Dọc theo đường đi tất cả mọi người đều trầm mặc, Mạc Yên Nhiên thấp
thỏm bé sợ khi phải gặp lại bà nội người đã vứt bỏ bé, Tô Tranh có tâm
sự, mà Mạc Gấm và Mạc Cách Ly thì là người trời sinh đã ít nói. Gần như
là toàn bộ quá trình, chỉ có phong cảnh thay đổi còn không khí xunh
quanh mọi người không hề đổi thay.
Đoạn đường này đi rất nhanh, bọn họ còn chưa chuẩn bị xong tâm lý, thì thị trấn N đã hiện ra trước mắt.
Xe chậm rãi đi vào thị trấn, lái vào một nhà cổ, lúc này lòng của Tô Tranh đã chìm xuống đáy cốc.
Vừa xuống xe, đã nhìn thấy một đôi mắt trầm lặng, lạnh lùng nhìn mình.
Cả người Mạc Phong tỏa ra hơi lạnh, sừng sững đứng ở trên bậc thang,
nhìn người phụ nữ cúi đầu nghe nói từng phản bội mình của mình.
Phản bội, đúng, đó là phản bội.
Mạc Phong đau lòng siết chặt hai quả đấm, nhưng anh vẫn giữ được lý trí, anh cần một lời giải thích của cô.
Tô Tranh bôn ba suốt cả đoạn đường dài, lúc này đã có chút mệt mỏi, khuôn mặt cô tái nhợt cười nhẹ với Mạc Phong.
Vào lúc này tức giận trong lòng Mạc Phong dâng lên, anh đi từng bậc
thang một xuống đi đến bên cạnh Tô Tranh, nhìn cô thật lâu, cuối cùng
trầm trọng hỏi: “Có phải ngay từ đầu cô đã có mục đích khi đến gần tôi
phải không?”
Tô Tranh gật đầu, không tệ, đúng là ngay từ khi mới bắt đầu cô đã có
mục đích, mục đích của cô rất đơn giản, chính là đứa bé, đứa bé và đứa
bé!
Đau đớn trong đôi mắt của Mạc Phong đậm hơn mấy lần: “Tôi biết rõ cô
rất muốn đến gần đứa bé, tôi hiểu chuyện này, nhưng khi đến gần tôi cô
còn lấy trộm thứ không nên lấy, phải không?”
Tô Tranh trầm mặc một lúc lâu.
Phía sau của cô là con cô, bên cạnh là Mạc Gấm, còn có lão phu nhân
không biết lúc nào sẽ xuất hiện, chứng cớ xác thật, cô có thể cãi lại
được sao?
Nếu không cách nào cãi lại, vậy thì cứ thoải mái thừa nhận.
Vì vậy cô cười , gật đầu nói: “Mạc Phong, đúng, tôi đã làm ra những
chuyện thật có lỗi với anh, cho nên anh muốn hận tôi thì cứ hận đi, hận
nhiều vào.”
Cả người Mạc Phong tản ra khí lạnh, nắm tay như phát ra âm thanh rắc
rắc, anhw mắt sắc như dao bén qua tia đau lòng quét qua gương mặt của Tô Tranh, cuối cùng cắn răng nghiến lợi nói: “Tô Tranh!”
Tô Tranh bất đắc dĩ đứng thẳng người, nhàn nhạt nói cho anh biết:
“Mạc Phong, kể cả anh hận tôi gấp một nghìn lần nữa, Tô Tranh tô vẫn sẽ
làm như vậy, xin lỗi để cho anh thất vọng.”
Mạc Phong cười lạnh một tiếng, tiến lên một bước bắt lấy bả vai mảnh
khảnh của cô, bi thống chậm rãi nói: “Tô Tranh, em biết không, điều tôi
hận nhất em không tin tưởng tôi, em không chịu tin tưởng tôi! Em chưa
từng tin tưởng tôi một lần!”
Sức của anh rất lớn, nắm chặt cánh tay của cô, đầu ngón tay gần như
bấm vào trong thịt .Tô Tranh rất đau, nhưng cô vẫn cắn răng không nói
lời nào.
Cô không tin anh, hình như tất cả đều có nguyên nhân.
Mười năm trước anh nói cô chờ anh, cô không đợi, bởi vì cô không tin tưởng anh.
Mười năm sau anh cũng vẫn để cho cô chờ, cô cũng không đợi, cho nên cô vẫn không tín nhiệm anh.
Mạc Phong luôn là người tâm tư kín kẽ, anh bôn ba nghìn dặm đi tới
nơi này chỉ vì chứng thực một câu nói! Lo âu và mong đợi mà anh tích
lũy bao ngày nay lại biến thành bọt nước! Trong lòng anh có phẫn hận có
khổ sở, cho nên thậm chí anh không để ý vào giờ phút này trong sân kia
có bao nhiều người, nắm bả vai của cô thật chặt lần nữa ép hỏi: “Em nói
em yêu tôi , đó cũng là giả, phải không?”
Tô Tranh bất đắc dĩ cười , ngẩng đầu lên đón ánh mắt khổ sở mà phẫn
hận của anh, chậm rãi rành mạch nói cho anh biết: “Mạc Phong, em yêu
anh, nhưng thật sự tôi cũng không tin tưởng anh, tôi cũng phản bội anh.”
Mạc Phong nhìn chằm chằm vào người phụ nữ dũng cảm thừa nhận này, tức giận trong lòng lại càng tuôn trào. Cô không chút nào ngập ngừng, cô
thản nhiên thừa nhận, cô thật sự không tin tưởng anh!
Anh đã từng ôm cô tỉ mỉ nói cho cô biết, tin tưởng anh, lần này anh
nhất định sẽ cho cô hạnh phúc; anh đã từng van xin, cho anh một cơ hội,
chúng ta sẽ hạnh phúc. Cô mỉm cười nói cô tin tưởng anh, cô cười rất
đẹp, cô cười làm cho trai tim anh ấm áp, nhưng ngay cả điều này cũng là
giả!
Cô tất cả mọi thứ đều chỉ là giả dối!
Dưới sự phẫn nộ tay Mạc Phong càng thêm nắm chặt, điều này làm cho sắc mặt Tô Tranh từ từ tái nhợt.
Tô Tranh cắn đầu, một tiếng cũng không thoát ra ngoài cổ họng.
Mạc Yên Nhiên ở bên cạnh nhìn tất cả mọi việc, lúc này bộ dạng của ba nhìn dì Tô thật dữ tợn, giống như muốn ăn thịt người, lập tức vội vàng
tiến lên níu lấy vạt áo của ba, lớn tiếng gọi: “Ba, ba đừng ép dì Tô,
đều là lỗi tại con, ba buông dì ấy ra!”
Mạc Cách Ly muốn giữ Mạc Yên Nhiên không ngại nguy hiểm lại, nhưng lại kịp.
Lúc này Mạc Phong đã bị sự phẫn nộ trong chính mình chi phối, chợt nhìn thấy con gái chạy tới, không khỏi càng thêm tức giận.
Người phụ nữ này, cô chẳng những lừa anh, cô lại con muốn dạy con anh lừa anh, rốt cuộc cô muốn làm gì?
Chẳng lẽ cô muốn dẫn đứa bé vĩnh viễn rời khỏi anh, không trở về nữa sao? Nếu như không phải Mạc Gấm lợi dụng các quan hệ ở nước Y ngăn cản cô lại, không phải cô sẽ cao chạy xa bay chạy đến chân trời góc biển?
Thật là đi một mạch không chùn bước, thật là đi mà không lưu luyến chút nào !
Nhìn trời quả thực con gái hay bênh mẹ, lần đầu từ lúc sinh ra anh quát con gái: “Chuyện này không liên quan gì đến con.”
Nói xong anh đè nén lửa giận, lớn tiếng ra lệnh với em ba: “Mang Yên Nhiên và Cách Ly đi!”
Mạc Gấm đẩy gọng kính vàng lên, quét mắt nhìn sắc mặt tái nhợt của Tô Tranh, định tiến lên dắt tay Mạc Yên Nhiên rời đi.
Nhưng đúng lúc này, một âm thanh già nua mà uy nghiêm vang lên: “Mạc Gấm, dừng lại.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...