ca phẫu thuật đương nhiên còn trên cả thành công, đa phần cũng là nhờ đến công ơn của Đặng Thiếu Đan.

- Từ Nhược Thiên, mau mang khăn cổ vào, trời lạnh lắm có biết không? - Phía sau Đặng Thiếu Đan đột nhiên chạy tới, tay cầm khăn choàng cổ bước đến khoác lên cổ cậu, còn không quên chỉnh lại mái tóc hơi rối của người nọ.

- Cảm ơn anh.

Phía xa Từ Nhược Lâm nheo mắt nhìn thân ảnh quen thuộc của người kia, không khỏi hạnh phúc đến rơi nước mắt, liền hô lớn gọi tên cậu.

- Tiểu Thiên!

- Ông nội! Con rất nhớ ông nội a. - Không hiểu sao vẫn cứ như đứa trẻ ba tuổi mà khóc sụt sịt, hai tay còn gắt gao ôm chặt lấy ông.

- Tiểu tử thối. Có thật là con không, con rốt cuộc cũng khỏi bệnh sao? - Từ Nhược Lâm buông đối phương, ban tay vuốt ve gương mặt hồng hào của người nọ, cảm động rơi nước mắt.

- Ân, là anh ấy đã phẫu thuật cho con, ông nội đừng quên cảm ơn anh ấy.

- Cảm ơn cậu nhiều lắm. - Liền hướng Đặng Thiếu Đan cảm kích nói lời cảm ơn.

- Không có gì, cũng là bạn bè của nhau cả mà. Có phải không? - Đặng Thiếu Đan cười cười ôm lấy bả vai Từ Nhược Thiên, tâm tình vui không thể nào tả nỗi.

- Được rồi, bảo bối của ông thích ăn bít tết nhất có phải không? Chúng ta đi ăn bít tết đi.

- Hoan hô ông nội.

Cả ba người cùng nhau xách hành lý giùm Từ Nhược Thiên, từ Mỹ trở về nước đương nhiên Từ Nhược Thiên có vô số chuyện muốn kể cho ông nội nghe, đặc biệt là công nghệ hiện đại của nước ngoài khiến cậu rất thích, còn nũng nịu ông lần sau muốn đi Mỹ thêm một lần nữa, vừa có thể học tập thêm về khả năng ngoại ngữ của mình, vừa có thể ngao du đất nước bên đó.

Chính là còn đang lúc nói chuyện vui vẻ, nụ cười trên gương mặt Từ Nhược Thiên thoáng chốc biến mất, bất lực rơi túi xách từ trên tay xuống đất, hai mắt ẩm ướt nhìn nam nhân đang đứng ngay trước mắt mình.


- Hứa Biên, cậu làm gì ở đây? - Nhìn thấy người nọ, Từ Nhược Lâm trong lòng chỉ có căm phẫn cùng chán ghét, liền quay sang nhìn biểu tình của Từ Nhược Thiên, chỉ thấy cậu đang phát ngốc nhìn anh.

- Từ Nhược Thiên, anh có chuyện muốn nói với em. - Hứa Biên chính là để ngoài tai lời nói của Từ Nhược Lâm, từng bước chậm rãi đến gần Từ Nhược Thiên, có ý định nắm lấy bàn tay của cậu.

Một khắc, Từ Nhược Thiên giống như vừa gặp ác mộng, liền vô thức lùi một bước, cúi đầu tránh né ánh nhìn của người kia. Nhìn ra biểu tình thống khổ hiện rõ trên gương mặt cậu, Đặng Thiếu Đan đương nhiên không đành tiếp tục chứng kiến, lập tức bắt lấy cổ tay cậu, vừa trừng mắt nhìn Hứa Biên vừa nói.

- Đi thôi.

Người kia vừa lướt qua, Hứa Biên tựa hồ như bị ngàn tấn đá đè lên vai, thẫn thờ nhìn bàn tay mình, rồi chậm rãi thu tay mình lại, hốc mắt đỏ ửng quay sang nhìn tấm lưng cậu.

Đến khi ba người bước lên xe, Từ Nhược Thiên vẫn chưa hết bàng hoàng, hai tay không ngừng run rẩy túm lấy góc áo Đặng Thiếu Đan, nước mắt liều mạng rơi xuống.

- Không sao, không sao. - Đặng Thiếu Đan nhìn sang Từ Nhược Lâm thở dài một tiếng, ôn nhu ôm cậu tựa vào lồng ngực mình, hai tay nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

- Cậu ta rốt cuộc có tâm không, Tiểu Thiên vừa mới khỏi bệnh xong, cư nhiên lại đến gặp nó, không chừng bệnh nó lại tái phát cho xem.

- Ông đừng lo, phẫu thuật tuyệt đối thành công, cậu ấy cũng không còn tái phát chứng đau tim nữa đâu. - Đặng Thiếu Đan một bên vỗ vỗ vai an ủi người nọ, vừa đối Từ Nhược Lâm trấn an.

- Haizz, Tiểu Thiên, nếu tâm tình con không tốt, có thể về nhà nghỉ ngơi một chút, buổi chiều hẳn đi cũng được.

Từ Nhược Thiên giương hai mắt đẫm lệ nhìn ông một cái, như một hài tử vừa bĩu môi vừa lắc đầu, thanh âm nghẹn ngào nói.

- Không muốn, con muốn ăn ngay bây giờ.

- Nhưng mà, con hiện tại suy sụp như vậy, ông rất lo lắng. - Nhìn thấy người nọ vẫn mệt mỏi dựa vào lồng ngực của nam nhân kia, nghĩ rằng cậu vẫn còn quan tâm đến chuyện ban nãy, không khỏi sốt ruột lên tiếng.

Từ Nhược Thiên buồn bực cau mày nhìn ông, lại ngẩng đầu nhìn sang gương mặt của Đặng Thiếu Đan, chỉ thấy anh đột nhiên ho nhẹ một tiếng, né tránh ánh nhìn của cậu, liền đưa đầu vùi vào hõm cổ anh, hai tay vòng qua ôm lấy thắt lưng anh, cười tươi rói.

- Con mệt thì con nằm, vốn dĩ vai của anh Đan rất êm a, nằm rất thoải mái.

Nghe đến đây Từ Nhược Lâm chỉ có thể há hốc mồm nhìn thái độ trẻ con của người nọ, lại lắc đầu chịu thua hướng đến Đặng Thiếu Đan bật cười thành tiếng.

- Đứa trẻ này mãi không thể trưởng thành được, cậu đừng để tâm đến nó.

- Không sao, cháu thấy em ấy rất đáng yêu. - Đặng Thiếu căn bản không hề bận tâm đến lời nói khách sao của Từ Nhược Lâm, liền cúi xuống hôn nhẹ lên vầng trán Từ Nhược Thiên.

HẾT CHƯƠNG 40


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận