Chỉ Dụ Anh Cắn Câu

Đây là một thị trấn
nhỏ yên tĩnh trong núi phương Nam, không khí trong lành, ánh nắng tươi
sáng, hoa cỏ tươi đẹp. Không xa chỗ ở của họ cũng có người, nhưng cũng
không phải là nhiều, nên một nhóm người bọn họ tới ở đây cũng không có
gây chú ý gì.

Tô Tranh đi thu xếp cho hai đứa trẻ trước, sau đó
cố gắng nói chuyện với vệ sĩ, hỏi rõ vị trí hiện tại. Vệ sĩ trẻ tuổi họ
Nghiêm này, toàn thân đồ đen chỉnh tề, sắc mặt lạnh lùng, thái độ kính
cẩn nghe Tô Tranh hỏi, vẫn luôn giữ miệng, cúi đầu thấp giọng nói: "Tiểu thư Tô, vô cùng xin lỗi, tôi không thể trả lời."

Tô Tranh lại
hỏi, phát hiện miệng vệ sĩ Nghiêm thật giống y chang vỏ chai, dù nói đi
nói lại bao nhiều lần thì cũng đừng nghĩ tới chuyện nạy ra câu nào từ
miệng anh ta.

Cô lại mở điện thoại di động cố gắng dùng hệ thống định vị GRPS, lại chán nản phát hiện tín hiệu di động hoàn toàn không có.

Bất đắc dĩ, ở chỗ này đến ngày thứ hai cô đành mượn cớ ra ngoài đi dạo,
thăm dò hoàn cảnh xung quanh. Đương nhiên vệ sĩ có chút do dự, Tô Tranh
giận tái mặt chất vấn: "Sao hả? Chẳng lẽ tôi là tù nhân sao? Ngay cả chủ của các anh ở đây cũng không dám hạn chế tự do của tôi chứ?"



nói xong, nhìn sắc mặt vệ sĩ không chút thay đổi nhưng trong mắt có chút dao động, thì lập tức nhướn mi cười cười mà nói: "Hay là anh gọi điện
cho tiên sinh Mạc xin phép một chút đi?"

Đương nhiên câu hỏi của
cô đã làm người khác khó chịu đôi chút, điện thoại ở chỗ này vốn không
hề có tín hiệu, thì sao có thể gọi điện? Thật ra thì Tô Tranh cố tình
nói như vậy một là làm khó, hai là thử dò xét xem vệ sĩ Nghiêm này liên
lạc với bên ngoài như thế nào.

Vệ sĩ Nghiêm trầm tư một chút, dứt khoát nói: "Tiểu thư Tô, tôi đi dạo cùng cô nhé?"

Tô Tranh không có ý tốt cười hỏi anh: "Anh đi theo tôi?" Cô cao giọng mang theo chút mập mờ.

Thị trấn nhỏ nơi núi sâu, cô nam quả nữ, đi dạo trong núi, có thể không mập mờ sao?

Gương mặt tuấn tú của vệ sĩ Nghiêm đỏ lên, chỉ mấp máy môi, quật cường trả lời như cũ: "Vâng"

Tô Tranh nhìn căn biệt thự nhỏ núp trong khu rừng đá đỏ lá xanh một chút,
cười nhạo báng vệ sĩ Nghiêm: " Tiên sinh Nghiêm, anh đi cùng tôi thì ai
sẽ bảo vệ Cách Ly và Yên Nhiên?"

Mặt vệ sĩ Nghiêm vẫn không chút thay đổi như cũ: “Thuộc hạ của tôi sẽ bảo vệ tốt tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư.”

Tô Tranh bất đắc dĩ nhún vai, xem ra, dù thế nào vệ sĩ Nghiêm này cũng sẽ
không để một mình cô ra ngoài, nhìn đường núi không dễ nhận biết xung
quanh một chút, cô cũng chỉ có thể đồng ý để vệ sĩ Nghiêm đi dạo với
mình.

