Cô nhanh chóng chạy vào, cuống quýt nói:
- Cậu bị thương rồi.
Cho tôi xem, mau lên!
Mộc Yên Chi lật tay áo lên, thấy vết thương không quá sâu mới thở phào rồi lại nhíu mày trách móc:
- Cậu đánh nhau với nó làm gì? May là chỉ bị ngoài da, nếu nó cắt vào động mạch chủ hay đâm vào nội tạng thì phải làm sao? Cậu...
Cô gấp gáp đến mức không nói ra lời, trong lòng cực kì khó chịu.
Cao Tuấn Lãng cười nhẹ, đáp lại:
- Tôi lấy lại được túi xách cho chị rồi này.
Cô trừng mắt nhìn anh, bực dọc nói:
- Lần sau cậu đừng đi chung với tôi nữa, nếu lỡ cậu xảy ra chuyện gì...
Anh đưa tay sờ lên mặt cô, chậm rãi trả lời:
- Nếu tôi vì chị mà xảy ra chuyện, vậy không phải quá tốt hay sao?
Nói rồi, anh lại nháy mắt một cái.
Mộc Yên Chi thật không nói nổi anh, liền đánh nhẹ lên bả vai.
Cao Tuấn Lãng được đà la lên, nhíu mày tỏ vẻ đau đớn.
- Tôi xin lỗi, cậu đau lắm không? Để tôi băng bó giúp cậu.
Cô mở túi xách, lôi ra hàng đống đồ.
Thuốc sát trùng, băng dán cá nhân đủ kích cỡ, gạc vô trùng, băng keo, còn có cả một cái kéo nhỏ nữa.
Cao Tuấn Lãng không dám tin, hỏi lại:
- Chị mang theo cả hộp cứu thương luôn à?
- Thói quen nghề nghiệp thôi.
Cô loay hoay một lúc, cuối cùng cũng giúp anh băng xong.
Quả nhiên là bác sĩ có tiếng, băng bó rất nhanh và gọn.
Mộc Yên Chi đeo túi đứng lên, vươn tay đến trước mặt anh.
- Nào, đứng lên được không?
Cao Tuấn Lãng ngước lên nhìn, đáy mắt như đầy ắp nước, hạ giọng nói:
- Tôi không đứng được, chị ôm tôi đi.
- Cậu bị thương ở tay mà, chân đâu có vấn đề gì?
- Nhưng tôi không đứng lên được.
Cô thở dài bất lực, khom người định kéo anh lên, bất ngờ bị đối phương kéo ngược lại, ngã vào trong lòng.
Cao Tuấn Lãng dùng tay ôm lấy đầu cô, vuốt ve cưng nựng.
Mộc Yên Chi đứng hình mất mấy giây rồi lại cố vùng vẫy thoát ra.
- Này, cậu đừng có quá đáng.
Còn không về là trễ chuyến xe đấy.
Anh cười, cuối cùng cũng chịu buông ra, lập tức đứng dậy.
Cô hậm hực đi trước, anh lại lẽo đẽo theo sau.
Hai người đi đến bến xe vừa kịp lúc.
Chuyến này rất đông người, chỗ ngồi cũng không còn nữa rồi.
Có một cụ già nhìn mảng trắng trên tay anh thì vội vã vẫy tay gọi:
- Này, cháu bé, bị thương thì ngồi đi, đừng chen lấn.
Cao Tuấn Lãng xua tay, đáp lại:
- Dạ không, ông cứ ngồi đi, cháu đứng được ạ.
Mộc Yên Chi nhìn anh, miệng cười ý nhị.
Anh liếc mắc nhìn sang, bất giác cười theo.
Xe bắt đầu lăn bánh, hai người đứng không vững mà có chút nghiêng ngả, lúc sau mới lấy lại được thăng bằng.
Cao Tuấn Lãng quá cao, đầu sắp chạm nóc xe nên phải cúi xuống, cổ đã hơi mỏi.
Đoàn người cứ lên lại xuống, chen lấn xô đẩy.
Mộc Yên Chi bị ép dính chặt vào người anh, không cố ý mà vẫn ngửi được mùi nước hoa nam tính.
Hình như cô còn cảm thấy giọng cười trầm khàn làm cho lồng ngực hơi rung lên của anh, hai tai liền đỏ bừng.
Mộc Yên Chi ít tiếp xúc với nam giới, ngoại trừ ông Mộc, Mộc Hào và Trần Đình, đây là người thứ tư cô đứng gần như vậy.
Cao Tuấn Lãng cũng không dễ chịu gì, trong lòng vô cùng ngứa ngáy.
Lâu lâu xe lại rẽ phải, Mộc Yên Chi liền nằm gọn trong ngực anh.
Cao Tuấn Lãng rất biết nắm bắt cơ hội, cứ thuận thế mà ôm cô luôn.
Lúc hai người về lại nhà nghỉ trong thị trấn cũng đã là hai giờ chiều.
Hoàng Trình vừa quay đi định lấy tài liệu, bắt gặp Mộc Yên Chi cùng anh đi tới, vội chạy ra đón, mặt hớn hở:
- Em về rồi à? Sao muộn thế? Đã ăn cơm chưa?
- Người yêu của tôi cần anh quản à?
Mộc Yên Chi chưa kịp liếc anh đã bị kéo ra sau lưng, xem màn tranh đấu nảy lửa này.
- Cậu đừng thấy Yên Chi dễ tính không nói gì thì nhận bừa.
- Sao anh biết là nhận bừa? Mà cho dù là nhận bừa thì cũng không tới lượt anh nhận.
Nói rồi, anh cầm tay cô dẫn một mạch vào nhà.
Mộc Yên Chi trước khi mở cửa phòng còn ân cần hỏi han:
- Còn đau không?
Cao Tuấn Lãng nhanh như chớp đã thay một bộ mặt khác, không còn cái dáng vẻ kiêu căng, xem mình là nhất khi nãy nữa rồi.
Anh chu miệng, giọng sũng nước:
- Đau.
- Vậy nằm nghỉ ngơi đi, tối tôi sang thay băng cho cậu.
Đợi đến khi cô vào phòng, anh mới thu lại dáng vẻ “chó con tội nghiệp” của mình, vui vẻ mở cửa.
Mộc Yên Chi cất túi xách xong liền khoác áo blouse đi xuống.
Hôm nay không có đông người tới, nhưng vẫn nhiều hơn mấy hôm trước.
Cô tìm ghế ngồi rồi khám bệnh.
Mãi đến tận khi mặt trời khuất sau lưng núi, bóng tối bao trùm hết cả khu thị trấn nhỏ, đoàn bác sĩ mới dọn dẹp để nghỉ ngơi.
Cao Tuấn Lãng nằm trong phòng chơi vài trận game, lăn qua lăn lại một lúc lâu đã thấy chán, định đứng dậy đi tắm.
Nhưng chợt nhớ là bản thân đang bị thương, liền háo hức chạy xuống phía dưới.
Mộc Yên Chi đang nấu bữa tối, đứng bên cạnh là mấy cô y tá.
Họ luôn miệng hỏi:
- Bác sĩ Mộc, anh đẹp trai kia với chị có quan hệ gì vậy?
Cô vừa cắt cà rốt vừa trả lời:
- Cậu ta là một đứa em thôi, không có quan hệ gì.
- Chị đừng có dối chúng em.
Anh ta cứ bám riết lấy chị, còn theo đến tận đây, xem ra là thích chị rồi.
Cô cười cười, chỉ đáp đơn giản:
- Cô thích thì theo đuổi đi.
Bọn họ dường như chỉ đợi có câu này, vui sướng nói:
- Vậy chị cho em số điện thoại nhé!
Đúng lúc Cao Tuấn Lãng đi xuống, đứng ngay sau lưng cô.
Mấy cô y tá liếc mắt nhìn anh, mỉm cười rồi chạy đi mất.
Đoạn đối thoại khi nãy đương nhiên anh nghe rõ, hắng giọng hỏi lại:
- Chị định bán tôi đấy à?
Mộc Yên Chi không biết anh xuất hiện ở đây, suýt chút giật mình mà la lớn.
Cô đặt dao xuống rồi xoay ra sau, cùng lúc anh khom người xuống, hai gương mặt cách nhau chỉ vài xăng ti mét.
Trống ngực của cô dội lên, đập thình thịch.
Cao Tuấn Lãng thở nhẹ, đưa luồng hơi ấm nóng vào mặt cô, khiến cho hai má đỏ lên.
- Cậu, cậu đứng lên đi, ở đây có nhiều người lắm, đừng có làm trò như vậy.
Anh cúi người thấp hơn chút nữa, ghé sát tai cô thì thầm, giọng nói trầm khàn bật khỏi cuống họng:
- Tôi muốn đi tắm, nhưng tay bị thương nên không tiện.
Cô ấp úng, tay đưa lên sửa sửa lại tóc, nói:
- Lát nữa tôi giúp cậu tắm, à không, lau người.
Cao Tuấn Lãng lại cười, sau đó đứng thẳng dậy.
- Vậy chị nhanh lên, tôi chờ!
Câu nói đặt trong hoàn cảnh này mang ngụ ý không trong sáng chút nào, lại thêm cái vẻ mặt lãng tử đó nữa, Mộc Yên Chi càng xấu hổ đến thẹn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...