Chỉ Được Yêu Mình Anh

Sau cánh cửa chạm khắc hoa văn màu bạc, bầu không khí thật ảm đạm. Thượng
Linh cầm tài liệu đợi hơn nửa tiếng đồng hồ. Nụ cười của “mỹ nhân” CEO
như đóa hoa sớm nở chóng tàn, mất tích không còn chút dấu vết khi anh
kéo cô đi khỏi vườn hoa trên không tầng hai. Anh sải những bước dài đi
trước, cô vội vã theo sau.

Trên đường đi hai người còn gặp A Ảnh, anh ta khẽ gọi một tiếng, dường
như đang có việc gì đó nhưng Augus chẳng thèm đếm xỉa. Có phải, con
người hẹp hòi này đang phiền lòng vì hôm chuyển nhà, cô và Mễ Mễ “chén
chú chén anh” cùng “em út” của anh ta nên mới hành động như thế không?

Nhân cơ hội Augus đang cúi đầu chăm chú nghiên cứu tài liệu sau bàn làm
việc, Thượng Linh lặng lẽ bước ra cửa đứng cạnh A Ảnh, thúc vào cánh tay anh, nháy mắt ra hiệu: “Mau đi mà dỗ dành “ông xã” của anh đi!”

A Ảnh cúi đầu nghi ngờ nhìn cô: “Mắt em bị co giật à?”

Thượng Linh cố nháy mắt thêm: “Em dỗ thế nào được chứ? Em còn chẳng có kinh nghiệm của gay, làm sao mà biết được!”

A Ảnh nhíu mày: “Nháy mắt dữ dội vậy!”

Thượng Linh nắm lấy vạt áo A Ảnh, mấp máy môi: “Không cần phải ngại,
chuyện giữa hai người em đều biết cả rồi! Yên tâm, em nhận tiền rồi, sẽ
không hé răng ra đâu, anh cứ tiến lên đi!”

A Ảnh: “Lẽ nào miệng em cũng bị co giật sao?”



Hai kẻ đang ông nói gà bà nói vịt qua lại bằng ánh mắt bất chợt sợ bắn
người khi nghe một tiếng “phịch” nặng nề. Cả hai ngẩng đầu lên, không
biết Augus đã đứng dậy từ lúc nào, những ngón tay mảnh đẹp đẽ, chậm rãi
rời khỏi cốc thủy tinh màu đen. Tiếng động vừa rồi, là tiếng cốc chạm
vào mặt bàn. Để mạnh như thế mà không bị vỡ thì đúng là hàng xịn thật.

“Cậu đang rảnh lắm hả?” Giọng nói của Augus hơi lạnh lùng, ánh mắt quét qua A Ảnh.

Dường như A Ảnh có vẻ oan ức, đang có việc cần phải báo cáo nhưng ông
chủ không cho nói. Mà có như thế đi chăng nữa, A Ảnh cũng vẫn cúi đầu
rất cung kính, áy náy nói: “Tổng giám đốc Diêu bên Tấn Đạt đã xuống máy
bay một giờ trước, lát nữa sẽ vào phòng tổng thống, tối nay liệu có
thể…”


“Giờ hẹn đi ăn tối thì muộn rồi, hẹn ngày mai đến sân golf đi!”

“Ngày mai ạ? Nhưng ngày mai đã hẹn với công tử Tống Thị đàm phán về dự án hợp tác mới. Công tử nhà họ Tống đã…”

“Bên đó cậu đi là được rồi!” Từ xưa đến nay, ông chủ đã ra lệnh là không ai được phép ý kiến gì nữa, A Ảnh không dám cãi lại, nghe dặn dò xong
liền đẩy cửa đi ra. Trong văn phòng đen nghìn nghịt mà rộng lớn, chỉ còn lại một mình Thượng Linh.

Cô nắm chặt tài liệu trong tay, không dám nhúc nhích khi chứng kiến sự uy nghiêm của người còn lại trong phòng.

Anh đưa tay về phía cô, ra hiệu cô đặt tài liệu xuống: “Ngày mai em đi cùng anh đến sân gofl!”

Không phải đi làm, lại còn được đi chơi, Thượng Linh vui vẻ tuân lệnh ngay.

***

Đã nhiều năm không chơi gofl, Thượng Linh vì thế cũng hơi gượng gạo. Tuy sân golf nằm ngay cạnh khách sạn VIVS và cũng là một phần của khách
sạn, nhưng nếu là một nhân viên bình thường lại vừa vào công ty, sẽ
không được phép đến nơi cao cấp như thế này.

Thượng Linh mong chờ cả một đêm, thậm chí còn mượn luôn bộ quần áo thể thao Mễ Mễ mới mua.

“Có vẻ cậu còn mong được gặp vị Tổng giám đốc Diêu ấy hơn cả việc được
đi chơi golf thì phải!” Mễ Mễ chu mỏ nhìn cô nàng mặc quần đùi áo ba lỗ
trước mặt rồi nói tiếp: “Cậu đừng quên là, cậu đến sân golf với tư cách
là nhân tình của “mỹ nhân” CEO, hoa đã có chủ, còn muốn thế nào nữa?”

Thượng công chúa nhìn bạn hiền khẽ mỉm cười: “Đối với những người lắm
tiền, người tình của kẻ khác mới là mục tiêu hấp dẫn! Huống hồ, với khí
chất và vẻ bề ngoài của mình, chắc chắn đối phương sẽ bị thu hút mạnh
mẽ!”

Mễ Mễ run rẩy dựa vào tường: “Thôi được rồi!… Mình chịu thua rồi!…”

Tất cả mọi hy vọng đều tan biến khi Thượng Linh thấy Tổng giám đốc Diêu
bắt tay Augus vào ngày hôm sau. Tổng giám đốc Diêu… là phụ nữ! Mà còn là một phụ nữ có bộ ngực cup D vô cùng nở nang gợi cảm nữa chứ.

Thượng Linh ngắm nhìn “tiền tuyến”, thấy mình thật xuẩn ngốc khi mặc áo
ba lỗ ra sân golf. Khi nhận cây gậy golf từ tay Augus, ánh mắt anh như
hơi nhau lại đồng thời quét qua Thượng Linh một lượt: “Em không có bộ
quần áo nào khác hay sao?” “Mỹ nhân” lạnh lùng hỏi.


Thượng Linh ưỡn ngực bất mãn: “Em có mỗi bộ thể thao này thôi!” Đã là
gay rồi mà còn lắm chuyện lèo nhèo, A Ảnh yêu quý của anh đến một tí
ngực cũng chẳng có ấy chứ! Vậy mà anh vẫn si mê níu kéo đến chết đi sống lại cơ mà!

Không còn niềm vui được làm quen với người giàu có, đẹp trai, Thượng
Linh đành im lặng như tờ lẽo đẽo theo sau hai người phía trước. Cô đã im lặng như vậy mà vẫn bị “cup D” lườm cho một cái: “Augus, anh kiếm được
cô bạn gái này lúc nào vậy? Trông có vẻ ngây thơ quá nhỉ!”

“Cup D” nói câu này đúng lúc “mỹ nhân” đang lấy bình nước từ tay “cô bạn gái bé nhỏ ngây thơ”. Anh bất ngờ giơ tay ra, kéo ngay cô nàng tóc ngắn đang ngỡ ngàng vào lòng: “Mới kiếm được, cô ấy vẫn còn chưa hiểu sự
đời, mong Tổng giám đốc Diêu tha cho.”

Thượng Linh đứng không vững, dường như lao thẳng vào lòng Augus, hơi thở đàn ông mát nhẹ, hương bạc hà thoang thoảng khẽ thoáng qua trước mặt.
Cô nhìn lên trên, khóe miệng gợi cảm khủng khiếp đó quả nhiên đã giãn ra rất nhiều. Thượng Linh cũng gần hiểu được lý do vì sao Augus lại hay có những nụ cười kiểu này.

Tổng giám đốc Diêu vô cùng ngạc nhiên trước hành động của Augus. Nếu cô
ta nhớ không nhầm, vị CEO có gương mặt đẹp trai hoàn hảo và vẻ ngoài
lạnh lùng này không thích đàn bà cho lắm. Thậm chí còn có nhiều lời đồn
nói anh ta thực ra là gay. “Cup D” từng có ý định dùng vòng một gợi cảm
nở nang để thu hút đối phương, đổi lấy một đêm xuân vui vẻ, chợt thấy
hơi thất vọng. Nhất là khi cô ta thấy “vùng đồi núi” nhỏ nhoi của cô
nàng đang trong vòng tay anh. Nhỏ như thế, liệu có đủ dùng không? Đàn bà khi nhìn đàn bà, đôi lúc không cần phải nói thành lời. Chỉ cần nhìn vào ánh mắt là có thể đoán ra được rồi!

Sau vài giây ngắn ngủi, Thượng Linh đã nhận ra sự đố kỵ và khinh thường
trong ánh mắt “cup D”. Lúc này cô đã hiểu gần như toàn bộ nguyên do tại
sao hôm nay CEO đưa cô đi cùng chứ không phải là A Ảnh.

Thử tưởng tượng mà xem, bây giờ đứng ngay trước mặt một “cup D” ba vòng
đâu ra đấy lại đang ngấp nghé theo đuổi mình, bắt một CEO cao ráo ôm A
Ảnh đẹp trai mạnh mẽ, cao to lực lưỡng vào lòng (thực ra thì chiều cao
của hai người cũng xấp xỉ nhau) để cự tuyệt “cup D” , thì liệu còn ra
thể thống gì nữa?

Đã cầm tiền của người ta, phải giúp người ta trừ nạn. Đã thế lại còn
thêm mụ bò sữa này dám chê mình nhỏ nữa, Thượng Linh khẽ rên một tiếng,
đặt bàn tay mềm mại lên tấm lưng đàn ông mạnh mẽ, ôm chặt lấy Augus. Sau đó cô quay người áp mặt vào lòng anh, làm ra vẻ e thẹn: “Augus, đồ đáng ghét, dám nói người ta như vậy?... Ai bảo người ta không hiểu sự đời?…
Tối qua còn khen người ta giỏi, khen người ta cừ lắm cơ mà!”

Cánh tay đang ôm eo Thượng Linh bất chợt cứng đờ lại, sau đó lại ôm chặt gấp đôi lúc trước. Thượng Linh thấy mình chẳng khác gì con cá đang bị

kẹp giữa dao và thớt, không khí trong phổi đều bị dồn nén lại. Ông anh,
tôi biết là anh thích đàn ông ghét đàn bà, nhưng đây chỉ là diễn kịch
thôi mà việc gì mà phải kích động thế, phối hợp với nhau một chút xem
nào, sớm chết sớm thoát thân.

Thượng Linh tròn xoe mắt ngầm ra hiệu. Đôi mắt đen sâu thẳm của “mỹ
nhân” khẽ chớp, cánh tay đặt trên eo cô càng ôm chặt hơn nữa, giống như
cái bàn là, hơi nóng xuyên thẳng đến Thượng Linh qua chiếc áo ba lỗ.

Thượng Linh đau đớn trừng mắt lên: “Thực ra, anh không cần phải làm như
vậy mới chứng tỏ, mình tuy bề ngoài mảnh khảnh nhưng thân thể cường
tráng, sức khỏe hơn người đâu!”

Dường như đôi mắt mắt đen thoáng vẻ háo hức, nụ cười nơi khóe miệng lại
hiện lên lần nữa. Augus cúi đầu, đôi môi tuyệt đẹp khẽ đặt lên má Thượng Linh. Đôi môi thật mềm mại, mát lạnh, cảm giác như đang chạm vào lớp tơ lụa mịn màng.

Giọng nói hoàn hảo trầm thấp, cuốn hút vang lên trước đôi mắt đầy ngạc
nhiên của Thượng Linh: “Ngoan nào, giờ vẫn đang là ban ngày, không được
thất lễ trước mặt khách quý! Chuyện ấy, đợi đến tối chúng ta sẽ từ từ
nghiên cứu tiếp…”

Thượng Linh lại té xỉu thêm một lần nữa! Anh giai, anh giỏi thật!

Thế nhưng, khả năng chịu đựng áp lực tâm lý của “cup D” còn cao hơn. Sau trận gofl và bữa tối, “cup D” tiếp tục mời hai người đến một quán bar
mới mở. Dường như “cup D” không tin “mỹ nhân” CEO lại có hứng thú với
một cô gái tầm thường, thân hình “ngây thơ” như vậy, nên cố tìm cách kéo dài thời gian để bắt cả hai phải lộ ra sơ hở.

Thượng Linh đỡ đòn triệt để, còn ông chủ xưa nay vốn lạnh lùng, không
thích đàn bà lúc này cũng phối hợp thật nhịp nhàng. Không những ôm
Thượng Linh vào lòng cả tối, mà còn không chối từ bất kì hành động thâm
mật ghê rợn của cô như đưa rượu, đút hoa quả, lau miệng.

Sau cùng, tổng giám đốc Diêu cũng đành phải từ bỏ ý định. Nhưng vì lợi
ích công ty, chị ta vẫn phải kí tên vào hợp đồng. Mất người đã là tổn
thất lớn rồi, giờ lại mất cả tiền nữa, tổn thất còn tăng lên gấp nhiều
lần. Hợp tác với VIVS không phải là không có lợi, nhưng nói cho cùng chị ta cũng là dân kinh doanh, nguyên tắc cơ bản nhất chắc chắn không thể
quên được.

***

Augus uống không ít, mà Thượng Linh cũng chẳng thiếu chén nào. Vừa lên
xe, Thượng Linh đã tựa ngay vào thành ghế ngủ một mạch, khi mở mắt ra,
xe đã dừng lại hồi lâu, nhưng không phải khu căn hộ cô vừa chuyển đến.
Đây là một khu chung cư cao cấp, cách nhà Thượng Linh không xa lắm nhưng giá ít nhất phải đắt gấp sáu, bảy lần.

Thượng Linh đang định hỏi có phải lái xe không biết nhà mới của mình ở
đâu nên đưa về nhầm địa chỉ hay không thì người ngồi cạnh cô đã nói:
“Đưa anh lên trên đi!”


Thì ra đây là nhà Augus. Căn hộ penthouse của Augus nằm trên tầng hai
tám của tòa nhà, đây vốn là hai căn hộ được đục thông nhau, nội thất
theo phong cách đơn giản với ba tông màu đen, trắng, xám nhưng lại hoàn
toàn thể hiện được sự sang trọng và phong cách.

Phòng khách của căn hộ rất rộng, phía trước cửa sổ sát sàn hướng nam đặt một cây đàn piano màu đen.Với con mắt của một người bình thường, cây
piano này cũng giống như những cây đàn khác bán trong các cửa hiệu,
những đường nét tuyệt đẹp trang nhã, màu sắc nhẹ nhàng, tuy rất lộng
lẫy, nhưng cũng không có gì khác biệt lắm. Tuy nhiên, Thượng Linh lại vô cùng kinh ngạc khi nhận ra đây là một cây piano hiệu Fazioli Brunei!
Loại đàn piano cao cấp có giá tận 4.090.000 USD - giấc mơ lớn nhất của
tất cả mọi nghệ sĩ piano.

Thấy tiếng loảng xoảng vọng ra từ phòng tắm, Thượng Linh vội chạy vào
xem có chuyện gì. Thì ra Augus đã làm vỡ lọ nước hoa Acqua di Parma khi
với tay lấy khăn mặt. Những mảnh vỡ màu xanh nhạt vương trên nền đá
granit đen, nước hoa chảy khắp nền sàn, không khí ngập tràn mùi hương
quyến rũ đến say đắm lòng người, như đóa hoa đêm hé nở thân hình mềm mại dưới ánh trăng ngọt ngào.

Anh có vẻ ngà ngà say, hơi thở khó nhọc đang từ từ hắt ra phía sau cô.
Nhưng điều ấy không hề khó chịu, mà ngược lại mang một cảm giác mờ ảo
khiến người ta say sưa cùng. Cánh tay mạnh mẽ cuốn chặt eo Thượng Linh,
những ngón tay mảnh đẹp giữ cô thật chặt, anh kéo cô đến trong tư thế
bất ngờ.

Người anh chạm sát vào chân tường, Thượng Linh bị đẩy theo quán tính nên cũng va vào người Augus. Một bàn tay đưa lên cao lướt qua nơi nhấp nhô
phía trước, nắm lấy cằm cô rồi xoay ngược người cô lại, hơi thở ẩm ướt
phảng phất trên xương quai xanh của cô.

Trong đầu Thượng Linh bất chợt kêu một tiếng vù vù… Không phải đấy chứ?
“Cái này… có cần em gọi A Ảnh đến không?” Sếp ơi, em không muốn bị “tấn
công từ sau”. Xin anh đừng có say rượu rồi “sex” bừa.

Đôi môi anh vẫn ghé sát bên tai, Thượng Linh vội lùi ra xa, những ngón
tay không còn chạm vào cô nữa. Anh buông Thượng Linh ra, đẩy cô đi trước khi cô kịp nhìn bộ dạng anh lúc này.

“Bảo bác Hải đưa em về nhà!” Giọng anh hơi khàn nhưng dường như vẫn chưa trở lại bình thường. Thượng Linh ngẫm nghĩ, hỏi thêm một câu nữa: “Anh
có chắc không cần gọi cho A Ảnh không?”

“Biến!” Người trong nhà tắm ném ra đúng một từ đầy lạnh lùng.

Thượng Linh tối sầm mặt mũi, anh ta tức giận đến mức này chỉ vì uống say nhận nhầm người sao?

Thượng Linh chẳng lấy gì làm vui vẻ đẩy cửa ra, cô vô cùng tức tối nhìn
bộ dạng mình trên tấm gương trong thang máy. Ngực cô kinh khủng đến mức
thế ư? Rõ ràng anh ta lướt tay qua mà vẫn nghĩ cô là đàn ông sao, thật
quá thê thảm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận