Tối hôm đó, Nguyễn Hoàng Anh đưa Hương Vy về nhà mình, ngồi trên chiếc ghế kế bên xe lăn của Rose.
Cô bé theo lời của Nguyễn Hoàng Anh, đến gần Rose, lễ phép chào.
- Con chào ông, chào bà.
Trong giọng nói vẫn có chút lạnh lùng. Đối với người chưa quen, Hương Vy đều luôn lạnh nhạt như thế.
Rose nhìn cô bé một chút, sau đó mỉm cười.
- Ngoan lắm, con mấy tuổi rồi?
Bà đưa tay kéo cô lại gần, Hương Vy nhìn nhìn Nguyễn Hoàng Anh, sau đó mới từ từ đứng gần hơn.
- Thưa bà, tám tuổi.
Rose nhìn cô bé càng kĩ hơn, nói.
- Đúng thật là không giống Thiên Hương lắm, năm đó Thiên Hương cũng lớn bằng này, nhưng tình cảm hơn, con thì có phần lạnh lùng, con giống dì Ann.
Nguyễn Hoàng gật gật đầu, lần đầu gặp Hương Vy cảm giác rất quen thuộc, cứ như đã từng thấy ở đâu rồi, bây giờ mới nhận ra, thật sự là giống tính cách của Nguyễn Hoàng Anh.
- Nhưng mà, ánh mắt lại rất giống Thiên Hương. Rất có ý chí, sau này con cũng sẽ thành công như mẹ con, không, còn hơn thế.
Bà nhìn Hương Vy rất kĩ, sau đó nói. Nguyễn Hoàng Anh thấy mẹ mình cũng quý mến Hương Vy, rất vui vẻ.
- Mẹ nói đúng, Vy rất thông minh.
Hương Vy nhìn người phụ nữ đang ngồi trên xe lăn, ánh mắt bà lan toả trầm buồn. Đôi mắt quá đỗi mệt mỏi, như thể phải chịu đựng thứ gì đó quá lâu rồi.
- Bà không khoẻ sao? Con có thể giúp gì cho bà không?
Giọng nói thanh thoát của Hương Vy vang lên, không chút lạnh lùng, nhẹ nhàng hỏi.
Rose nhìn đôi mắt kia, chợt như hồi tưởng, ngày đó mình ngồi bó gối trong góc phòng. Cô gái nhỏ Thiên Hương đến bên cạnh, cũng nhẹ nhàng như vậy.
Bà đưa tay khẽ chạm vào gương mặt nhỏ nhắn kia.
- Có Thiên Hương, không sao rồi, tốt rồi.
Cả Nguyễn Hoàng và Nguyễn Hoàng Anh đều ngạc nhiên, Trần Thiên Hương có ảnh hưởng sâu sắc đến Rose như thế sao? Có những người, khi họ lún sâu trong khó khăn không đường ra, có người đến cùng họ, giúp họ đi qua khó khăn đó, người đó nhất định sẽ là dấu ấn mãi mãi không thể quên trong lòng họ. Giống như Trần Thiên Hương đã đến trong lúc Rose gặp khó khăn nhất. Khi mới tới Việt Nam, Nguyễn Hoàng quá bận bịu với công việc, đi làm từ sáng tới tối, một mình Rose trong căn nhà đó, không biết ngữ pháp, ngay cả đi ra ngoài dạo cũng không dám, cả ngày chỉ lủi thủi trong nhà. Nếu Trần Thiên Hương không đến, chính bản thân mình có lẽ bị trầm cảm. Rose thầm nghĩ.
Sau một lúc lâu nói chuyện. Nguyễn Hoàng Anh xin phép đưa Hương Vy về nghỉ ngơi. Rose nhìn cô bé bằng ánh mắt nuối tiếc.
- Ngày mai con lại đưa Vy sang chơi với Rose mà.
Hương Vy nhìn người bà, đôi mắt kia cứ xoáy sâu vào tâm trí cô. Không tự chủ mà kéo kéo tay Nguyễn Hoàng Anh.
