Nước Anh
Sau khi xảy ra chuyện ở khách sạn, Diệp Dịch Lỗi liền nhanh chóng mang Băng Ngưng ra nước ngoài, anh đưa cô đến một bệnh viện tư nổi tiếng ở nước Anh do Tư Đồ Mạch giới thiệu, theo thực tế anh ta từng là người nhà họ Điền, Diệp Dịch Lỗi không nên tin tưởng quá nhiều, nhưng cũng không thể bỏ qua sự thật lòng của anh ta đối với Băng Ngưng nên mới tiếp nhận lời giới thiệu, bệnh viện này là hy vọng của Băng Ngưng cũng là nơi có thể giúp cô tránh né được phân tranh trong nhà họ Diệp.
“Ngưng nhi, hi vọng lúc bệnh của em khởi sắc cũng sẽ là lúc mọi chuyện trở lại bình thường.” Diệp Dịch Lỗi khẽ hôn lên má Băng Ngưng, sắp xếp xong xuôi tất cả anh liền rời khỏi nước Anh ngay, bây giờ anh không có thời gian để nấn ná lại quá lâu. Mặc dù mẹ đã gây ra sai lầm khó mà tha thứ, nhưng anh cũng không yên tâm bỏ mặc bà một mình trong nước được. Anh nắm tay Băng Ngưng giải thích thêm lần nữa, bảo đảm thêm lần nữa, rằng sẽ đến thăm cô, ít nhất là khi cô phẫu thuật, nhất định anh sẽ đến bên cô...
Diệp Dịch Lỗi rời đi, phân phó Văn Tuấn ở lại nước Anh chăm sóc cho cô. Sau khi thông qua một loạt các quá trình từ kiểm tra tổng quát, xét nghiệm đến hội chẩn. Bệnh viện quyết định sẽ phẫu thuật cho Băng Ngưng, thời gian phẫu thuật cũng đã được ấn định.
Nhưng người đàn ông đã hứa là sẽ đến bên cạnh cô, sẽ chờ cô ra khỏi phòng phẫu thuật lại không xuất hiện...
“Tiểu thư Băng Ngưng, cô...” Văn Tuấn vò đầu bức tai, bây giờ anh không liên lạc được với Diệp Dịch Lỗi, lại không biết phải giải thích với Băng Ngưng như thế nào.
“Bác sĩ, chúng ta vào thôi!” Băng Ngưng bình tĩnh nói, thật ra thì từ đầu cô đừng nên ôm hy vọng làm gì.
“Tiểu thư Băng Ngưng... Để tôi cố liên lạc lại xem sao, không chừng khi cô phẫu thật xong thì Giám đốc đã đến đây rồi, có lẽ là chuyến bay bị delay thôi.”
Đối với lời giải thích này, Băng Ngưng chỉ cười nhạt cho qua, như là cô cũng không quan tâm lắm.
Văn Tuấn cảm thấy bất đắc dĩ, Diệp Dịch Lỗi cũng không đề cặp với Băng Ngưng những chuyện rắc rối ở nhà họ Diệp, rốt cuộc vì lí do gì mà đưa cô ra nước ngoài, anh cũng không hề giải thích cho cô hiểu, bởi anh sợ cô lo lắng nên mới không nói, thế nhưng càng như vậy thì hiểu lầm giữa bọn họ càng sâu. Thật không biết nên nói là anh bảo vệ cô quá chu đáo kín kẽ hay là anh đang giam cầm cô nữa...
Dường như cô có cảm giác là mình đã ngủ một giấc ngủ rất sâu, rất dài. Khi Băng Ngưng tỉnh lại thì thấy mình đã được chuyển sang phòng bệnh thường, không giống với những gì Văn Tuấn đã nói lúc trước, khi cô mở mắt ra cũng không thấy Diệp Dịch Lỗi đâu, không ngờ người cô muốn gặp cuối cùng cũng không xuất hiện...
——— ————
Mặc dù Diệp Dịch Lỗi rất lo lắng, nhưng cũng không thể phân thân được, tình hình ở nhà họ Diệp đúng là hết sức gay go, công ty đang gặp phải nguy cơ phá sản rất lớn. Công ty liên tiếp bị điều tra, không ngừng xuất hiện trở ngại, còn bị lấy trộm tài liệu quan trọng. Công ty nhà họ Diệp đã từng oai phong thịnh vượng trước đây, bây giờ lại rơi vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc như thế này, mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào kết cục của công ty, đại đa số mọi người đều cho rằng, Diệp thị sắp sụp đổ rồi.
Đúng lúc công ty đang lâm vào bế tắc thì đột nhiên Diệp Thiệu Quân vốn đang bị bắt cóc lại được trả về nhà. Biến mất gần một tháng trời, ông ta bị ngược đãi thê thảm, không còn ra hình người nữa, bị đánh gãy chân, hơn nữa không được chữa trị kịp thời nên đã bị hoại tử, chỉ có thể cắt bỏ. Nhưng những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian bị bắt cóc đó, Diệp Thiệu Quân không hề hé răng nửa lời, cũng không cho phép người nhà báo cảnh sát, thậm chí bọn bắt cóc là ai ông ta cũng không nhắc tới mà cho qua tất cả. Diệp Triển Bằng thấy con trai con gái mình gặp nạn thành như vậy thì đau lòng không nguôi, tự hỏi lúc trẻ đã gây ra nghiệp gì mà hai đứa con ông phải gặp quả báo như vậy, ông suy sụp đến mức sinh bệnh nặng, khó mà qua khỏi...
Bệnh viện.
Diệp Triển Bằng và Diệp Thiệu Quân đều phải nhập viện điều trị. Mọi chuyện của công ty đều rơi vào trên người của Diệp Dịch Lỗi. Lâm Thanh Âm vẫn luôn ở trong bệnh viện chăm sóc cho chồng và cha chồng của mình. Bà từng cho rằng Diệp Thiệu Quân bị bắt cóc nhất định sẽ bị hành hạ khổ sở sống không bằng chết, bà lo lắng đến tuyệt vọng, nhưng khi thật sự nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của ông khi được trả về mới phát hiện thì ra bà cũng không đau lòng lắm. Đã từng bất chấp tất cả để giành lấy một tình yêu cuồng nhiệt đúng nghĩa, nhưng thật ra là tự chuốt vào mình những ngày tháng mỏi mệt thất vọng của một tình yêu chưa hề tồn tại. Để giờ đây bà có thể đối mặt với Diệp Thiệu Quân với một thái độ bình tĩnh nhất, chính bà cũng không ngờ được, thì ra tất cả những cố chấp và không cam lòng trong quá khứ cũng chỉ là phù du, thật vô nghĩa làm sao...
“Rốt cuộc ai đã bắt cóc ông?” Lâm Thanh Âm hỏi Diệp Thiệu Quân tinh thần sa sút đang mệt mỏi nằm trên giường bệnh. “Chẳng lẽ ông vẫn muốn che giấu kẻ đã hại ông thành bộ dạng này mãi sao?”
“Tôi nói rồi, chuyện này không được báo cảnh sát, không được truy cứu nữa, chấm dứt tại đây đi. Nếu như bà thật sự thương yêu con trai mình thì cũng bảo nó đừng điều tra nữa.”
“Tôi thật sự không hiểu. Rốt cuộc người mà ông luôn che giấu là ai?”
“Tôi nói đừng truy cứu nữa!” Diệp Thiệu Quân quát lên. “Chờ tôi xuất viện thì chúng ta ly hôn ngay!”
“Cái gì?” Lâm Thanh Âm cho là mình nghe lầm.
“Tôi nói ly hôn, bây giờ tôi như thế này...”
“Tôi sẽ không ly hôn đâu!” Lâm Thanh Âm đứng dậy. “Ông lo mà dưỡng bệnh cho tốt đi, chuyện của công ty, tôi sẽ giao cho Dịch Lỗi xử lý, ông chỉ cần chú ý chăm sóc cho sức khoẻ của mình là được rồi!”
“Chúng ta tự làm khổ nhau thế này đã mấy chục năm rồi, bà không thấy mệt sao?”
“Chính là bởi quá mệt mỏi.” Bà xoay người. “Cũng đã qua hơn nửa đời người rồi, rốt cuộc cũng có thể đợi được đến ngày ông không thuộc về bất cứ ai, ông nói xem... Tôi sẽ buông tay sao?”
Diệp Thiệu Quân nhìn Lâm Thanh Âm, trong nháy mắt ông cảm thấy người vợ mà mình lạnh nhạt bấy lâu nay thật đáng sợ. “Đã ba mươi năm rồi, người một nhà chúng ta mới có cơ hội đoàn tụ với nhau, cho nên tôi sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu. Tôi nhất định không ly hôn! Là ông không muốn liên luỵ tôi cũng được, là ông muốn thoát khỏi tôi cũng được, từ giờ đừng nhắc đến vấn đề này nữa.” Từ nay về sau, cuối cùng Diệp Thiệu Quân cũng không thuộc về người phụ nữ nào khác ngoài Lâm Thanh Âm bà. Bà đã từng ảo tưởng về viễn cảnh này vô số lần, nhưng đến khi thật sự đợi được rồi mới phát giác ra, tất cả thật giống một câu chuyện cười...
——— ————
Sau cuộc phẫu thuật, mỗi ngày Băng Ngưng đều ở trong phòng bệnh, Diệp Dịch Lỗi trước khi đi đã nói là sẽ nhanh chóng quay lại thăm cô, thế nhưng ‘nhanh chóng’ của anh thật sự là một khoảng thời gian khá lâu. Những chuyện của cô trong bệnh viện đều do Văn Tuấn tới tới lui lui lo liệu giúp.
“Lạc tiểu thư, thật ra Giám đốc rất lo lắng cho cô, chuyện trong công ty cô có thể tưởng tượng được mà, trong nhà cũng đang...” Thấy thái độ lạnh nhạt dửng dưng của Băng Ngưng, Văn Tuấn không nhịn được mà lên tiếng giải thích giúp Giám đốc của mình.
Cuộc phẫu thuật thất bại rồi, nhưng phản ứng của Băng Ngưng không có vẻ gì là thất vọng lắm. Tình hình của công ty nhà họ Diệp đang rất phức tạp nên Diệp Dịch Lỗi không đào đâu ra được thời gian để bay qua Anh thăm cô, mỗi khi rảnh được vài phút ít ỏi thì anh không dành để nghỉ ngơi mà lại gửi email cho cô, nhưng cho đến nay Băng Ngưng cũng chưa hề hồi âm lại, thậm chí cũng chưa từng nghiêm túc xem qua, Văn Tuấn chứng kiến cảnh này mà thấy đau lòng thay cho Giám đốc của mình.
“Tình hình của tôi anh cũng biết rõ rồi mà!” Băng Ngưng khẽ cười. “Bây giờ... Có lo lắng hay không thì cũng chẳng còn quan trọng nữa.”
“Tiểu thư Băng Ngưng, Giám đốc thật sự rất quan tâm cô mà.” Nếu không cũng sẽ không phân phó anh ta ở lại nước Anh trong khi công ty lúc này đang rất cần người phụ giúp giải quyết công việc. Diệp Dịch Lỗi đã từng nói, ở trong công ty, Văn Tuấn là người mà anh có thể hoàn toàn tin tưởng được, nhưng trong thời điểm sống còn của công ty, anh lại để người duy nhất mà mình tin tưởng ở lại chăm sóc cho Băng Ngưng.
“Trợ lí Văn, cám ơn anh đã chăm sóc tôi trong khoảng thời gian này.” Nụ cười của cô lạnh nhạt thờ ơ, Văn Tuấn thấy mà cũng lo lắng, nếu như cứ tiếp tục như vậy, Băng Ngưng thật sự sẽ quên Diệp Dịch Lỗi mất...
Lúc Diệp Dịch Lỗi đến Anh lần nữa đã là hơn một tháng sau. Nhìn thấy anh, dường như Băng Ngưng có cảm giác không còn nhận ra anh là ai nữa rồi.
“Ngưng nhi.” Từ giây phút đầu tiên anh lên máy bay rời khỏi Anh để về nước thì anh đã bắt đầu cảm thấy nhớ cô, nhớ da diết. Đến nay đã gần hai tháng, nhưng đối với anh, khoảng thời gian này dài như cả thế kỉ vậy. Trong mỗi giấc mơ anh đều mơ thấy được đến thăm cô, mơ thấy anh được ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng động viên an ủi. Nhưng sau mỗi giấc mơ ngắn ngủi đó, khi thức giấc anh lại càng đau khổ hơn, đây thực sự là một loại hành hạ tinh thần kinh khủng nhất.
“Anh nhớ em!” Diệp Dịch Lỗi nói xong sau đó lắc lắc đầu. “Anh yêu em!” Anh đang cố bày tỏ sự nhớ nhung của mình, mặc kệ Băng Ngưng có nghe thấy hay không. “Ngưng nhi, anh yêu em, đã từ rất lâu rồi, cho tới bây giờ cũng chưa hề ngừng yêu em.”
“Sao anh lại đến đây?” Chỉ mới hai tháng không gặp mà Diệp Dịch Lỗi đã gầy hẵn đi, Băng Ngưng nhìn mà có chút đau lòng. “Đã giải quyết hết mọi chuyện rồi sao?”
Diệp Dịch Lỗi nhìn cô lắc đầu. “Anh nhớ em, rất muốn gặp em.” Anh nói xong cúi xuống hôn lên môi Băng Ngưng, nụ hôn vội vã của anh làm cho Băng Ngưng hơi đau, cũng làm cô nhận ra được sự khác thường của Diệp Dịch Lỗi...
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Nhìn Diệp Dịch Lỗi đang thở dốc, cô lên tiếng hỏi.
“Ngưng nhi, chúng ta kết hôn đi!” Diệp Dịch Lỗi nghiêm túc nói. “Đồng ý lấy anh nhé!”
Băng Ngưng ngạc nhiên nhìn Diệp Dịch Lỗi. Xa nhau một khoảng thời gian dài, vừa thấy mặt đã cầu hôn, không phải là hơi kì lạ sao. Cho tới bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ như in đoạn nói chuyện giữa anh và mẹ. Lúc Lâm Thanh Âm muốn anh kết hôn với cô, anh đã dứt khoát cự tuyệt không chút ngần ngại.
Anh nói: “Thứ phụ nữ không còn trong sạch, vui đùa một chút thì còn có thể, nhưng lấy làm vợ thì... Tuyệt đối không được.”
Anh nói: “Vợ của Diệp Dịch Lỗi con nhất định phải là một cô gái trong sạch, nếu không cũng không được có quá khứ đáng xấu hổ nào, con không cần loại người mới tí tuổi đầu đã phá thai đó.”
Trước đây anh cũng đã từng nói với cô: “Thứ đê tiện như cô, mới nhìn thôi đã thấy ghê tởm muốn ói rồi. Thà ngủ với gái điếm ngoài đường còn hơn là chạm vào cô...”
Anh còn nói: “Tôi không cần một người tàn phế...”
Những lời nói đó, đau đến thấu tim...
“Mặc dù tôi không nghe được nữa, nhưng... Anh không cần phải tự trách, chuyện này không liên quan gì đến anh cả.” Băng Ngưng cự tuyệt, cô không cần sự thương hại.
“Ngưng nhi!” Diệp Dịch Lỗi quỳ một chân xuống. “Lấy anh nhé... Anh nguyện sẽ dành cả đời mình chăm sóc chở che cho em.” Anh cầm lấy tay Băng Ngưng.
Băng Ngưng vẫn còn đang sững sờ khó hiểu, chiếc nhẫn đã được anh đeo vào ngón áp út của cô. Kiểu dáng chiếc nhẫn rất cầu kì sang trọng, không phải là phong cách mà Diệp Dịch Lỗi thích, thậm chí có thể thấy nó được tuỳ tiện chọn lựa trong lúc vội vàng, chỉ là... Anh gấp cái gì chứ.
Không đợi Băng Ngưng trả lời, cũng không cho cô có cơ hội từ chối, Diệp Dịch Lỗi kéo Băng Ngưng vào ngực mình ôm thật chặt. Từ khi trưởng thành, anh đã không còn biết nước mắt là gì, nhưng vào lúc này anh thật sự xúc động đến muốn khóc. Cũng may là anh đến kịp, Băng Ngưng vẫn còn đang ở đây.
Mộ Hàn đã xảy ra chuyện, khi biết tin Mộ Hàn mất, khi chứng kiến dáng vẻ thống khổ của Hạ Vân Tường thì anh mới chợt nhận ra, so với chuyện mất đi Ngưng nhi thì chuyện quá khứ không đáng là gì cả. Cho nên anh vội vội vàng vàng bay đến đây. Anh muốn kết hôn với cô, sau đó vĩnh viễn ở bên cạnh cô.
“Ngưng nhi, chúng ta về nước thôi, cả đời này anh cũng không muốn rời xa em nữa...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...