Tô Tranh nhìn Mạc Phong ở phía trước, Mạc Phong đưa lưng về phía cô, sau lưng cũng tràn đầy kháng cự.
Cô cười, không quan trọng, cô đã thỏa mãn, ít nhất vừa rồi Mạc Phong thật sự muốn cô và các con không bị rơi vào hoàn cảnh này.
Cô hít một hơi thật sâu, duy trì nụ cười cuối cùng, xoay người nhìn về phía Mạc Yên Nhiên.
Khuôn mặt bé đau thương, đôi mắt nhẹ nhàng bị nước mắt nấn át, cô bé nhỏ giọng nói: “Dì Tô, dì thật sự là mẹ tôi sao?”
Tô Tranh cố gắng nở một nụ cười thật ôn nhu, gật đầu một cái, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy.”
Mạc Yên Nhiên không dám tin lắc đầu, giọt nước mắt kia run rẩy thật lâu rốt cuộc trượt xuống: “Ngay từ đầu cô đã có mục đích nên mới đến gần chúng tôi, cô thật sự muốn dẫn chúng tôi đi sao? Thật sự sao?”
Tô Tranh chỉ có thể tiếp tục gật đầu, cô thử thăm dò hỏi: “Yên Nhiên, hãy nghe mẹ nói được không?”
Mạc Yên Nhiên mím môi, nước mắt tràn qua khóe môi bé, hình như nếm được vị mặn.
Cô bé nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mà bé đã từng yêu quý đến vậy, kiên định mà lắc lắc đầu: “Tôi không muốn nghe.”
Tô Tranh khổ sở nhìn, nhẹ nhàng nói: “Yên Nhiên, năm đó mẹ rời đi bỏ lại các con là có lỗi khổ tâm, mẹ yêu thương các con chưa từng kém một ai, mười năm qua chưa từng có một giây phút nào mẹ chưa nhớ đến các con!” Cô càng nói càng run rẩy nức nở.
Nhưng Mạc Yên Nhiên lại bịt chặt lỗ tai, lắc đầu la lớn: “Cô có nỗi khổ tâm thì sao, dù thế nào thì cô cũng đã bỏ rơi chúng tôi, cũng đã không quan tâm đến chúng tôi. Bây giờ chúng tôi đã trưởng thành cô lại đến gần chúng tôi, muốn dẫn chúng tôi đi sao? Cô muốn giữ chúng tôi làm gì? Tôi hận cô, hận cô suốt đời!”
Nói xong cô bé dùng tay áo hung hăng xoa xoa nước mắt, quay đầu lại, phía sau là ba, bà nội, chú nhỏ.
Ba lạnh lùng nghiêm nghị, chú nhỏ xa lánh lành lạnh, mà bà nội lại là người sẵn sàng từ bỏ bé, bất chợt cô bé nhận ra trong trời đất bao la này bé không có đến một chỗ dung thân!
Cô bé cố gắng đè xuống kích động muốn khóc lớn một, xoay người chạy vọt ra ngoài cửa chính.
Mọi người ở đây ai cũng lạnh lùng, bình thường vệ sĩ đã không dám đi lên ngăn huống chi là bây giờ, vì vậy Mạc Yên thuận lợi chạy ra ngoài.
Mạc Gấm ra hiệu bằng mắt, lập tức có vài vệ sĩ đuổi theo bảo vệ cô bé.
Mạc Yên Nhiên rời đi, ánh mắt của mọi người lập tức di chuyển đến Mạc Cách Ly, nhưng Tô Tranh lại chìn trong đau khổ nhìn theo bóng nhỏ của Mạc Yên Nhiên.
Cô biết Yên Nhiên nhất định rất thất vọng và đau lòng!
Cô từng nghĩ những phản ứng khi các con biết sự thật nhưng không ngờ Yên Nhiên lại kích động đến thế
Mạc Cách Ly đã cúi đầu rất lâu, tay siết chặt quả đấm nhỏ không biết đang nghĩ gì.
Lông mày nhỏ cau lại, tim của cậu đang giãy dụa.
Bây giờ cậu chợt ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói với bà nội: “Bà nội, cháu mệt rồi, cháu muốn nghỉ ngơi.”
Từ lúc đầu cho đến kết thúc, cậu bé cũng không nhìn Tô Tranh một lần.
Tô Tranh tuyệt vọng quay đầu, thẩn thờ nhìn cậu bé một cái, sau đó nhìn cậu đi đến bên cạnh bà nội của mình, trong lòng cô cho mình một cái cười lạnh.
Mạc phu nhân từ ái vuốt tóc Mạc Cách Ly, ra lệnh cho bà Miêu trước dẫn tiểu thiếu gia đi trước.
Khi Mạc Cách Ly đi vào sâu phía trong, rốt cuộc quay đầu nhìn Tô Tranh một cái, chỉ tiếc Tô Tranh đã thẩn thờ cúi đầu.
Trong con ngươi Mạc Cách Ly thoáng qua một tia tối tăm, nhưng ngay sau đó lại trở về trạng thái bình tĩnh, môi mỏng khẽ động, nhưng rốt cuộc lại không nói gì, tiếp tục đi theo bà Miêu.
*************************************
Cuối cùng Mạc phu nhân cũng nhìn về phía Tô Tranh, nụ cười hàm chứa thương hại, lấy tư thái kiêu căng nói: “Tiểu thư Tô , bây giờ đến phiên cô.”
Tô Tranh ngước mắt nhìn bà, tiết mục kế tiếp là cái gì?
Ánh mắt Mạc phu nhân bỗng đanh lại: “Tiểu thư Tô đánh cắp cơ mật quân đội, lừa bán cháu trai cháu gái Nhà họ Mạc, ý muốn trốn tránh nước ngoài, nhưng chuyện này một chuyện thôi cũng là trọng tôi, trước tiên hãu nhốt cô lại!”
Tô Tranh cười lạnh, mỗi một chuyện xác thực đều là trọng tội, cô chết một trăm lần đều không đủ !
Chỉ tiếc cô chỉ có một cái mạng, cũng chỉ có thể chết một lần thôi.
Lần này bên ngoài kia nghênh đón cô có phải là một chiếc xe tải không? Lần này tốt nhất là trọng lượng nặng một chút, để nghiền nát cô thành bùn, tốt nhất để cho linh hồn cũng hóa thành tro bụi!
Số mạng luôn là xoay vòng, cho dù cô có một trăm ngăn cơ hội thì kết quả vẫn sẽ luôn không thể thay đổi.
Cô cũng không cần cơ hội lần nữa, cô cũng không muốn ôm lấy bất kỳ hy vọng xa vời nào!
Đứa bé của cô đã không thể tha thứ cho cô từ lúc cô bỏ bọn họ.
Năm đó là sai lầm rồi, nhưng người phạm sai lầm vĩnh viễn không có cơ hội bù đắp sao?
Bất kể cô cố gắng thế nào, bất kể cô muốn đền bù như thế nào, cũng không thể đề được hết 10 năm kia, đó là khoảng cách mà cô không thể với tới.
Lúc này Tô Tranh đã không có nước mắt, ánh mắt cô băng lãnh dũng cảm nâng lên nhìn lão phu nhân: “Tôi mặc cho bà xử trí!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...