- Dì Ann, đêm nay con có thể ngủ cùng bà không?
Nguyễn Hoàng Anh ngạc nhiên, Hương Vy chẳng bao giờ ngủ cùng ai, ngay cả Trần Thiên Hương và Vũ Hương Ly muốn ngủ cùng nó cũng từ chối. Lần này lại chủ động muốn ngủ cùng Rose. Chuyện này rất là đặc biệt.
Cô nhìn Rose, ánh mắt bà trở nên vui vẻ.
- Vậy. Ừ, để dì gọi điện thoại nói cho bà Hiền.
***
Nguyễn Hoàng nhẹ nhàng bế vợ lên từ xe lăn, đặt xuống giường. Tận tình phủ chăn lên đôi chân kia. Ông lại quay sang nhìn Hương Vy, khẽ cười.
- Con nằm cạnh bà nhé, ông đi ra ngoài đây. Ngủ ngon.
Nguyễn Hoàng ra ngoài rồi, Hương Vy mới từ từ tiến lại gần Rose. Cô khẽ mỉm cười với bà, không hiểu sao, đối với người phụ nữ này, trong lòng nổi lên cảm giác thân thuộc. Hay là do mẹ con Trần Thiên Hương đều có duyên với Rose?
- Nhìn mắt của bà rất mệt mỏi, giống như mỗi đêm bà đều ngủ không tốt. Bà suy nghĩ chuyện gì sao?
Cô ngồi xuống bên giường, khẽ hỏi.
Sau tai nạn kinh hoàng kia, có đêm nào Rose ngủ được ngon? Trong giấc mơ đều là hình ảnh vụ tai nạn ấy, nửa đêm đều thức giấc tỉnh dậy.
- Đừng lo, đêm nay có con rồi, mẹ Hương từng nói ngủ cạnh con có cảm giác rất an tâm đấy.
- Thật sao? Thiên Hương nói thế à?
Hương Vy gật gật.
- Còn có, con có vật này, mẹ Hương đeo cho con từ lúc còn bé. Bà đeo nó đi.
Cô thò tay vào cổ áo,lấy ra một chiếc vòng, có một chiếc nhẫn bạc được xâu ở giữa. Đôi tay nhỏ bé tháo chiếc nhẫn ra khỏi chiếc vòng. Cô đi đến gần, cầm lấy bàn tay trái của Rose, đeo chiếc nhẫn vào ngón trỏ, quả thật rất vừa vặn.
Rose giơ bàn tay lên, nhìn chiếc nhẫn bạc rất sáng, Hương Vy rất hợp bạc, đeo sáng như vậy. Chiếc nhẫn rất đơn giản, bà khẽ cười, nhìn cô bé xinh đẹp đang đứng nhìn mình.
- Đẹp quá, cảm ơn con nhiều lắm, đêm nay bà sẽ ngủ rất ngon.
Rose cười rộ lên, nụ cười sáng rực rỡ như ánh mặt trời, làm tan băng trên mặt hồ phủ tuyết đã lâu. Đã rất lâu rồi bà chưa nở nụ cười tươi như vậy.
Hương Vy tắt đèn, chỉ còn ánh đèn bàn sáng mờ nhạt. Cô nằm bên cạnh Rose, nghe tiếng thở nhẹ đều của người phụ nữ ấy, cô bé không hiểu, ngay từ giây phút đầu khi nhìn thấy Rose, bản thân đã thấy rất thiện cảm, còn có ánh mắt ấy, mơ hồ trầm buồn, đôi chân lạnh lẽo yên lặng, có gì đó trong cô như nổi lên, muốn an ủi người này. Giống như năm đó Trần Thiên Hương từng làm.
- Người mẹ kia của con chắc rất xinh đẹp.
Giọng nói của Rose vang lên trong không gian im lặng.
- Vâng ạ. Mẹ Ly rất đẹp.
- Vậy còn Thiên Hương? Thiên Hương những năm gần đây như thế nào?
- Mẹ Hương cũng rất đẹp, mẹ Hương khi nói giọng rất dễ nghe, nhưng mẹ bận lắm, mẹ đi làm toàn tới tối mới về, nhưng luôn dành thời gian cho con và mẹ Ly, sau đó chờ con và mẹ Ly đi ngủ rồi lại thức khuya làm việc. Thế nhưng sáng hôm sau lại thấy mẹ vẫn tươi tỉnh, mẹ Hương rất tuyệt vời.
Trong giọng nói của cô bé tràn đầy yêu thương. Rose khẽ cười, Thiên Hương luôn luôn khiến người khác phải yêu thương.
***
Ngày hôm sau, Nguyễn Hiền đến đón Hương Vy, tiện thể thăm hỏi em dâu. Bà ngồi trên sofa, vẫn như thường ngày bình thường hỏi.
- Em thế nào? Đêm qua ngủ ngon không?
Rose hơi mỉm cười.
- Rất tốt, có Hương Vy nên ngủ rất ngon.
- Vậy thì tốt rồi, Hương Vy qua đây với bà một chút.
Hương Vy im lặng, nhanh chóng di chuyển đến bên Nguyễn Hiền. Bà hơi ôm lấy cô, khẽ vuốt mái tóc mây dài mượt. Còn nhớ ngày đầu tiên con bé mới sinh, mình là người đầu tiên đỡ tay, sau đó còn rất nhiều chuyện xảy ra, vậy mà bây giờ đã lớn thế này rồi, hơn tám năm trôi qua rồi.
- Bà, dì Ann đâu rồi?
Hương Vy nhìn Nguyễn Hiền, khẽ hỏi.
- Dì Ann đi lấy xe, nói là hôm nay đưa con đi chơi ở đâu đó.
Hương Vy lại im lặng, đứng một bên nghe hai người nói chuyện.
***
Trần Thiên Hương đến Pháp, công việc rất bận rộn, xung quanh là khu vực trưng bày sản phẩm, nhân viên đang tất bật treo banner và áp phích khắp nơi, một số khu vực vẫn đang được trưng bày nốt báo, catalogue,...
Tổng giám đốc đang ngồi, chăm chú nhìn vào máy tính bảng, bên cạnh còn có một cốc cà phê nhân viên chuẩn bị sẵn, thỉnh thoảng cô lại dừng lại, đứng dậy đi lại xem từng nơi, tự mình chỉ đạo từng việc.
Việc đem thương hiệu đến Pháp lần này là ước mơ cô ấp ủ bấy lâu nay, vì vậy cô muốn từng khâu chuẩn bị phải thật chu đáo và hoàn hảo.
Nguyễn Thuỳ Linh cũng bận rộn đi lại khắp nơi, nhìn thấy Trần Thiên Hương đang đứng gần đó, liền đi gần lại.
- Giám đốc, chị không cần phải vất vả như vậy, có gì chưa hài lòng cứ nói với em.
- Không có gì, em cũng rất bận rộn rồi, làm việc tốt nhé.
Cô mỉm cười, khẽ vỗ vai Nguyễn Thuỳ Linh, rồi lại nhanh chóng đến khu vực khác.
Công tác quảng cáo, triển lãm, giới thiệu sản phẩm sẽ kéo dài trong ba ngày, vì thế trong thời gian này sẽ cực kì bận rộn.
Nguyễn Thuỳ Linh nhìn bóng lưng Trần Thiên Hương, cao gầy, tóc nâu dài che mất phần nào bóng lưng kia. Cô mặc áo sơ mi trắng, tay áo xắn cẩn thận, quần tây đen, giày cao gót. Tổng giám đốc lúc nào cũng vậy, bận rộn đến đâu cũng luôn thật cẩn thận, quần áo luôn tinh tế như vậy. Cô ấy quay người lại, gương mặt xinh đẹp thanh tú, tất bật đi qua đi lại, nhưng đôi môi đỏ hồng ấy luôn nở nụ cười, lông mày khẽ giãn ra thoải mái, trong ánh mắt là sự tận tuỵ vì công việc. Nguyễn Thuỳ Linh đứng hình, làm thế nào cô gái mình yêu lại luôn xinh đẹp rạng ngời đến như vậy?
Trần Thiên Hương nhìn xung quanh, mọi khâu chuẩn bị dường như gần hoàn thành, cô mỉm cười, thở nhẹ ra một chút. Điện thoại trong túi rung lên, cô liền xem, môi mỉm cười, bắt máy.
- Alo, mẹ đây.
Đôi mắt cô tràn ngập tình yêu thương, tất nhiên là nghe điện thoại của con gái.
- Mẹ Hương, mẹ đang bận lắm phải không? Con có làm phiền mẹ không?
- Nói gì vậy, mẹ có bao giờ bận rộn với con đâu, lần sau không cần hỏi linh tinh, nói con yêu mẹ là được rồi.
Cô bật cười, Hương Vy cũng cười.
- Con nhớ mẹ, mẹ xong việc thì sang đây với con nhé.
- Ừ, mẹ biết rồi, mẹ hứa xong việc mẹ sẽ sang với con ngay.
- Cả mẹ Ly nữa.
Hương Vy đòi hỏi.
- Được rồi con nói gì thì làm đấy.
Cô cười, khẽ gật gật đầu.
- Mẹ làm việc tốt nhé, còn có. Con yêu mẹ.
Tắt điện thoại, Nguyễn Hoàng Anh xoa xoa đầu Hương Vy.
- Sao? Không thích ở với dì Ann hả? Đòi mẹ Hương với mẹ Ly suốt.
Hương Vy lắc đầu.
- Dì Ann dạo này hay học theo cách nói chuyện trẻ con của dì My, con sao lại không thích ở với dì được?
Nguyễn Hoàng Anh vẫn đang lái xe, cười lớn.
- Con thì người lớn rồi.
Đến một bờ biển vắng, cô dừng xe lại, bước xuống, mùi vị của biển khẽ xâm nhập vào từng giác quan.
Hai người bỏ giày, đi chân trần trên cát. Nguyễn Hoàng Anh dắt tay Hương Vy, dẫn cô đi. Nước biển xô vào, phủ lên bàn chân, rồi lại rút đi. Nguyễn Hoàng Anh im lặng, cảm thấy không gian này thật thoải mái.
- Vy, con nghĩ như thế nào về hai mẹ của con?
Hương Vy ngước nhìn dì, không cần suy nghĩ liền đáp.
- Cả hai mẹ đều rất tốt.
Nguyễn Hoàng Anh lắc đầu.
- Ý dì là về tình cảm của họ.
Không phải tự nhiên mà cô hỏi Hương Vy về chuyện này, tiếp xúc với đứa trẻ này nhiều, sẽ thấy nó suy nghĩ chín chắn hơn những đứa trẻ cùng tuổi rất nhiều, nhưng cái quan trọng hơn, nhiều khi cô thấy dường như Hương Vy có suy nghĩ gì đó về vấn đề này.
- Dì định hỏi con là thấy đúng hay sai chứ gì?
Nguyễn Hoàng Anh hơi ngạc nhiên, việc con bé nhận thức chuyện này như thế nào ảnh hưởng rất lớn đến tâm sinh lý của nó sau này. Hương Vy từng nghe Trần Hà My hỏi câu này rồi, cô cũng không lấy làm ngạc nhiên.
- Các bạn khác đều có bố và mẹ, riêng con lại có hai người mẹ, con đương nhiên là biết có điều lạ. Con cũng tìm hiểu rồi, việc hai người phụ nữ yêu nhau... Đúng vậy, theo con thấy, tuy nó không bất thường, nhưng nó cũng không hẳn bình thường.
Nguyễn Hoàng Anh lại một lần nữa giật mình. Một đứa trẻ tám tuổi nói được những câu như thế này sao?
- Con có mặc cảm không?
- Không ạ. Mẹ Hương và mẹ Ly sinh con ra, cho con cuộc sống rất tốt, không có lí do gì con phải mặc cảm cả.
Trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia trưởng thành. Nguyễn Hoàng Anh biết đứa nhỏ này thật sự rất đặc biệt mà.
- Sau này Vy muốn trở thành người như thế nào? Yêu mến người như thế nào?
Hương Vy hơi suy nghĩ, sau đó đáp.
- Muốn trở thành người tài giỏi như mẹ Hương, xinh đẹp hơn mẹ Ly.
Nguyễn Hoàng Anh cười lớn.
- Sao con tham quá vậy, ha ha, vậy thì ai với tới con?
Hương Vy hơi nhăn mày, hai má hồng hơi phồng lên.
- Con mới tám tuổi, tại sao dì với dì My suốt ngày hỏi con chuyện yêu vậy? Con mách mẹ Hương đấy.
Nguyễn Hoàng Anh càng cười lớn, ngồi xuống, véo véo hai cái má kia, đứa nhỏ này sao mà đáng yêu quá đi thôi.
***
Ba ngày sau.
Vũ Hương Ly đến khách sạn Trương Quân Ninh đang ở, sau vài ngày điều trị thì cô ấy cũng được xuất viện. Thế nhưng ngày nào cũng phải ở trong phòng. Tay trái bị gãy vẫn đang phải bó bột.
Thấy Vũ Hương Ly đến, cô mừng phát điên lên. Vội nắm tay cô ấy.
- Em mau vào đây, chị sắp buồn chết trong cái phòng này rồi.
Vũ Hương Ly hơi mỉm cười, khéo léo thoát khỏi bàn tay kia.
- Em đến nhìn chị một chút, hôm nay khoẻ hơn rồi đấy nhỉ, nhìn có sức sống hẳn.
Trương Quân Ninh cười tươi, tất nhiên, có em quan tâm như vậy làm sao người ta không khoẻ cho được, cảm thấy lần này bị tai nạn đúng là không đáng tiếc. Bây giờ kéo gần được khoảng cách như vậy, đúng là điều cô mong muốn.
- Chỉ cần mỗi ngày em đều đến đây để chị ngắm, đảm bảo sẽ khoẻ hẳn.
Vũ Hương Ly cười trừ. Cô hơi nghĩ một chút, sau đó nói.
- Em đến để nói với chị, sắp tới em đi nước ngoài một thời gian, không thể chăm sóc chị được. Em đã liên lạc với Jack rồi, cậu ấy sẽ đến đây sớm thôi.
Trương Quân Ninh đang cười bỗng nhiên sững lại.
- Cái gì? Em đi đâu? Mà không phải chị đã bảo đừng báo với ai rồi sao? Sao lại nói với Jack?
Nhắc đến Jack, người này đến bây giờ vẫn còn độc thân, không có bạn gái, cũng không theo đuổi ai. Làm việc cùng một nơi với Trương Quân Ninh, suốt ngày chỉ biết có mình cô. Nghe Vũ Hương Ly nói Trương Quân Ninh gặp tai nạn, cậu ấy khẩn trương muốn phát điên đặt ngay vé máy bay sang Việt Nam.
- Em đi thì đâu có ai chăm sóc cho chị, nhờ người khác thì không yên tâm cho lắm, nghĩ đi nghĩ lại vẫn chỉ có Jack.
Trương Quân Ninh hơi cau mày, nắm chặt tay Vũ Hương Ly, tiến sát gần đến gương mặt xinh đẹp kia.
- Em nhìn chị mà xem, chị bị như vậy, sao lại bỏ chị mà đi chứ? Không cần Jack, không cần ai cả, chỉ cần em thôi. Sau chuyện này, tình cảm của em đối với chị cũng khác đi mà, phải không?
Cô hơi tránh người kia, hơi cười nói.
- Hình như chị hơi hiểu lầm về mối quan hệ này, em coi chị như chị gái của em, cảm ơn chị vẫn luôn quan tâm em, và cả, không tiếc tính mạng mà cứu em. Có được người chị em như chị em rất may mắn.
Trương Quân Ninh tức giận.
- Chị làm vậy đâu phải để làm chị em gái với em, em biết tình cảm của chị đối với em là gì mà. Chị yêu em.
Vũ Hương Ly nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế, nhìn cô gái vẫn đang ngồi trên ghế kia.
- Xin lỗi, tình cảm của chị em không đáp lại được, em là người đã có gia đình. Em chỉ coi chị như chị gái thôi.
- Ly.
- Jack sẽ sớm đến thôi. Em đi trước đây.
Cô nói xong, quay lưng rời khỏi phòng.
Cánh cửa kia đóng vào, đôi mắt Trương Quân Ninh đỏ lên, tức giận gạt hết đồ trên mặt bàn gần đó xuống đất, cả quyển sách lẫn tách trà đang uống dở. Âm thanh vang lên rất khó nghe.
Cô ngồi phịch xuống ghế, cuối cùng thì, ngay cả khi cô đánh đổi cả tính mạng, Vũ Hương Ly cũng chưa từng một lần đặt cô vào mắt, cô ấy đi rồi, thật sự đi rồi, cánh cửa kia đóng lại, chính là muốn nhắc nhở, nói với cô rằng, giữa cả hai, tình cảm chỉ có thế, không thể xa hơn nữa, không thể nào.
Cô đưa tay phải lên che mặt, nước mắt rơi xuống. Bao nhiêu năm trời theo đuổi một người, đến tận bây giờ, dùng cả cách này, sơ sẩy một chút là mất mạng như chơi. Vậy mà vẫn liều mạng thử một lần, cứ tưởng rằng cô ấy đã thay đổi rồi, nhưng cô ấy lại một lòng hướng về người kia... Thật sự, rất đau lòng.
***
Sau nhữngg ngày làm việc vất vả, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, Trần Thiên Hương ngồi ăn cơm cùng Nguyễn Thuỳ Linh, không khí rất thoải mái.
Nguyễn Thuỳ Linh nhìn cô gái trước mắt, bao nhiêu năm quen biết, bao nhiêu năm thầm yêu, gương mặt cô ấy dường như chẳng thay đổi gì, vẫn luôn trẻ trung và xinh đẹp như vậy, chỉ có càng ngày càng hiện lên nét thành thục của người phụ nữ, có lẽ là vì qua nhiều năm tháng làm việc và đã làm mẹ.
Trần Thiên Hương mỉm cười nhìn trợ lý đã đi theo mình bao nhiêu năm. Cộng với thành công vừa đạt được trên đất Pháp, cô càng vui vẻ hơn.
- Nhanh thật, mới ngày nào có cô gái trẻ non nớt lo sợ đi qua đi lại trong bệnh viện, gặp được chị còn rụt rè. Bây giờ đã trưởng thành như thế này rồi. Chị em mình cũng gắn bó với nhau khá lâu rồi.
Cô nhắc lại, nghĩ đến chuyện nhiều năm trước đây, cảm thấy đã trải qua một quãng thời gian đã rất dài.
- Đúng vậy, cũng là nhờ chị mẹ con em mới có được ngày hôm nay. Chị giúp mẹ em chữa bệnh, còn cho em việc làm.
Nguyễn Thuỳ Linh hơi cười, khuôn mặt thanh thoát.
- Đừng nói thế, cũng là em có năng lực nữa.
- Vâng.
- Vậy, đã tìm được người nào phù hợp chưa? Khi nào mới cho chị ăn cỗ vậy?
Cô cười rộ lên, Nguyễn Thuỳ Linh hơi cắn môi, nhìn nụ cười xinh đẹp kia, rất đau lòng. Em chỉ yêu có mình chị, nhiều năm như vậy, cho nên tới bây giờ ngoài chị ra chẳng cần để ý ai, nói như vậy thật sự khiến em đau lòng.
- Em vẫn thích một người, nhưng em nghĩ là chúng em không thể. Trước đây đã không thể, bây giờ càng không. Vì người ta không để em vào mắt. Nhưng em vẫn mong muốn, vẫn níu kéo, mong một ngày người đó sẽ hiểu, sẽ chấp nhận em.
Cô hơi cười, như có như không kể chuyện. Trần Thiên Hương làm sao mà không hiểu cô ấy đang nói ai. Cô chỉ khẽ mỉm cười.
- Em à, con người ta quen nhau là do cái duyên, nhưng có bên nhau hay không còn vì chữ nợ nữa. Nhưng chị nghĩ là, chỉ có cái duyên đã là may mắn lắm rồi, vì ở trong đời, ý nghĩa nhất giữa người với người không phải chỉ có tình yêu đôi lứa, còn có tình cảm bạn bè, chị em, vì thế nên là, ta nên trân trọng những thứ đã nên như thế, cái duyên chỉ là bạn bè, thì chỉ như vậy, tình cảm không phải là thứ có thể níu kéo. Thay vì cố gắng níu kéo thứ mà không thể, sao không cố gắng bồi đắp thứ tình cảm mà hiện tại đang có?
Nguyễn Thuỳ Linh hơi nín thở, chị ấy biết?
- Chị biết?
Trần Thiên Hương khẽ gật đầu.
- Chị biết lâu rồi, chị chỉ muốn nói là, chị luôn coi em là chị em tốt, như ruột thịt vậy. Thương như em gái chị. Đấy là tình cảm của chị đối với em. Chị Hương cũng mong sẽ sớm được gặp người yêu em và xứng đáng với em.
Nguyễn Thuỳ Linh hơi cúi mặt, bao nhiêu năm rồi mới dám nói chuyện vào vấn đề như vậy. Cô thấy hơi cay cay nơi sống mũi, đúng vậy, chỉ vài lời nói sao có thể thay đổi ngay một tình cảm, một suy nghĩ đã ấp ủ suốt bao nhiêu năm, nhưng cũng khiến cô nghĩ lại. Phải, níu kéo thứ không thể ấy làm gì? Tình cảm như bây giờ vẫn ổn, bao nhiêu năm qua cô vẫn vui vẻ, ổn thoả mà, nhưng có chắc rằng sau khi có được thứ muốn níu kéo kia cô sẽ vui vẻ hơn? Trần Thiên Hương nói đúng, chỉ có chữ duyên là may mắn lắm rồi, may mắn của cuộc đời cô chính là gặp được cô ấy, được thoát khỏi cái khổ sở, đối với chị ấy có cả yêu, cả mang ơn, đó là vài thứ cảm xúc, hương vị trong từng nấc thăng trầm của cuộc đời. Bây giờ, trưởng thành rồi, thành thục rồi, cũng không phải cô gái trẻ ngày nào nữa. Sống cho hiện tại, khao khát tình yêu, nhưng cũng phải sống cho tương lai, biết có điểm dừng luôn là điều tốt nhất.
Cô ngẩng mặt lên, nhìn Trần Thiên Hương, mỉm cười, đôi mắt trong suốt chảy xuống hàng nước mắt. Nhiều năm như vậy, thật sự để lại trong lòng rất nhiều cảm xúc, buông bỏ cũng không phải dễ dàng.
- Chị Hương, em đã yêu chị rất nhiều năm, em chỉ muốn bày tỏ với chị như vậy, nhưng em nghĩ là sau ngày hôm nay, em sẽ lại coi chị như chị em. Em rất may mắn, em cảm ơn ông trời đã cho em cái duyên được gặp chị, yêu mến chị, cho em một người chị em tốt đến vậy.
Nước mắt cô rơi xuống càng nhiều, Trần Thiên Hương mỉm cười, đưa khăn tay cho Nguyễn Thuỳ Linh.
Cái gì cũng vậy, luôn luôn cần có điểm dừng, chuyện tình cảm thì càng như vậy, không thể níu kéo, tiếp tục níu kéo, càng không tốt ình và cho đối phương. Cái gì khi chưa quá trầm mê, chưa đến nỗi khổ sở khi không có, tốt nhất không cần theo đuổi mù quáng. Tốt nhất, nên trân trọng những thứ đang có ở hiện tại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...