Chỉ Hát Cho Em Nghe
BÀI HÁT THỨ HAI MƯƠI HAI
"Đợi một chút!" Tay Hướng Tình Tình càng dùng sức níu lấy cổ áo sơ mi của Từ Thanh Viễn.
"Ừ?" Mặt như ngọc cách Hướng Tình Tình chỉ có mấy cm, thở ra hơi thở nóng rực phun trên mặt Hướng Tình Tình.
"Chỉ thực hành một lần có được hay không..."
Giọng hoàn toàn mềm nhũn, giống như ngậm một viên đường. Nghe không rõ ràng nhưng lại làm cho lòng người rung động.
Từ Thanh Viễn khẽ ngẩng đầu, cổ họng khô nóng, nóI "Em làm sao lại không nghe lời như vậy."
"Đừng động." Thanh âm khàn khàn lộ ra.
Hướng Tình Tình ngước mắt, nhìn Từ Thanh Viễn bởi vì nhiễm □□ mà thêm ba phần mị hoặc, không tự chủ được mà thực hành.
Đến gần anh, nhìn đôi mắt anh không còn trong trẻo như ngày thường vì bị phủ □□.
Hướng Tình Tình thần xui quỷ khiến đem môi mình áp lên môi anh.
Hôn một cái lên mắt trái của anh, cách mặt anh một chút.
Lại bắt đầu đi qua, đổi sang mắt phải, hôn một cái.
Hướng xuống dưới, môi cọ lên da mặt nhẵn nhụi của Từ Thanh Viễn, từ từ chuyển qua đôi môi cô đã nghĩ đến rất lâu.
Đôi môi kia lúc bình thường phát ra thanh âm động lòng người đã bị cô đoạt lấy, là cô.
Kề sát, ở bên ngoài tỉ mì mô tả hình dáng môi anh.
Từ Thanh Viễn dẫn dắt tiết tấu, để Hướng Tình Tình càng hôn càng dùng sức. Nhìn như là Hướng Tình Tình chủ động, nhưng lại là lão tài xế (ý muốn nói người làm chủ) Từ Thanh Viễn nằm giữ tiết tấu đó.
Hướng Tình Tình từ từ buông cổ áo sơ mi đã bị cô nắm không thành hình ra, đổi thành chống lên bả vai của Từ Thanh Viễn.
Động tác chậm rãi hướng xuống, sức lực cũng nhẹ đi. Hướng Tình Tình có chút mê mang, phía dưới nên làm gì nhỉ... Theo bản năng đưa lưỡi liếm liếm, cảm giác rất tốt. Tiếp tục, liếm liếm nhân tiện liếm vào phía trong.
Cô thật sự không biết gì, không biết hành động của bản thân rốt cuộc có bao nhiêu nguy hiểm.
Từ Thanh Viễn có chút bất đắc dĩ, vốn anh có suy nghĩ đi dụ dỗ một chút, kết quả bây giờ người không dừng được lại là anh,
Hướng Tình Tình thật sự thực hành rất chăm chỉ, tất cả trong đầu đều là cảnh tượng Từ Thanh Viễn vừa rồi một bên hôn cô một bên dạy cô. Từ Thanh Viễn hôn một hồi rồi dừng lại, chống lên chóp mũi của cô, dùng giọng nói khiến cô say mê nói đứt quãng nói cho cô như vậy như vậy như vậy.
Thật sự chăm chỉ đến mức tay của Từ Thanh Viễn trượt vào trong áo cô lúc nào cũng không biết.
Động tác của Hướng Tình Tình ngừng lại, mờ mịt cảm nhận được địa phương phía trên eo có chút cảm giác.
Cảm giác có hơi đau, nhưng bủn rủn, căng trướng lại nhiều hơn.
Hướng Tình Tình cắn môi, đầu nhỏ chôn trên bả vai của Từ Thanh Viễn, cong eo cảm nhận cảm giác khác thường không nói nên lời.
"Được.. Sao?"
Không có ai trả lời cô.
Thần xui quỷ khiến, Hướng Tình Tình lại liếm liếm cổ Từ Thanh Viễn.
Liếm một chút, hai cái, ba cái...
Tay Từ Thanh Viễn đang đặt trên ngực cô bỗng dừng lại.
Ngay sau đó, một giấy kế tiếp.
"Đau!" Hướng Tình Tình kêu lên.
Con thỏ nhỏ bị bóp mạnh, rồi từ từ được thả ra. Sau đó năm ngón tay của Từ Thanh Viễn lại từ từ đi thu thập một lần nữa.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Đại thần lưu manh _(:з」∠)_ chương ngắn tiết tấu như bay...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...