Căn cứ vào điều tra của hắn, bởi vì Mã Hướng Đông bận rộn cho sự nghiệp,
nên thời gian ở chung với vợ là Lý Tuệ thì ít mà xa cách thì nhiều. Mã
Hướng Đông cũng không phải là phần tử tri thức tinh anh gì, tốt nghiệp ở một trường đại học hạng ba bình thường. Vợ hắn cũng chính là học muội
của hắn, sau khi tốt nghiệp thì ở Trung Hải làm giáo viên cho một trường tiểu học, sau lại từ chức ở nhà làm nội trợ.
Sự nghiệp lúc này của Mã Hướng Đông vừa mới có chút khởi sắc, đã đủ để
bảo đảm Lý Tuệ áo cơm không lo, nhưng bởi vì hai người còn chưa có con,
cuộc sống của Lý Tuệ tự nhiên sẽ có chút trống rỗng và cô đơn. Thời điểm nam nhân bận rộn cho sự nghiệp, nếu nữ nhân không có một đứa nhỏ ở bên
người, đó là phi thường khó chịu, trong đầu Lý Tuệ thậm chí bắt đầu xuất hiện ý nghĩ muốn đi làm trở lại. Chỉ là thường xuyên nhìn thấy chồng
mình về nhà mệt không thể nhúc nhích, giáo viên tiểu học lại là công
việc cần rất tập trung, nên đành bỏ đi ý nghĩ đi đi làn lại ở trong đầu.
Lý Tuệ vào mỗi buổi sáng đều thức dậy rất sớm, từ thứ hai đến thứ sáu
đều phải đi công viên ở gần tiểu khu để rèn luyện thân thể, lúc nàng về
nhà bình thường đều vừa mới vừa hừng đông.
Ở trong tư liệu chính mình điều tra biểu hiện, Mã Hướng Đông và Tuệ vào
gần đây từng có một lần đi qua viện mồ côi. Vương An cảm thấy vào lúc
này Mã Hướng Đông còn không có bao nhiêu thời gian, tinh lực và tâm tình đi làm sự nghiệp từ thiện, bọn họ hẳn là nghĩ nhận nuôi một đứa nhỏ.
Vương An vẫn cảm thấy điều tra ở giai đoạn trước vô cùng quan trọng, chỉ cần nắm chắc được một ít chi tiết mấu chốt, đã đủ để chế định một bộ kế hoạch hoàn mỹ.
Trung Hải là một thành phố không có màn đêm, nhưng đó chỉ là ở trung tâm thành phố cùng với một ít quảng trường giải trí, còn ở trong khu vực cũ này thì từ sau mười hai giờ liền tương đối yên tĩnh.
Trong chợ tĩnh mịch không tiếng động, hết thảy kiến trúc trong bóng đêm
đen như mực này đều toát ra một mùi vị làm người sởn gai ốc. Vương An từ trong vườn hoa đi ra, hơi hoạt động một chút cánh tay và đôi chân nhỏ.
“Người bạn nhỏ, sao nhóc lại ở nơi này có một mình?”
Đột nhiên vang lên âm thanh của một cô gái trẻ tuổi, cảm thấy vô cùng kỳ quái hỏi. Đêm hôm khuya khoắt lại nhìn thấy một đứa bé đứng ở chỗ này,
dù là ai đều phải quan tâm một chút.
Vương An cũng thầm kêu không hay ho, vừa rồi hắn đã quan sát xung quanh
một lúc lâu, xác định không có ai mới đi đi ra, người phụ nữ này lại là
từ nơi nào chui ra tới?
Cảm giác cô gái trẻ tuổi đang đi tới, Vương An không chút hoang mang,
tùy tay cầm lấy trang giấy trắng treo ở trên nhánh cây trong vườn hoa,
chấm chút nước miếng rồi dán lên trán của mình, sau đó che lại toàn bộ
gương mặt của mình.
“Khặc...... Khặc...... Khặc......”
Vương An quay đầu lại, đối với cô gái trẻ tuổi phát ra tiếng kêu kì quái.
“Á....!”
Cô gái trẻ tuổi sợ hãi hét lên một tiếng, dưới ngọn đèn mờ nhạt, từ
trong bóng đêm lộ ra gương mặt của một bé trai, sắc mặt trắng bệch...... Không ngờ là một con ma không có mắt, mũi và miệng!
Cô gái trẻ tuổi xoay người muốn chạy, chỉ là dưới sự kinh hãi, lảo đảo một cái, thế nhưng lại ngã quỵ ở trên mặt đất.
Vương An chậm rãi đi qua, kiểm tra hơi thở của cô gái trẻ tuổi, hóa ra
chỉ là té xỉu. Vương An lục lọi ví của nàng, lấy ra một ngàn đồng từ bên trong một bỏ vào trong túi mình, sau đó nhìn nhìn CMND của nàng, nhớ kỹ địa chỉ gia đình của nàng.
“Chào chú......” Vương An cầm lấy di động của cô gái trẻ tuổi, tìm số
điện thoại nhà nàng sau đó ấn gọi, “Tạ Tiểu Kiêm té ngã ở trong hoa
viên, cô ấy đã ngất đi, chú nên xuống dưới nâng cô ấy trở lại trên lầu
đi.”
Nói chuyện điện thoại xong, Vương An chạy đến chợ cầm một cái giỏ đựng
thức ăn bằng nhựa bị rách tung toé, sau đó thuận tay lấy một miếng vải
bạt dùng để che đậy rau dưa nhét vào trong giỏ, hơi suy nghĩ, lại cầm
lấy một bình mực nhỏ tiểu thương dùng để ghi giá thức ăn cũng mang theo.
Làm xong hết thảy những việc này, Vương An tiếp tục chờ đợi. Lúc này đã
sắp hai giờ rưỡi rạng sáng, nhiều nhất sau nửa giờ nữa, các tiểu thương
bán thức ăn thức sớm nhất sẽ bắt đầu tiến vào chợ làm việc, đến lúc đó
hắn muốn rời khỏi sẽ không dễ dàng.
Còn tốt là không tới năm phút thì cô gái trẻ tuổi Tạ Tiểu Kiêm kia đã
được người nâng đi, Vương An cũng nhanh chóng rời đi khu chợ này.
Vương An cũng không có lựa chọn bắt xe, một đứa bé trai hai tuổi bắt xe vào nửa đêm thật sự là rất kỳ quái.
Trên đường cái không có một bóng người, dù ngẫu nhiên có xe nhanh chóng
chạy qua, Vương An cũng không có thả lỏng cảnh giác, chính là men theo
ven đường thật cẩn thận đi về phía trước.
Trong tay hắn vẫn như cũ cầm trang giấy trắng kia, còn có ngọn đèn ở ngã tư đường cũng đã hơi sáng hơn một chút so với trong tiểu khu. Nhưng mà
Vương An vô cùng rõ ràng tâm tính của người bình thường, ở trong tình
huống bảo đảm tự thân không có gì nguy hiểm, mọi người sẽ không để ý
quan tâm tại sao lại có một đứa bé đi bộ ở trên đường vào lúc nửa đêm
gần sáng.
Nhưng khi đứa bé này có chút kỳ quái, thậm chí khi nó lại có liên hệ với ma quái, mọi người đều sẽ kính sợ tránh xa. Vương An ứng đối chính là
đơn giản như thế, nếu có người ý đồ tới gần chính mình, hắn liền dán tờ
giấy lên mặt chính mình, hoặc là vẽ loạn một ít nước mực lên răng nanh
và trên môi, sau đó lộ ra nụ cười sáng lạn.
Ban ngày nhìn thấy đứa bé như vậy sẽ chỉ cảm thấy kỳ quái mà buồn cười,
nhưng ở đêm khuya nhìn thấy đứa bé như vậy, hù chết người cũng không kỳ
quái, tuyệt đối không ai còn dám đi tới gần hắn.
Nắm chắc được lòng người, chính là có thể dùng phương pháp hữu hiệu nhất đạt tới mục đích của chính mình. Bất kể là dùng để buôn bán đàm phán
hay là phân tích, đối thủ cạnh tranh hoặc là hộ khách tâm lý mãi mãi là
tình báo hữu hiệu đáng giá nghiên cứu nhất.
Để cho Vương An thiếu rất nhiều phiền toái, dọc theo đường đi hắn thật
cẩn thận tránh né, cũng không có người phát hiện hắn. Nhưng là hắn đánh
giá cao thể lực của một đứa nhỏ hai tuổi, nhất là ở trong tình huống còn mang theo một cái rổ nhựa, hắn đã sắp mệt đến không kiên trì nổi nữa.
Việc này cũng không phải dựa vào nghị lực là có thể đủ hoàn thành, Vương An tính toán quãng đường còn lại, ra kết luận là hắn cần phải nghỉ ngơi một lúc.
Lúc này hẳn là đã là ba giờ, khi bốn giờ công nhân bảo vệ sẽ đi làm. Đến lúc đó ở trên đường cái cách một đoạn sẽ có công nhân quét rác, bọn họ
vốn chính là đang dọn dẹp rác rưởi, sẽ chú ý tới bên góc ngã tư đường,
đến lúc đó Vương An còn muốn không bị người phát hiện là chuyện không có khả năng.
Hắn cũng không thể trông cậy vào bằng vào tờ giấy trên mặt và bình nước
mực, có thể hoàn toàn dọa chạy công nhân bảo vệ đã quen làm việc vào lúc đêm khuya. Hơn nữa công nhân bảo vệ cũng không phải làm việc một mình,
bọn họ bình thường đều là hai hoặc ba người phụ trách một khu vực. Nhiều người thêm can đảm, nói không chừng người có gan lớn còn có thể tiến
lên nhìn kỹ hắn, con ma nhỏ này.
Vào lúc này tàu điện ngầm đã đóng cửa, nhưng thật ra có một tuyến xe
buýt chạy 24 giờ thông hành ở giữa sân bay và nhà ga, Vương An đi tới
dưới một tấm biển chờ xe buýt ở nhà ga, nghiên cứu một chút lộ tuyến.
Nếu xuống xe ở chùa Cẩm An, nơi đó cách tiểu khu Mã Hướng Đông ở cũng
không xa, tính thêm thời gian nghỉ ngơi và thời gian đi đường của chính
mình, hẳn là có thể tranh thủ chuẩn bị tốt hết thảy trước lúc Lý Tuệ rời khỏi nhà.
Vì thế Vương An lựa chọn ngồi xe buýt.
Chiếc xe buýt thứ nhất cũng không có để ý tới Vương An, có thể là vì vóc dáng của hắn quá nhỏ nên tài xế không có nhìn thấy, hoặc là tài xế cảm
thấy một đứa bé trai đón xe buýt vào nửa đêm đồng nghĩa với phiền phức,
nên đã trực tiếp rời đi.
Cách hai mươi phút thì có một chuyến xe buýt, nếu chiếc thứ hai vẫn như cũ không có dừng xe, vậy thì rắc rối rồi.
May mắn là chiếc xe buýt thứ hai rốt cuộc cũng nhìn thấy đứa bé trai hai tuổi mang theo một cái rổ đón xe này.
“Người bạn nhỏ...... Cháu thế nào lại ở đây một mình, ba mẹ của cháu
đâu?” Người tài xế là một phụ nữ mập tuổi trung niên. Với thể trọng,
dung mạo và dáng người của bà ta đã quyết định bà ta cũng không cần lo
lắng gặp nguy hiểm khi trực đêm ban. Khi nhìn thấy Vương An đứng ở nơi
đó liền quan tâm hỏi.
Vương An không có trả lời vấn đề của bà, chỉ là đứng ở cửa xe do dự một
chút, sau đó mới đi lên, vừa đi vừa nói thầm:“Hơn nửa đêm rồi, làm sao
còn có nhiều người như vậy nhỉ?”
Âm thanh của hắn không lớn, nhưng là đã đủ làm tài xế nghe rõ. Tài xế
quay đầu lại nhìn nhìn trong xe không có một bóng người, do dự đóng cửa
xe lại, khởi động xe.
Bởi vì câu nói khó hiểu của đứa bé trai này, tài xế lại không có đi chú ý một đứa bé trai ngồi xe buýt vào nửa đêm vốn là một chuyện không bình
thường, chỉ là thường xuyên chú ý vào bản thân của bé trai kia.
Gió đêm thổi vào cửa kính xe vang lên từng tiếng phách phách bạch bạch,
tiếng động cơ nổ vang luôn là thứ làm cho người khác thấy bực bội, thùng xe vào lúc này lại làm cho người ta cảm thấy có một loại cảm giác tĩnh
mịch.
“Chú ơi, có thể cho cháu ngồi bên trong không?”
Nghe nói như thế, tài xế liền mở to hai mắt nhìn. Bà xem thấy đứa bé
trai kia nghiêng thân hình né đi chỗ ngồi trống rỗng ở mép ngoài, chậm
rãi leo lên dựa vào chỗ ngồi ở cửa sổ, sau đó mỉm cười với không khí ở
bên cạnh. Gương mặt nhỏ nhắn hồn nhiên, cặp mắt to đen nhánh kia lại làm cho tài xế thấy rợn cả tóc gáy.
“Dạ, cháu đi chùa Cẩm An. Còn chú?”
“Cháu không biết nữa, cháu chưa thấy qua ma, ma là cái gì vậy?”
“Chú ơi, đầu lưỡi của chú tại sao lại dài như vậy thế, giống như làm bằng khoai lang ấy!”
Đứa bé trai nói xong, liền thè ra đầu lưỡi chính mình, bộ dáng vô cùng
đáng yêu, chỉ là răng nanh và đầu lưỡi của nó lại là màu đen.
Nhìn thấy một màn như vậy, tài xế rốt cục run rẩy cả người, hai chân
càng không ngừng run rẩy. Bà ta dùng hết một chút sức lực cuối cùng, đạp phanh xe lại, sau đó liều mạng chạy xuống xe.
Nơi này cách chùa Cẩm An còn còn có một khoảng cách...... Vương An không thể làm gì khác nên đành xuống xe, cũng may hẳn là có thể kịp lúc đuổi
tới.
Hoàn cảnh, bầu không khí, thời gian, còn có rất nhiều rất nhiều chi tiết mang tính ám chỉ, đều có thể khiến cho người ta làm ra phán đoán không
lý trí, sẽ thay đổi thói quen suy nghĩ và suy luận hằng ngày của mọi
người. Vương An hướng về tài xế đang chạy trốn ở xa xa nói lời cảm ơn và xin lỗi, sau đó tiếp tục men theo ven đường, chậm rãi đi về phía trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...