Hai người theo đường núi đi xuống, vệ sĩ Nghiêm không biến
sắc nhìn xung quanh, xác định không có gì khác thường mới tiếp tục đi về phía trước. Tô Tranh như không có việc gì hết nhìn đông tới nhìn tây,
giống như thật sự đang thưởng thức phong cảnh trong thị trấn nhỏ.

Cô đi dọc theo đường núi nửa giờ, thấy dưới chân đường núi từ từ rộng rãi
hơn, biết đã tìm được đường từ thị trấn xuống núi rồi. Cô đang định tiếp tục đi xuống xem tình hình bên ngoài một chút, vệ sĩ Nghiêm bắt đầu

ngăn cản: “Tiểu thư, đã không còn sớm rồi, chúng ta nên về thôi.”

Tô Tranh nhẹ nhàng khuyên bảo: "Anh thấy trong núi này có gì nguy hiểm không?"

Vệ sĩ Nghiêm ngoan ngoãn lắc đầu: "Không có."

Tô Tranh gật đầu: "Có thế chứ, nếu không có nguy hiểm gì, tôi đi ngắm cảnh xung quanh một chút cũng không sao đúng không? Còn Cách Ly và Yên Nhiên thì anh đã phái thuộc hạ bảo vệ rồi, không cần lo lắng."

Sắc mặt vệ sĩ Nghiêm đen lại, anh không ngờ Tô Tranh dùng lời nói lúc trước
chặn đường lui của anh, nhưng anh biết Tô tiểu thư này là người tiên
sinh cực kỳ coi trọng, vì vậy cũng không muốn làm cô chậm trễ, liền bất
đắc dĩ đồng ý đi tiếp.

Tô Tranh lại đi xuống thêm nửa giờ, leo
lên một đỉnh núi nhỏ, lúc này mới thấy thì ra bên dưới ngọn núi này
chính là một con đường cao tốc, trên đường cao tốc này có rất nhiều xe
chạy ngang qua.

Tô Tranh chợt hiểu ra, thì ra mình ở trong thị
trấn nhỏ trong núi này nhìn có vẻ bí mật, thật ra chỉ cần qua một ngọn
núi thì vẫn có hệ thống giao thông phát đạt. Ngộ nhỡ có gì xảy ra ngoài ý muốn, tin rằng các vệ sĩ bên cạnh này sẽ đưa ba người họ ra ngoài
trước.

Vệ sĩ Nghiêm thấy Tô Tranh nhìn về phía đường cao tốc dưới chân núi như đang suy nghĩ, liền nhắc nhở: "Tiểu thư, mời trở về." Lần
này anh vẫn nói chuyện khách khí như cũ, nhưng lại có thêm phần cứng

rắn.

Tô Tranh đã thấy được điều mình muốn thấy, nên cũng không
nói nhiều lập tức quay về. Dọc theo đường đi cô vô tâm nhìn phong cảnh
xung quanh, như đang thắc mắc thị trấn nhỏ này là nơi nào?

Vòng
đi vòng lại làm cô muốn hoa cả mắt. Nhưng nếu Mạc Phong lựa chọn một nơi có vẻ bí mật nhưng thật ra giao thông phát đạt như vậy, dĩ nhiên là đã
có sự đề phòng bất trắc. Theo suy nghĩ của Mạc Phong, sau khi họ lên
đường cao tốc rồi, sẽ đi đâu nữa?

Trong lòng Tô Tranh chợt động, cô nhớ lại mình vì bọn trẻ đã lưu lại đường lui cuối cùng.

Cô ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng qua tán cây xung quanh một chút, nơi này là phía nam đất nước chứ? Phía nam, không phải là vị trí biên giới
chứ?

Nghĩ tới đây, Tô Tranh mỉm cười. Cô lại có thể nghĩ tới
chuyện ở chung với Mạc Phong sao? Một khi xảy ra bất trắc, trước tiên
đưa bọn trẻ ra ngoài đã. Nếu đúng thật như vậy, Mạc Phong đã tạo điều
kiện cho đường lui của Tô Tranh rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận