Hai ngày nay Tô Tranh đã suy nghĩ về vấn đề, làm thế nào để liên lạc được với bên ngoài.
Ban ngày, cô đi dạo cùng bọn trẻ, trong túi đem theo điện thoại đi khắp nơi thử, cuối cùng trời không phụ người có lòng, rốt cuộc ở đỉnh núi nhỏ
nào đấy phát hiện tín hiệu. Cô đè nén tâm trạng mừng như điên ở trong
lòng, tiếp tục đưa bọn nhỏ đi dạo một lúc rồi mới về.
Mấy ngày
nay cô một mực quan sát tình hình các vệ sĩ thay phiên, phát hiện những
thuộc hạ này của vệ sĩ Nghiêm đúng là được huấn luyện nghiêm chỉnh, 24h
đều có người canh giữ trông chừng, cô thật sự không có cơ hội đi xuống
đỉnh núi nhỏ kia mà không bị vệ sĩ phát giác.
Gặp phải khó khăn
này, Tô Tranh cũng bắt đầu nghĩ, hà tất gì cô phải tự giày vò mình? Hoàn toàn tin tưởng Mạc Phong, ngoan ngoãn ở chỗ này chờ chẳng lẽ không được sao?
Nhưng khi nghĩ đến đủ chuyện ở kiếp trước, cuối cùng cô
cũng chỉ có thể cắn răng tự nói với mình, cô thực sự không phải Tô Tranh nhận nhịn kiếp trước đó, cô không thể ngồi chờ chết ở đây, chờ tin tức
thắng lợi của một người đàn ông.
Nếu như chuyện thật sự đến hoàn cảnh xấu nhất, bất luận thế nào cô cũng phải đưa bọn trẻ đi khỏi đây!
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Tranh cũng bắt đầu mơ hồ có một sự nghi ngờ, tại sao Mạc Phong không để cho cô tiếp xúc với bên ngoài? Mạc Phong đang
nghi ngờ cô sao? Nhìn anh thì dịu dàng thắm thiết nhưng sau lưng, rốt
cuộc anh đang cất giấu ý định gì?
Tô Tranh giành co một lúc lâu, cuối cùng núp nhìn vệ sĩ canh gác trong núi, rốt cuộc hạ quyết tâm.
Một ngày sau khi vệ sĩ Nghiêm ăn tối xong bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, anh cảm thấy có thể là do mấy ngày nay anh khẩn trương thái quá. Nhìn các anh
em bên cạnh vẫn phấn chấn một chút, anh đơn giản giao xuông mấy câu, rồi về nghỉ ngơi.
Nhưng anh không biết là, sau khi anh trở về nghỉ ngơi, thuộc hạ của anh ở cửa cũng dần dần mệt mỏi, vô tình chìm vào mộng đẹp.
Sau khi kiểm tra xong, xác định tất cả mọi người đều đã ngủ, Tô Tranh liền đem theo laptop và điện thoại đi tới đỉnh núi nhỏ.
Đến đỉnh núi nhỏ,việc đầu tiên là cô mở điện thoại ra, nhìn điện thoại từ
từ có tín hiệu, vội vàng bấm một dãy số quen thuộc. Điện thoại rất nhanh có người nghe, giọng nói đối phương có chút khàn khàn, do dự hỏi: "Ai
đấy?"
Tô Tranh nghe thấy âm thanh quen thuộc, vội vàng trả lời: "A Rượu, là tớ, Tô Tranh."
A Rượu là bạn bè của cô ở cô nhi viện, là người cùng qua vượt qua khó khăn, người cô tin tưởng nhất.
A Rượu vừa nghe thấy là Tô Tranh, thì vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: "Cậu đi đâu mất tích mấy ngày nay thế hả? Tớ làm sao cũng không liên lạc được
với cậu!"
Tô Tranh biết thời gian eo hẹp gấp gáp, vội vàng lời ít mà ý nhiều nói tình cảnh trước mắt, A Rượu nghe xong vội hỏi: "Vậy tiếp theo làm sao đây? Tớ cứ nghĩ là cậu đã xảy ra chuyện, nên đã sửa tư
liệu rồi, định nặc danh gửi đến nhà họ Phùng .”
Tô Tranh vừa nghe thấy đã lập tức toát mồ hôi lạnh: "Cậu đã gửi chưa?"
A Rượu ở bên kia sờ sờ đầu, do dự nói: "Tài liệu trong tay tớ thì chưa
gửi đi, nhưng vừa rồi tớ có dùng virus tấn công một máy tính trong nhà
họ Mạc ."
Lúc này Tô Tranh chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng: "Máy tính của ai?"
A Rượu nhớ lại, rất mơ hồ nói: “Tớ cũng không biết, tớ chỉ muốn thêm
nhiều chứng cứ đả kích nhà họ Mạc một chút, cho nên dùng Tửu Thần mới
nhất mà tớ mới nghiên cứu ra để hack máy tính kia." A Rượu chầm chậm nói tới đây, chợt lớn tiếng nói: "Ai nha, tớ nhớ ra rồi, là máy tính của em út nhà họMạc , bởi vì tớ có thấy qua có kí hiệu của anh ta trong tập
tài liệu mà!"
Tô Tranh nghe đến đó, tâm trạng chùng xuống, mặt cũng trắng bệch.
Em út của Mạc gia, có hai bằng tiến sĩ về máy tính và kinh tế ở Mỹ. Mạc
Phong là ưu tú, Mạc Vân là xuất sắc, nhưng Mạc Gấm, không ai có thể so
sánh, anh ta là thiên tài, là thiên tài trong thiên tài!
Tô Tranh tuyệt đối tin tưởng, một người như vậy, sẽ không thể không nhận ra A Rượu dưới cái tên Tửu Thần đó!
Nếu như Mạc Gấm phát hiện Tửu Thần, anh ta sẽ làm gì? Sẽ tìm hiểu nguồn gốc tra được A Rượu, sau đó thì sao, từ A Rượu tra ra Tô Tranh sao?
Tô Tranh cười gượng, nếu thực sự là như vậy, tất cả những gì cô từng mưu
tính sẽ lộ ra cả. Đến lúc đó nói gì đến tương lai của cô và Mạc Phong?
Mạc Phong làm sao còn có thể tin tưởng cô? Mạc Phong còn có thể yêu cô
sao? Cứ coi như Mạc Phong tha thứ cho cô, thì em út của anh có thể bỏ
qua cho cô sao? Đường đường là nhà họ Mạc, phát hiện sau lưng có một kẻ
trăm phương ngàn kế muốn đối phó với họ, liệu họ có bỏ qua không?
Tô Tranh nghĩ tới tất cả hậu quả này, lòng trực tiếp chùng xuống. Cô khổ
tâm kinh doanh, đã không được gì lại chôn vùi chính mình?
Tô
Tranh khổ sở lắc đầu, không, cô không nên nhận được kết quả như vậy! Cho dù cô và Mạc Phong vẫn vô duyên như trước, cô cũng không muốn Mạc Phong hận cô, cô càng không muốn nhà họ Mạc lại một lần nữa tước bọn trẻ khỏi tay cô!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...