Chỉ Dung Túng Mình Em


Editor: Tử Hy
Năm lớp 11, sau khi Hề Phán và Cố Viễn Triệt được phân tới lớp, Hứa Lệ là đại biểu trong ban ngữ khóa của bọn họ.

Nghe đồn Hứa Lệ rất tích cực theo đuổi Cố Viễn Triệt, nhưng mà người ta căn bản không để cô ta vào mắt.

Khi ấy cố tình để cô ta thấy được Hề Phán và Cố Viễn Triệt thân thiết như vậy thì trong lòng tự nhiên sẽ khó chịu, thường xuyên lợi dụng tư quyền mà gây đủ loại phiền toái cho Hề Phán, lần nghiêm trọng nhất cuối cùng cũng khiến Hề Phán nổi giận, đó là khi cô ta đem bài tập của Hề Phán cố ý giấu đi mà không nộp cho giáo viên.

Lúc ấy Hứa Lệ bày ra vẻ mặt vô tội nói không nhận được bài của cô, khiến cô bị điểm thấp, Hề Phán trước mặt mọi người lục tung ngăn kéo của Hứa Lệ ra, cuối cùng từ trong cặp sách của cô ta thì tìm được bài tập, bắt được tại trận, cô tức giận nói: "Mở to mắt mà nhìn, nhìn xem đây có phải bài tập không hả?"
Sau đó Hứa Lệ khóc sướt mướt lên án với bạn học: "Rõ ràng tôi rất thích Cố Viễn Triệt, dựa vào cái gì lại là Hề Phán..."
Hề Phán nghe vậy, cười nhạo nói, "Tôi cùng cậu đứng một chỗ, là con trai tất nhiên sẽ tự biết nên chọn ai."
Cô của ngày đó, trương dương tự đắc tới cực điểm.

Nhưng mà hiện tại, cô đã không còn là một Hề Phán có khí thế lớn như vậy nữa.

Hứa Lệ đi tới, nửa câu sau sắp nói ra liền vì thấy cô gái đứng cạnh Cố Viễn Triệt mà khiếp sợ đến nghẹn họng.

Đáy mắt cô ta tức khắc nhộn nhạo hiện lên những tâm tư phức tạp, cuối cùng nhẹ cong khóe miệng nói: "Ôi, Hề Phán, cậu về nước rồi?"
"Ừm."
Hề Phán ngữ khí không nóng không lạnh đáp lại.

Hứa Lệ quan sát hai người một chút rồi áp xuống nghi hoặc trong lòng, nhìn về phía người đàn ông kia cười đầy vui vẻ: "Cố Viễn Triệt, đã lâu không gặp nha, mấy năm nay mọi người tụ hội cũng chưa từng thấy anh, hôm nay nghe Lâm Tự nói anh có đến, em thật sự rất vui..."
Ngữ khí Hứa Lệ rất thân thiện, phảng phất như lúc trước cùng đối phương có giao tình rất sâu, Hề Phán thật sự không hơi đâu mà ở lại nghe người ta ôn chuyện cũ, chỉ nói câu "Cứ trò chuyện thong thả, tôi đi trước" liền rời đi.

Ánh mắt anh vẫn dừng ở trên bóng dáng rời đi của cô, đáy mắt thâm thúy đến nhìn không rõ cảm xúc.

Giọng nói vui vẻ của Hứa Lệ còn ở bên tai, anh lại cảm thấy như con chim sẻ đang không ngừng ríu rít khiến người ta thấy phiền.

Hứa Lệ thấy thần sắc anh nhàn nhạt, nhẹ giọng hỏi: "Cố Viễn Triệt, anh sẽ không...!Đã quên em rồi đấy chứ?"
Cố Viễn Triệt nhìn về phía cô gái đang rời đi, môi mỏng khẽ mở: "Vẫn nhớ rõ."
Đáy mắt Hứa Lệ tức khắc sáng lên, vừa định đáp lại thì đã nghe anh nói:
"Cô gái trước kia rất hay làm phiền tôi."
Hứa lệ: "..."
***
Hề Phán trở lại đại sảnh yến hội, Thân Sam Nguyệt vừa thấy đã vội túm cô lại, lẩm bẩm: "Sao lại đi lâu như vậy." Cô ấy hạ giọng, "Tin nhắn WeChat mình gửi cậu đã đọc chưa?"
"Đọc hay chưa cũng chẳng vấn đề gì nữa."
"..."
"Vừa rồi mình đã chạm mặt anh ta rồi."
Thân Sam Nguyệt trầm mặc vài giây, "Mình hoài nghi cậu có phải là khối nam châm không nữa, chuyên môn hút anh ta lại."
Hề Phán mặc kệ cô ấy.


Bên ngoài cửa yến hội, cô nhìn thấy chú rể anh tuấn tiêu sái, nào có bộ dáng béo béo lùn lùn trước kia nữa, Lâm Tự nhìn thấy hai người liền cười dẫn cô dâu đi tới: "Hề Phán, Sam Nguyệt, tôi thật đúng là bao lâu rồi không gặp hai người nhỉ, đặc biệt là Hề Phán, trở về khi nào thế?"
"Được mấy ngày nay rồi," Hề Phán mỉm cười, "Chúc cậu tân hôn sung hỉ nha."
"Bà xã tôi và cậu mà nói, hồi ấy hai người ở trong lớp thích nhất là trêu đùa tôi như con gái, mỗi lần đánh cầu lông đều bắt tôi nhặt cầu."
Thân Sam Nguyệt cười: "Giờ cậu hay rồi, hiện tại có bà xã chống lưng liền lớn gan rồi nha."
Nói chuyện phiếm vài câu, Lâm Tự liền mời bọn họ tới bên trong ghế lô, tất cả đều là bạn học.

Hề Phán vừa đi vào tất cả liền oanh động không nhỏ.

Năm đó cô là hoa khôi của trường, tính tình lại hoạt bát nên có rất nhiều nam sinh thích, nữ sinh ghen tỵ cũng có mà thích cũng không ít.

Hiện giờ gặp lại sau nhiều năm như vậy, Hề Phán vẫn như cũ khiến người ta tim đập thình thịch, diễm lệ không ai bằng.

Cô lãnh đạm cười chào hỏi với mọi người, đột nhiên có người hỏi: "Hôm nay Cố Viễn Triệt cũng tới, hai người các cậu không phải đã hẹn nhau trước rồi đấy chứ?"
Hề Phán sửng sốt một chút, còn chưa kịp trả lời thì Hứa Lệ đi đằng sau đã lên tiếng: "Hai người bọn họ không phải đã sớm chia tay sao?"
"A, thật sự đã chia tay?"
Mấy năm nay mọi người đều có nghe được tin đồn, chỉ là mỗi lần bạn học tụ hội thì cả hai vị đương sự đều không có mặt, vì thế liền vẫn bán tín bán nghi chuyện này.

Mỗi người đều nhìn cô với ánh mắt khác nhau, Hề Phán chỉ là nhàn nhạt cười, "Ừm."
Hứa Lệ nhướng mày nhìn về phía Hề Phán, ý trào phúng không chút che dấu.

Cô ta đã sớm nghe được từ người khác rằng hai người họ đã thực sự chia tay.

Lúc trước cố bám lấy Cố Viễn Triệt, còn không phải cũng đã bị đá mới chạy ra nước ngoài sao!
"Ai nha đây cũng đã là chuyện của bao nhiêu năm rồi, tới ngồi đi, hôm nay nhân vật chính của chúng ta là Hư ca nha." Có nam sinh lên tiếng hòa giải.

Hề Phán cùng Thân Sam Nguyệt cùng ngồi xuống, rất nhiều người tò mò tới hỏi Hề Phán tình hình gần đây, cô nói đang làm nhà thiết kế áo cưới.

Nói tới công việc có người lại nhắc tới Cố Viễn Triệt, "Cậu ta thế nhưng lại là tổng tài của Tầm Trí đó, thật không tưởng nổi..."
Mọi người tràn đầy kinh ngạc, Hứa Lệ cười cười, lấy khăn lông ấm xoa tay, nhàn nhã phụ họa theo: "Từ nhỏ người ta cũng đã khác chúng ta, là công tử sinh ra đã ngậm thìa vàng, ánh mắt phẩm vị khẳng định sẽ không thấp, chướng mắt cái gì thì sẽ chẳng nể nang."
Thân Sam Nguyệt cười lên tiếng: "Đúng vậy, có một số thứ chính là cố gắng đến mấy cũng thấy chướng mắt, cô nói đúng không Hứa Lệ?"
Sắc mặt Hứa Lệ cứng đờ.

"Ta có cố gắng nhưng không có số tốt bằng người nào đó."
Những người kia nghe ra cô ta đang ám chỉ ai đó, tất cả không tự giác được mà nhìn về phía Hề Phán.

