Lớp độc dược đầu tiên làm Harry và Neville sinh ra bóng ma tâm lí rất lớn về Severus. Cánh tay của Harry được bà Pomfrey dùng một câu thần chú điều trị khỏi hắn, nhưng cậu còn bị bà Pomfrey yêu cầu cầm vài bình thuốc dinh dưỡng về, cứ mỗi ngày uống một lọ, mụn nhọt của Neville thì không có gì nguy hiểm, bôi thuốc hai ngày thì lành hẳn.
Bắt đầu từ ngày đó, hai đứa nhỏ bắt đầu lẩn trốn giáo sư độc dược, trừ bỏ lớp học độc dược không thể trốn, còn lại ở bất cứ nơi nào trong trường nhìn thấy Severus, chỉ cần là bóng dáng thôi hai đứa nhỏ cũng lập tức lủi đi thật xa.
Draco thực sự đau đầu về chuyện này, cậu cảm thấy hai vật nhỏ này bắt đầu có triệu chứng ‘sợ hãi giáo sư độc dược’, trong đầu bọn họ, có lẽ sự khủng bố của Chúa Tể Hắc Ám còn kém xa cha đỡ đầu.
“Hai người đừng có nơm nớp lo sợ như vậy được không…….” Một lần lúc ba người cùng nhau vào thư viện làm luận văn Draco đã nói như vậy: “Cha đỡ đầu của ta tuy có hung dữ một chút, nhưng không đến mức vừa thấy vạt áo chùng đã lao đầu bỏ chạy đi? Harry, cậu là cứu thế chủ mà, cậu có biết Gryffindor nói gì không? Bọn họ nói cậu là tiểu hoan nhát gan nhất, thậm chí còn bắt đầu hoài nghi lúc trước cậu làm thế nào đánh bại người kia. Còn Neville, gia đình cậu chính là Gryffindor thế gia a.”
Neville mếu máo, nhỏ giọng phản bác: “Nhưng mình là Hufflepuff mà……”
Draco rèn sắt không thành thép trừng mắt liếc cậu bé.
Harry khổ sở nói: “Mình không nhớ rõ chuyện trước đây, ai biết người kia có phải do mình đánh bại không a….. mình không muốn làm cứu thế chủ gì cả, mình tình nguyện là một đứa trẻ bình thường, cha mẹ khỏe mạnh chung sống với mình……”
Hai người vội vàng an ủi bằng hữu, vỗ vỗ vai, xoa xoa đầu.
Sắc mặt Harry tốt hơn nhiều liền hỏi Draco: “Draco, cậu nói xem mình có thể tới hỏi các giáo sư về chuyện của cha mẹ không? Ba mẹ cũng từng là học trò Hogwarts, các giáo sư hẳn là biết chuyện của họ năm đó đi? Nếu có thể tìm được ảnh của cha mẹ thì tốt quá, mình không nhớ được chuyện trước đây, cũng không biết cha mẹ có bộ dáng gì nữa……”
Neville gật đầu lập tức: “Ừ, nhất định là được, hơn nữa chúng ta cũng có thể hỏi trong học viện xem có ai có ba mẹ là đồng học năm đó không, ba mẹ cậu lúc đi học hẳn là có rất nhiều bạn tốt đi?”
Draco vuốt cằm suy nghĩ: “Ta có thể viết thư hỏi mẹ, tính theo tuổi thì mẹ ta lớn hơn cha mẹ cậu.”
Harry cao hứng làm gương mặt nhỏ nhắn đỏ ừng, ôm lấy tay Draco ngọt ngào nói: “Cám ơn cậu, Draco, cậu thật tốt~”
Draco không được tự nhiên né qua một bên, cũng đừng bám cậu như vậy chứ.
Neville ở bên cạnh nhìn lỗ tai ửng hồng của cậu mà cười trộm.
“A!” Harry đột nhiên nhớ tới một chuyện “Draco, mình nhớ trên sách có ghi mộ phần của cha mẹ mình ở thung lũng Godic, mình định tìm cơ hội tới đó nhìn một chút, cậu biết đi thế nào không?”
Draco suy nghĩ hết nửa ngày, lắc đầu: “Chỉ sợ không được, chúng ta bây giờ không thể rời khỏi trường, cho dù tới kì nghỉ cậu cũng phải quay về nhà dì dượng không phải sao? Chẳng lẽ cậu định đi một mình? Như vậy không an toàn, lỡ như bị thủ hạ còn sót lại bên ngoài của người kia sẽ rất nguy hiểm.”
Neville nhấc tay: “Lễ Giáng Sinh Harry có thể ở lại trường, sau đó nhờ giáo sư dẫn đi là được rồi, viện trưởng chúng ta rất tốt bụng, đối với Harry cũng tốt lắm, cô nhất định đồng ý.”
“Khó lắm.” Draco nghiêm túc lắc đầu: “Sprout giáo sư lập gia đình rồi, Giáng Sinh cô nhất định sẽ về nhà ăn lễ, không bằng cứ nhờ cha đỡ đầu của ta, cha rất lợi hại nhất định có thể bảo vệ Harry.”
Hai vật nhỏ lập tức hoảng sợ lắc đầu như trống bỏi, lập tức nói không được.
Harry đáng thương hề hề nhăn nhó gương mặt nhỏ: “Snape giáo sư có vẻ rất chán ghét mình, thầy sẽ không đồng ý đâu.”
Draco thở dài: “Các ngươi đừng nhìn cha đỡ ta hung dữ như vậy, cha kì thật là mạnh miệng nhưng mềm lòng lắm, trước đây lúc cha dạy ta học độc dược, tuy cũng thường xuyên trách mắng, nhưng cha luôn bảo vệ ta rất tốt.”
“Đó là vì thầy là cha đỡ đầu của cậu.” Neville nói: “Ngày đó thầy kéo Harry trật khớp luôn, Harry đau quá trời.”
Harry vội vàng lắc đầu: “Không đúng, không đúng, hôm đó giáo sư kéo mình ra xa nồi quặng, chỉ là lực đạo hơi lớn mà thôi….. bất quá, thầy có vẻ thực sự chán ghét mình, ánh mắt nhìn mình hệt như gia đình dì dượng…….”
Draco im lặng. Cậu biết Harry rất mẫn cảm với cảm xúc của người khác, cũng biết Harry ở gia đình Dursley không khá giả gì, nếu Harry nói vậy, có lẽ cha đỡ đầu thực sự không thích Harry.
Cậu an ủi xoa đầu Harry: “Không có việc gì đâu, chúng ta nghĩ cách khác, bây giờ cách lễ Giáng Sinh vẫn còn vài tháng mà.”
Harry buồn không nói, tiếp tục viết bài luận của mình.
Mấy ngày tiếp đó, Harry hỏi thử vài vị giáo sư lớn tuổi, cũng hỏi được không ít chuyện của cha mẹ năm đó, tỉ như bọn họ từng là thành viên trong hội học sinh, tỉ như cha cậu chơi Quidditch rất giỏi, tỉ như mẹ cậu rất nhiệt tình cởi mở, có thành tích độc dược rất xuất sắc v…v….. nhưng rất tiếc là không tìm được ảnh chụp.
Còn Draco từ mẹ mình biết được một tin giật gân.
“Cái gì? ! Snape giáo sư là bạn thân của mẹ? !” Harry không dám tin bật dậy hét to.
Bà Pince quản lí thư viện lập tức nhìn qua.
Neville vội vàng kéo Harry ngồi xuống.
Draco lại xoa đầu vật nhỏ—— càng ngày cậu càng thích làm như vậy, có cảm giác mình rất chín chắn—— sau đó trấn an cậu: “Đừng kích động, mẹ nói năm đó mẹ ngươi cùng cha đỡ đầu là bạn bè từ thuở nhỏ, bất quá sau khi ba cậu chú ý mẹ cậu thì luôn dẫn theo nhóm bạn của mình đi tìm cha đỡ đầu gây chuyện, cha đỡ đầu lúc đó là một địch bốn, đối địch ta sống ngươi chết, ta đoán nguyên nhân cha chán ghét cậu cũng vì vậy.”
Harry trợn tròn mắt: “Sao ba ba có thể làm như vậy!”
Draco thở dài: “Là thật, lúc ấy cha cậu là nhân vật đứng đầu Gryffindor, cha đỡ đầu lại là một Slytherin hỗn huyết, bọn họ đối đầu với nhau suốt 7 năm.”
Harry có cảm giác hình tượng cao lớn của ba ba trong lòng đang sụp đổ, đứa nhỏ không muốn tiếp nhận, nước mắt lưng tròng nói: “Chẳng lẽ ba ba tồi tệ như Dudley sao……”
Cậu tưởng tượng ba ba mang theo một đám người như Dudley dẫn bọn bạn tới bắt nạt cậu, gây chuyện với Snape giáo sư, cậu bé chán nản gục đầu.
“Harry, đừng buồn.” Neville nói: “Cho dù như vậy thì không phải ba ba vì bảo hộ cậu mà hi sinh sao? Ông ấy là ba ba tốt.”
Harry ôm Neville cọ cọ: “Cậu nói đúng, Neville, cho dù ba ba là kẻ xấu mình cũng thương ba ba, chính là…… mình cảm thấy rất có lỗi với Snape giáo sư.”
Draco mỉm cười: “Được rồi, Harry, cha đỡ đầu hung dữ với cậu như vậy, cậu cứ coi như thay ba ba trả nợ là được rồi, không cần phải thấy có lỗi hay gì gì đâu, cha đỡ đầu cũng không cần như vậy, chẳng lẽ cậu định vọt tới trước mặt cha nói ‘Giáo sư, em thay mặt ba ba xin lỗi thầy’ sao? Cha không nấu cậu thành độc dược mới lạ.”
Harry run lẩy bẩy, như con đà điểu dúi đầu vào trong hõm vai Neville, lóng ngóng nói: “Vậy, sau này mình trốn thầy là được rồi…….”
Vì thế những ngày tiếp đó cậu trốn tránh Severus càng lợi hại hơn.
Tình huống này làm Dumbledore chú ý, cụ còn cố ý tìm Severus nói chuyện.
“Severus, Harry có vẻ rất sợ anh, ta thấy trò ấy cứ thấy bóng anh là bỏ chạy, không cần dọa hư đứa nhỏ a.” Cụ cười tủm tỉm nói.
Sắc mặt Severus trước sau vẫn âm trầm như một: “Sao, chẳng lẽ ngươi vọng tưởng ta làm ra vẻ mặt ôn hòa với một Potter? Đầu óc của ngươi bị mật nhét đầy à? Ta vì cái gì phải đi quản Potter có bị ta dọa hư hay không?”
Dumbledore cười lắc đầu: “Đừng tức giận như vậy, con trai, anh nên ăn nhiều kẹo một chút, rất có lợi để bảo trì tâm tình vui vẻ, đến, ăn chút kẹo gián không?”
“Ta không phải con trai của ngươi!” Severus căm tức rống: “Ngươi cho là ai cũng giống ngươi thích dùng kẹo ngọt chết mình sao? Còn nữa, lá gan của cậu bé cứu thế của ngươi chỉ lớn được như vậy thôi, dừng hi vọng ta biến nó thành một Gryffindor! Tự ngươi lo đi!”
Y mất kiên nhẫn xoay người bỏ đi.
Kỳ thực đối với chuyện cứu thế chủ vừa thấy y đã xoay người bỏ chạy, so với Dumbledore y còn buồn bực hơn, cứu thế chủ đời này với đời trước hoàn toàn khác biệt, y còn định cẩn thận quan sát một chút, nhưng hiện tại nó vừa thấy y đã trốn mất dạng thì còn quan sát cái gì?
Y cảm thấy từ sau khi mình sống lại tới giờ không có chuyện gì hài lòng, giải quyết hồn khí? Y vẫn chưa nghĩ cách lấy quyển nhật kí trong tay Lucius, cái vương miện kia y chỉ biết nằm trong phòng cần thiết, nhưng mà làm sao tìm được cũng không biết, còn chiếc nhẫn Viên Đá Phục Sinh thì càng đừng nghĩ tới, Dumbledore cường đại như vậy lúc lấy chiếc nhẫn còn bị trúng chiêu, y không nghĩ mình có thể tùy tiện đi lấy, mặt dây chuyền Slytherin đang ở nhà cũ Black, nhưng không ai có thể vào đó, Narcissa có thể nhưng làm thế nào giải thích với bà ta lí do mình biết? Chiếc cúp của Hufflepuff thì càng vọng tưởng, còn về con rắn Nagini đã cắn chết y bây giờ cũng không biết đang ở đâu, trước mắt đại khái chỉ có thể đối phó với Quirrell, nhưng cũng không thể trực tiếp động thủ.
Càng phiền toái hơn là vì sao cứu thế chủ lại biến hóa lớn tới vậy? Y thực nghi hoặc, nhưng không biết làm thế nào điều tra, hiện tại ngay cả quan sát cũng không có cơ hội. Quỷ con chết tiệt kia lúc lên lớp độc dược căn bản liếc mắt một cái cũng không dám, làm gì cũng quy củ, căn bản không quan sát được gì.
Điều duy nhất làm y có chút vui vẻ là cứu thế chủ này ít ra còn biết đi hỏi thăm chuyện của Lily năm đó—— về phần Potter cha, y theo bản năng phớt lờ—— so với cứu thế chủ đời trước, ít ra về mặt này cũng không chán ghét như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...