Ngày hôm sau, cả KTX 2 bên đều vắng bóng, sân trường bình thường là nơi náonhiệt ồn ào thì hiện tại lại trở thành ảm đạm, u ám. Tất cả sinh viên, à không,hầu hết các sinh viên đều đã nghỉ hè, chỉ còn lại thầy cô, cùng các sinh viênnăm cuối còn nấn ná ở lại bận rộn cho đồ án tốt nghiệp.
Vì Bảo là giảng viên, nên cũng thường ở lại trường muộn hơn, thế nên Hân phảiquá giang Duy về nhà vì không có ai đưa về.
Ngồi xe hơn 1 tiếng, cô đã đặt chân được đến ngôi nhà thân yêu, sau hơn 2tháng cách xa, lâu ghê cơ =_=
Vào nhà, nhìn quanh quất, vắng như chùa bà Đanh. Hân mới sực nhớ bố có nói đicông tác mai mới về, mẹ thì chắc cũng như anh Bảo, có khi tối muộn mới có mặt. 1mình loanh quanh ở nhà ngay ngày đầu mới về cũng chả phải ý hay ho gì, Hân lênphòng dọn dẹp đồ đạc, vào WC tắm táp đã đời xong đâu đó, bắt đầu….khóa cửa nhàđi chơi. Hết qua nhà hàng xóm chơi búp bê với bé con, rồi lại qua đón bé Thỏ về,tắm cho Ki, nấu nướng…..Về nhà luôn tay luôn chân là thế, nhưng Hân vẫn phảilàm. Tình cảnh cả nhà ai cũng bận rộn, lại không hay có mặt cho lắm nên bố mẹdẹp bỏ sáng kiến thuê người giúp việc, với phương châm giáo dục đậm chất giagiáo là luyện cho các con quen làm việc tay chân.
Nấu nước xong thì cũng đến lúc mẹ Hân cùng Bảo về.
Nghe tiếng mở cửa, Hân đang nằm dài trên ghế xem ca nhạc cũng nghếch đầulên:
- Mẹ mới về! – Hân chào ngắn gọn rồi lai tiếp tục nhìn tivi.
- Nấu cơm xong rồi chứ? – mẹ đã quen với tính của Hân, không nói gì thêm
- Vâng!
Bữa cơm gia đình khuyết 1 chỗ nhưng vẫn ồn ào, náo nhiệt, ấm cúng, Mẹ hỏitình hình học tập của Hân, rồi nói vài vấn đề chuyên môn với anh Bảo.
- Năm nay con định đi đâu? – Mẹ hân sực nhớ, quay sang hỏi con gái.
Hè năm nào Hân cũng vi vu đi đâu đó, lúc thì bám càng bố đi khảo sát hết rừngthiêng nước độc đến đồng bằng thẳng tắp, năm thì đi theo Bảo với những chuyếntình nguyện, hoặc ghé thăm quê, nhà bạn bè. Thế nên cứ hè đến là cô con gáichẳng khác gì vẫn đang đi học, không thấy bóng dáng đâu hết.
- Năm nay con đi về quê Chi, Chi cũng đồng ý rồi! – Hân vừa nhai vừa nói
- Thế Chi về trước à? – Mẹ Hân cũng khá quý mến Chi vì sự chín chắn, dĩnhđạc, chơi với Hân tiện bề trông coi
- Không, Chi ở KTX, thứ hai bọn con mới đi!
- Sao không kêu về nhà mình?
- Chi nói giúp thầy phó khoa phụ trách 1 mảng đề tài, làm nốt vài ngày choxong!
- Chỉ 2 đứa đi thôi hả?
- Có mấy đứa bạn nữa, mẹ khỏi lo!
- Không lo sao được! – Mẹ Hân khẽ nhíu mày – lần nào con đi 1 mình là lần ấyhết tai nạn, lại lạc đường, kêu anh Bảo cùng đi!
- Anh ấy làm gì đã đi được, phải không? – Hân càu nhàu, quay sang Bảo chờ đợilời đồng tình
- Không, anh đi được! – Bảo thản nhiên trả lời, vừa đúng ý mẹ, vừa chọc tứcHân, 1 mũi tên, 2 con chiêm chiếp ^^
- Mai bố về rồi hỏi! Biết đâu bố con lại đi cùng! – Mẹ Hân nói thêm
- Sao cơ? Thế khác nào du lịch gia đình? – Hân giãy đành đạch, ăn vạ ngaygiữa bàn ăn
- Có cần mẹ đi cùng cho đủ không? – Mẹ Hân mỉm cười trêu con gái
Hân chỉ biết ngậm đũa ấm ức, đành hi vọng bố sẽ tìm lại tiếng nói của tự docho mình. Nhưng….người tính không bằng Ngọc Hoàng tính, bố Hân ngày hôm sau vềnhà, nghe tình hình, dứt khoát đồng ý để bảo tháp tùng. Nhìn bộ mặt bí xị củaHân còn đế thêm
- Đáng ra bố cũng định đi cùng vì ở đó có khu lăng mộ xưa, nhưng bố kẹt vụkhảo sát dưới Cà Mau có trục trặc nên mới hoãn, hay bố lại đi cùng hai đứanhỉ?
Bố Hân ra vẻ đăm chiêu nghĩ ngợi, khẽ liếc nhìn Hân đắn đo, suy nghĩ, vò đầu,bứt tóc. Cuối cùng đành phải vẫy cờ trắng đầu hàng:
- Được rồi, bố cứ đi việc của bố! Con biết rồi!
Hân lủi thủi đi lên gác mà bỏ qua cái nháy mắt đầy ý tứ giữa 2 bố mẹ.
****************************
Chẳng mấy chốc 1 tuần trôi qua cái vèo, Chủ nhật 1 lần nữa ghé qua. Hân bậnrộn sắp xếp đồ đạc cho tour đi nghỉ dài ngày, Chính xác là đi tour vì qua nhàChi, ghé nhà Thiên, rồi nhà Yến Nhi theo lời con bé đó nói. Vậy nên ngốn 1 thánghè không biết chừng.
Mẹ Hân cũng bận bịu nhét chật cứng vali của Hân đủ các loại thuốc thang, caodán, dầu gió. Hân cứ bỏ ra mẹ lại nhét vào.
- Mẹ! – Hân nhăn nhó nói – nhà nào chả có thuốc chứ! Đem theo nặng cảngười!
- Dọc đường đi biết thế nào được! – mẹ Hân lo xa, không thèm nghe ý kiến củacon mình – mai mấy giờ đi?
- Chưa thấy ai thông báo, nhưng mai qua trường, chờ anh Bảo rồi cùng đi luôn!– Hân nhét thêm mấy quyển truyện vào túi, nói vọng ra
- Anh Bảo con tối ở lại trường hả?
- Vầng, làm báo cáo gì đấy! Anh ấy chuẩn bị đồ nhét vào xe rồi, đừng có bảocon mang thêm gì đấy! – Hân nói thêm, đề phòng trước.
- Được rồi, mai trước khi đi uống thuốc đấy nhé! – Mẹ Hân nhìn lại lần cuối 2vali to uỵch của con gái, nhắc nhở rồi ra khỏi phòng.
Hân có bệnh say xe mãn tính, cứ lên xe là kiểu gì cũng trời đất quay cuồng,âm dương đảo lộn, uống thuốc thì vô tư cười nói mấy tiếng cũng được.
Đang mải mê sắp xếp thì điện thoại đổ chuông. Hân chộp lấy “dế” đang réo liêntục, nhìn tên, rồi nhấc máy:
- Alo!
[Chị Hân!] – Yến Nhi hớn hở hét lớn vào ống nghe
- Ừ, có chuyện gì thế? – Hân vừa che lỗ tai vừa hét trả
[Mai tập trung 8 giờ, anh Thiên dặn! AI đi muộn nghỉ luôn đấy!]
- OK, thế nhá!
Hân nhanh tay cúp máy, không phải do bất lịch sự, mà không muốn để lỗ tai bitra tấn thêm. 8 giờ à?
Tinh tong!
Lại có tin nhắn, Hân mở ra xem, nhìn chằm chằm vào điện thoại, rồi nhếch mépcười nửa miệng
*******************
Sáng sớm, Yến Nhi chỉn chu quần áo, đầu tóc chuẩn bị từ 1 tiếng trước ở nhà,vui vẻ lên xe đến cổng trường. Đây là cơ hội tốt để gần Hoàng hơn, hơn nữa còncó cơ hội phá đám bà chị kia, khiến bà ấy tránh xa Hoàng càng xa càng khoái. Hômqua nhận được thông báo tập trung của Thiên xuất phát sớm hơn dự định, Yến Nhiđã cố tình thông báo sai giờ cho Hân, chỉ cần muộn quá giờ hẹn, cả đám sẽ đitrước. Điều đó đã thống nhất trước khi nghỉ, tránh cả đám chơi giờ dây cao suvới nhau. Vậy nên cô càng chắc chắn lần này Hân sẽ khuất xa khỏi tầm mắt.
Nghĩ đến lại thấy lâng lâng. Yến Nhi xách hành lý xuống xe, đi đến gần đámngười lố nhố bận rộn xếp đồ đạc ở cổng trường.
- Chào mọi người, em đến muộn! – Yến nhi lại trưng bộ mặt nai tơ lừa lọctrình diễn trước hầu hết thế gian
-…………….*im lặng* – không ai đáp lời
- Hình như em thấy thiếu ai đó thì phải! – Yến Nhi vờ nhìn ngó xung quanh, ravẻ sốt sắng, quan tâm
- Lên xe thôi! – Bảo hô to, đóng mạnh cốp sau, hò từng người một
Yến Nhi giấu nụ cười khoái trá khi thấy vẻ nóng ruột của Hoàng, cử chỉ nhìnđồng hồ liên tục của Chi, vô tư bước lên xe.
Nhưng mới đặt 1 bàn chân lên cửa xe, Yến Nhi đã há hốc mồm sững sờ
- Chào em xinh tươi! Đến muộn quá ha!
Hân ngồi rung đùi ngay ghế sau lái, vừa mút kẹo vừa nhìn Yến Nhi cười chiếnthắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...