Thân Sam Nguyệt muốn phản bác, phía dưới bàn đã bị một bàn tay nắm chặt, Hề Phán ngồi bên cạnh dâng lên khóe miệng, không nóng không lạnh đáp: "Đúng vậy, đâu phải giống người nào đó lắm mồm giỏi buôn chuyện thì mới gọi là có công phu, ai có thể so được, chẳng lẽ phải thường xuyên bắt gặp một bà lão mới có thể thể nghiệm lại?"
Hứa lệ trừng mắt, "Hề Phán cô..."
"Cô nhọc lòng nhớ đến tôi lâu như vậy, chẳng qua cũng may là trí nhớ tôi cũng không kém," Hề Phán cười, "Nếu cô cảm thấy hứng thú, tôi có thể giúp cô hồi tưởng lại vài chuyện khá thú vị, thế nào? Mọi người hẳn là cũng rất có hứng thú muốn nghe."
Sắc mặt Hứa Lệ đen lại, bao lời châm chọc vừa đến bên miệng cũng chỉ có thể ôm bực nuốt xuống.

Bởi vì năm đó rất nhiều lần cô ta bị Hề Phán làm cho bẽ mặt.


Hề Phán nhấp một ngụm nước trái cây, áp xuống ý cười.

Cô chính là thích nhìn biểu tình này của Hứa Lệ, cái bộ dáng muốn mắng cô nhưng lại bày ra bộ dáng con gà nhỏ nhát chết, không nghĩ tới nhiều năm không gặp, cô ta một chút tiến bộ cũng không có.

Ở dưới bàn Thân Sam Nguyệt giơ ngón tay cái lên về phía cô: "Tiếp tục phát huy."
Có người cố ý nói sang chuyện khác kết thúc bầu không khí đầy ngượng ngiụ ấy, từ sau khi tiệc rượu chính thức bắt đầu, mọi người vẫn không thấy Cố Viễn Triệt tới, đều tò mò sao anh còn chưa tới.

Lúc này cửa phòng bao bị đẩy ra, mọi người nhón chân nhìn xem người nào đi vào.

"Ai nha, Cố Viễn Triệt!" Phòng bao tức khắc náo nhiệt lên, nam sinh ngồi ở ngoài cùng vội buông chiếc đũa, đứng lên, "Cố tổng cậu cũng thật bận rộn nha..."
"Cậu nói cậu có phải là trở về kế thừa gia sản thì liền không liên lạc với chúng tôi hay không thế, thật quá đáng nha."
Mọi người ồn ào nói giỡn, Cố Viễn Triệt lễ phép đáp lời, một tay kéo áo tây trang, vẫn như cũ lãnh đạm khó gần.

Hề Phán ngẩng đầu nhìn mắt anh, vừa mới trải qua sóng to gió lớn, giờ phút này đáy lòng cô đã không còn phập phồng nhiều nữa, lại cúi đầu chuyên tâm gặm muối tiêu dương bài, hoàn toàn không biết tầm mắt anh vẫn luôn đặt ở trên người cô.

"Mấy cậu sao cứ đứng trơ ra nói chuyện phiếm vậy, cũng không để Cố Viễn Triệt ngồi đã." Hứa Lệ khó chịu nhìn bọn họ, không kìm được kích động lấy tay đem cái ghế trống bên cạnh kéo ra.

"Đúng vậy, cậu xem chúng tôi quá kích động rồi, mau ngồi đi nào."
Cố Viễn Triệt lại nói: "Không được, đêm nay tôi còn có chút việc."
"A? Cậu còn chưa có ăn gì mà, ngồi xuống đi đã," mọi người muốn giữ lại, anh chỉ đạm thanh cự tuyệt: "Ngại quá, để hôm khác đi."
Hề Phán nghe vậy, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cô còn chưa ăn no đâu.

Ai ngờ vừa ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt Cố Viễn Triệt tầm mắt, tức khắc cụp xuống.

Anh lại cất bước về phía cô, đem túi văn kiện màu đen trong tay vào tay cô, đầu ngón tay gõ gõ:
"Xem xong rồi hãy suy xét một lần nữa."
"..."
Mọi người kinh ngạc nhìn họ, Hề Phán đem đồ ăn trong miệng nuốt xuống, "Này, đây là cái gì?"
Anh không có trả lời chỉ xoay người rời khỏi phòng bao.

Buổi tối hôm đó, Hề Phán trở lại khách sạn liền thả người trên ghế sô pha.

Cô cúi đầu nhìn túi văn kiện màu đen trong tay một lát, lại lần nữa mở ra.

Vừa rồi trên đường trở về, Thân Sam Nguyệt tò mò muốn xem, còn nói là thư tình hoặc là thơ, Hề Phán bất đắc dĩ đến đành phải mở ra trước cho cô ấy ngó mắt xem.

Xem xong mới phát hiện thế nhưng lại là bản thảo thiết kế áo cưới của Hôn Sa Tú mà tối hôm này Tầm Trí trưng bày.


Hề Phán có chút ngạc nhiên khi anh sẽ đưa cho cô cái này.

Giờ phút này chung quanh an tĩnh, cô lật ra xem, trong lòng càng thêm mênh mông.

Phong cách của Tầm Trí là theo đuổi tinh xảo, tinh tế xa hoa, đồng thời không làm giảm đi tính mộng ảo lãng mạn, hơn nữa còn bứt phá phong cách, bao gồm các hệ liệt lúc trước "Bí ngữ" và "Trí ái", đều khiến cô rất hài lòng.

Kỳ thật từ sau khi từ chức, trong ngoài nước cũng có không ít công ty gửi lời mời cho cô, nhưng cô tìm hiểu hồi lâu, vẫn là ưng ý Tầm Trí nhất.

Thương hiệu này không tệ, hơn nữa cô cũng có không gian để phát triển.

Trước kia cô thậm chí còn có cái ý niệm, muốn đem áo cưới Tầm Trí vươn tầm thế giới.

Hôm nay cô vốn đã hạ quyết tâm không suy xét Tầm Trí, mặc kệ Cố Viễn Triệt nói cái gì, nhưng mà hiện tại...!
Hề Phán suy nghĩ cả một buổi tối.

Sáng sớm ngày hôm sau, cô đứng trước cửa sổ, nhìn cảnh sắc lâm thành phảng phất trong gió sương, cuối cùng tìm dãy số hôm qua nhân viên Tầm Trí gọi tới rồi gọi đi.

"Xin chào, tôi là Hề Phán."
* * *
Bên môi giới làm việc cũng rất hiệu quả, cuối tuần liền dẫn Hề Phán đi xem phòng.

Là căn hộ chung cư xa hoa trong một tiểu khu mới xây dựng vào năm ngoái.

Chung quanh tất cả phương diện đều tiện nghi, mấu chốt là cách Tầm Trí không xa, đi tàu điện ngầm chỉ mất mười phút, còn nhà thì chỉ cần xách hành lý tới mà ở thôi.

Từ tàu điện ngầm đi ra, Hề Phán cùng Thân Sam Nguyệt trò chuyện, "Trước đó không phải còn nhất quyết không muốn tới Tầm Trí sao? Thật muốn mỗi ngày phải chạm mặt với Cố Viễn Triệt à?" Người nọ chế nhạo cô.

Hề Phán dừng bước lại, ngửa mặt lên nhìn thẳng cao ốc Tầm trí, chớp chớp mắt, ngữ khí thản nhiên:
"Hà tất gì phải vì anh ta mà để vuột mất cơ hội lớn kiếm tiền chứ."
Cô đã nghĩ thông suốt.

Tiền so với đàn ông còn quan trọng hơn nhiều, vì chút tiền ấy cô nguyện ý sống kiếp tôi tớ.

Hơn nữa trong cuộc sống, không phải chỉ có tình yêu.

Đi vào tòa nhà cao chọc trời, đập vào mắt cô là hai chữ "Tầm Trí" kim quang lấp lánh.

Nhân viên phụ trách đưa cô đi lên.

Hề Phán nhận ra người này chính là người đã liên hệ với cô, phó tổng giám phòng nhân sự, anh ta nhiệt tình mà đưa cô đi dạo vòng quanh bộ phận thiết kế bộ và kế hoạch, cũng là phòng chủ chốt của công ty.

Cô thấy rất nhiều tác phẩm thiết kế kinh điển, bao gồm cả những mẫu hiện không còn bán trên thị trường và phiên bản giới hạn, chỉ sợ bán ra thì các chị em sẽ không quản được túi tiền của mình.

Lịch sử gần trăm năm của Tầm Trí hiện ra trước mắt, Hề Phán mới chậm rãi hiểu thêm về cái nhãn hiệu từ khi khởi đầu đến ngày vinh quang đã trải qua những gì.

Ở đây có phòng trưng bày tác phẩm của các nhà thiết kế, là nhà thiết kế tài năng của Tầm Trí thiết kế nên.


Đây là kiệt tác của nhà thiết kế John do Tầm Trí mời về năm 1989.

Thiết kế váy dài phết đất viền vàng, bên trên khảm trân châu và đá quý do 30 người tốn thời gian cả tháng cẩn thận từng đường kim mũi chỉ làm nên.

Phó tổng giám độc cười nói: "Rồi một ngày thiết kế của cô cũng sẽ được trưng bày trong đó."
Sau khi kết thúc, Hề Phán xuống lầu tiến hành thủ tục nhậm chức.

Về tới bàn làm việc, Hề Phán nhìn mọi người đều đang bận rộn nên cũng không có lên tiếng quấy rầy, sau khi từ dưới lầu đi lên, cô đang muốn thu thập bàn làm việc, ai ngờ lại có người đến tìm.

"Hề tiểu thư, Cố tổng mời cô lên văn phòng của anh ấy một chuyến."
Cô nhận ra người này, là trợ lý của Cố Viễn Triệt.

Cô sửng sốt một chút, "Được!"
Cô cầm theo túi văn kiện rồi đi theo anh ta lên lầu.

Tới tầng làm việc của quản lý cấp cao, Hề Phán đi theo trợ lý đến văn phòng tổng tài ở tận cùng bên trong.

Sau khi tiến vào mới biết, hóa ra không gian bên trong lại rộng lớn như vậy.

Gam màu trắng đen làm chủ đạo, phía sau là cửa sổ sát đất, đứng từ đây có thể quan sát cảnh đêm phồn hoa của thành phố.

Mà người đàn ông mặc tây trang màu đen đang ngồi trước bàn làm việc, khí tức trầm ổn, đạo mạo cao quý.

Cố Viễn Triệt cúi đầu xử lý văn kiện, không có lên tiếng.

Hề Phán nhìn anh, suy nghĩ đột nhiên trở lại trước kia, nếu là trước kia anh lạnh lùng không để ý đến cô, cô liền dính ở bên cạnh anh, yểu điệu hỏi: "Cố Viễn Triệt, sao anh lại không để ý tới em nha..." Cuối cùng luôn là anh bất đắc dĩ đầu hàng trước.

Hề Phán thu hồi tâm tư, đi lên trước đem túi văn kiện tới trước bàn của anh, lên tiếng: "Trả cho anh, Cố tổng."
Anh đặt bút trong tay xuống, chỉ chỉ vào cái ghế phía trước, ý bảo cô ngồi xuống.

Vì thế Hề Phán an tĩnh đợi anh năm phút đồng hồ...!
Cuối cùng anh cũng buông bút, ngẩng đầu nhìn coi, Hề Phán lập tức đem thân thể đang lười biếng của mình ngồi thẳng dậy, khóe miệng anh ngập tràn ý vị thâm trường cười:
"Sao lại thay đổi chủ ý?"
Hề Phán thầm mắt trợn trong lòng, mỉm cười: "Các điều kiện quý công ty đưa ra tôi đều rất vừa lòng, tôi cũng nguyện ý gia nhập để rèn luyện bản thân, cũng để công ty trở nên càng phát triển."
"Máy móc như vậy?"
"Chẳng qua quan trọng nhất chính là...!Cố tổng đích thân tìm tới cửa như vậy, thành ý như vậy nếu tôi cự tuyệt thì chẳng phải là không nể mặt người có lòng sao?" Hề Phán nhướn mày nói.

Cố Viễn Triệt sao lại nghe không hiểu rằng cô đang quanh co lòng vòng chế giễu anh, anh cười nhạo lên tiếng, "Hề tiểu thư nghĩ nhiều rồi, khi tôi không ở đây thì tổng giám nghệ thuật của Tầm Trí sớm đã liên lạc với cô, tôi cũng chỉ là không muốn thành kẻ nói mà không giữ lời, để người ta hy vọng rồi thất vọng."
"..."
Hề Phán: Tôi đây cảm ơn anh nha.

Anh lại nói tiếp, "Chẳng qua...!tuy rằng không phải tôi chọn cô..."
Anh khẽ dừng lại, Hề Phán còn tưởng rằng là lời hay: "Ừm?"
Cố Viễn Triệt: "Nhưng tôi có bỏ đi một số quyền lợi của cô."
"...".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui