Chỉ Dụ Anh Cắn Câu

Mạc Phong chợt ôm lấy Tô Tranh từ phía sau, đưa tay đoạt điếu thuốc
trong tay cô, cau mày dập tắt. Sau đó anh ném nó vào cái gạt tàn.

Tô Tranh đột nhiên thức tỉnh khỏi ký ức khổ sở, cau mày quay đầu, rất không vui nhìn Mạc Phong, hỏi từng chữ: “Anh đang làm gì?”

Mạc Phong nhìn thẳng vào cô: “Tô Tranh, tôi đã nói. Tôi không cho em hút thuốc.”

Nghe vậy Tô Tranh cười châm chọc, “Hừ” nhẹ, sau đó lấy một điếu từ
bao thuốc bên cạnh. Nhưng chưa kịp lấy đã bị Mạc Phong tịch thu.

Mạc Phong đứng trước mặt cô, cướp lấy bao thuốc lần nữa, sau đó nhanh chóng mở cửa sổ.

Thấy thế, Tô Tranh hiểu ý đồ của anh, vội ngăn cản: “Không được!”

Mạc Phong vừa nhìn cô, vừa đem bao thuốc lá nhẹ nhàng ném ra ngoài cửa sổ.

Tô Tranh đưa tay muốn cướp, nhưng căn bản không kịp. Vì vậy cô chỉ có thể trơ mắt nhìn hộp kim loại trắng tạo ra một đường vòng cung tuyệt
đẹp, cuối cùng rơi xuống chỗ nào đó trên bãi cỏ.

Cô bất đắc dĩ nhún vai, tuy có chút buồn bực nhưng cũng rất nhanh khôi phục.

Nhưng, lúc này Mạc Phong chợt vòng tay ôm lấy cô, sau đó hạ môi lạnh áp phủ lên môi cô.

Hơi thở có vẻ dồn dập phun lên mặt cô. Đôi bàn tay nóng ấm ôm cô thật chặt. Chiếc lưỡi kiên định tách đôi môi đỏ tươi của cô ra, bá đạo thăm
dò, như rắn bò trong miệng cô, thưởng thức tư vị nơi đó.

Tô Tranh nhíu mày. Đôi mắt trong sáng như cũ có chút không nhịn được, giùng giằng xoay mặt đi, thở hồng hộc nói: “Mạc Phong, tôi vừa mới hút
thuốc xong.”

Mới hút thuốc xong, trong miệng nhất định có mùi thuốc lá. Mà Mạc Phong ghét mùi thuốc lá. Anh sẽ không chịu được!

Mạc Phong cau mày, lãnh đạm nhìn dáng vẻ quật cường của cô, hiển
nhiên rất không vui. Sau khi nhìn một lúc lâu, cứng rắn nói: “Bây giờ
tôi thích mùi thuốc lá, không được sao?” Nói xong tiếp tục cúi đầu hôn.


Lần này môi của anh có chút gấp gáp không kiên nhẫn, mang theo gấp
gáp thật sâu xâm nhập vào miệng của cô , làm cho cô gần như không còn
cách nào chỉ có thể thở dốc, mà bàn tay to của anh lại nhanh chóng tiến
vào bên trong áo ngủ rộng thùng thình của cô, vuốt ve lưng cô, lại từ từ đi xuống, đi tới nơi khe dưới kia.

Từ trước đến giờ nơi đó của Tô Tranh vô cùng nhạy cảm, huống chi cô
lại là ở trong lòng bàn tay của Mạc Phong, cô thở hổn hển muốn tránh
thoát nụ hôn, nhưng anh vẫn cường thế, không chịu buông ra, chặt chẽ xâm nhập vào trong bờ môi của cô, không để cho cô thoát ra ngoài.

Lúc này Tô Tranh nhớ lại chuyện cũ, tâm tình vốn dĩ đã không tốt, vì
vậy nhất thời càng khó chịu hơn, tay vốn là bất đắc dĩ bám vào cánh tay
của anh nay liền nhẹ nhành sử dụng một chút tiểu sảo đẩy anh ra, đồng
thời cả người thuận thế lui về phía sau đi, chỉ trong chốc lát liền
thoát khỏi sự kiềm chế của Mạc Phong .

Trong ngực Mạc Phong bỗng nhiên có cảm giác thất bại, lại có phần không dám tin nhìn Tô Tranh.

Dù sao Mạc Phong cũng ở trong quân đội nhiều năm, quyền thuật , võ
thuật, các kiểu kĩ năng, cái gì cũng đều hiểu một chút, vào lúc này một
cô gái yếu đuối như Tô Tranh làm sao có thể dễ dàng thoát khỏi ngực của
anh như vậy?

Sau khi Tô Tranh thoát khỏi anh, nhất thời cũng cảm thấy mình quá mức phóng túng, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đó sao lại có thể không
kiềm chế cảm xúc rồi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Mạc
Phong nhìn chằm chằm mình , cô cũng chỉ có thể tỉnh táo đứng ở nơi đó,
giơ tay lên lau môi của mình, nơi đó do bị người khác xâm phạm mà rất
là trơn bóng.

Mạc Phong nghi ngờ nhìn chằm chằm cô, cuối cùng rốt cuộc thử dò xét hỏi: “Tô Tranh, em . . . . .”

Tô Tranh ra gần cửa sổ mà đứng, nhìn ra biển ngoài cửa sổ, như không
để ý mà cười nói: “Mấy năm này, thỉnh thoảng tôi sẽ học một chút công
phu quyền cước phòng thân.”

Mạc Phong nhìn bóng lưng của Tô Tranh, thấy mái tóc ngắn của cô tung

bay trước gió cửa sổ, áo ngủ rộng thùng thình màu xanh dương cũng nhẹ
nhàng đu đưa, ánh sang sáng sớm như hòa một màu xanh biếc của biển rộng, nhìn cô thậm chí có mấy phần cảm giác không chân thực, giống như chỉ
cần một sơ sót, cô sẽ theo ngọn gió kia biến mất ở trong màu xanh dương
bát ngát này.

Mạc Phong đi lên trước, từ phía sau ôm trọn lấy cả người cô, còm râu
lủn phủn khẽ cọ trên mái tóc của cô. Cả người Tô Tranh cứng đờ lại,
nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường, tựa vào trước ngực anh.

Mạc Phong cúi đầu thở dài: “Tô Tranh, tại sao tôi luôn cảm thấy em ở rất xa tôi?”

Tô Tranh giữ yên lặng nhìn những cánh buồm trên mặt biển .

Khoảng cách giữa bọn họ vốn là rất xa xôi, cách mười năm, hai mươi năm, cách một lần sống chết, cũng cách hai đời tang thương.

Mạc Phong thấy Tô Tranh không đáp lời, trong lòng vị chua cay xông
lên, bàn tay ôm thật chặt ở bên eo cô, nhìn xuyên qua tấm thủy tinh,
theo tầm mắt của cô, nhìn biển ở phía ngoài, sau khi nhìn thật lâu, anh
nhỏ giọng trầm thấp nói: “Tô Tranh, tôi không bỏ được em.”

Tô Tranh nghe anh nói như thế, thân thể lại cứng đờ lần nữa, sau đó
cô cười lạnh , giống như không để ý chút nào nói: “Nhưng anh lại càng
hận tôi hơn.”

Lần này Mạc Phong không nói gì, đúng, anh đã từng nói, vĩnh viễn không thể tha thứ cho cô.

Tô Tranh ngưỡng mặt lên, để cho tóc mình tựa vào sau lưng của anh ,
con ngươi híp lại, lạnh nhạt nói: “Anh không cách nào tha thứ cho tôi,
bởi vì cho dù tôi có nỗi khổ tâm như thế nào, tôi cũng không nên bỏ rơi
anh, bỏ rơi đứa bé. Anh cho là tôi phải kiên quyết cự tuyệt khoản tiền
kia, sau đó ôm đứa bé chờ anh trở lại cứu vớt chúng tôi, không phải
sao?”


Mạc Phong nghe đến mấy câu này, trong con ngươi thâm trầm xẹt qua một tia khổ sở phức tạp, anh trầm thấp mà bất đắc dĩ thở dài nói: “Chẳng lẽ không đúng sao? Em đã từng tin tưởng tôi?”

Tin tưởng? Tô Tranh cười khổ, trên cái thế giới này không có duyên vô cớ mà tin tưởng sao? Vào lúc đó Tô Tranh, có những thứ gì để cô tin
tưởng đây?

Mạc Phong khổ sở cúi đầu, đem mặt cả chôn vào trong mái tóc cô, mơ hồ không rõ nói: “Tô Tranh, thật ra thì tôi không cách (nào)… tha thứ cho
em, nhưng sao em lại không thể tuer bỏ món tiền đó, mà lạo bỏ rơi bọn
trẻ, sao không đợi tôi thêm mấy ngày? Tại sao em lại không tin tưởng
tôi? Tôi thật sự phải không hiểu, nếu như em là người không quan tâm đến chúng tôi, thì tại sao hôm nay em lại xuất hiện trước mặt chúng tôi lần nữa?”

Tô Tranh mở mắt ra, nhìn bên ngoài, mặt trời đã xuất hiện rồi, ánh
mặt trời màu vàng chiếu phủ đầy cả mặt biển, trên biển mặt trời mọc rất
đẹp.

Nhưng trong lòng cô lại bất đắc dĩ cười khổ, khi đó trước mặt Tô
Tranh là tiền bạc và đứa bé, nhưng cô chỉ có thể chọn lấy lựa chọn đầu
tiên. Nếu như bỏ qua tất cả những ánh mắt mong mỏi kia mà chọn đứa bé
của cô, thì cả đời cô sẽ ăn ngủ không yên!

Sau khi Mạc Phong trở lại, không nóng không vội, chỉ lạnh lùng nhìn
cô, hỏi cô có phải lựa chọn bỏ lại đứa bé hay không, hỏi cô có phải cầm
một khoản tiền rồi rời đi hay không. Tô Tranh không giải thích, chỉ có
thể lặng lẽ gật đầu.

Cô đã biết, tình cảm của người đàn ông trước mắt này đối với cô yêu
còn chưa phải là yêu, thật ra thì anh cũng vẫn chưa đủ bản lĩnh để bảo
vệ cô và hai đứa bé, nếu không anh cũng sẽ không chợt rời đi khi cô đang mang thai sau tháng.

Mạc Phong dưới sự thất vọng và thống hận mà rời đi, mà người ở lại là Tô Tranh, trong lòng cô chỉ có một mong manh hy vọng, hi vọng sẽ
có một ngày cô có thể dựa vào chính hai tay của mình gom một khoản nhiều hơn cả số tiền kia, sau đó có thể quang minh chánh đại đi đến trước mặt Mạc lão phu nhân đoạt lại con của mình.

Nhưng đáng tiếc, cái thế giới này quá lớn, vận mạng trêu ngươi cũng
quá nhiều, mà khả năng của cô còn quá thiếu sót. Cô sống trên thế giới
này mà không có tiếng tăm gì , ở trong đêm khuya âm thầm nhớ nhung hai đứa bé chưa từng gặp mặt .

Trong đêm tôi cô không hề ngủ mà nhẹ nhành dùng dao khắc lại hình hài hai đứa bé do cô tưởng tượng ra, khắc thấy không giống lại phá hủy, rồi lại khắc lại.

Cuối cùng cũng có một ngày, cô cảm thấy cô đã khắc hoàn thành hai đứa bé rồi, Bé trai có nét giống Mạc Phong, bé gái có nét giống cô, hai bé
đang cười híp mắt thật đáng yêu nhìn cô.


Cô dặt tình cảm vào hai tượng gỗ, khắc phục trở ngại nặng nề, mò tìm
được nơi hai đứa bé tổ chức tiệc sinh nhật, sau đó dùng hết biện pháp,
để có thể tận mắt nhìn bọn họ một lần.

Nhưng là bọn chúng lại không hề biết cô, bọn họ phòng bị, nhìn cô bằng ánh mắt xa lạ, cự tuyệt quà tặng của cô.

Sau đó cô nghe thấy tin tức Mạc Phong đính hôn.

Nghĩ đến đây cũng là phải, thật ra Mạc Phong đến tận bây giờ mới đính hôn mới lag kì lạ.

Trong một phút đó Tô Tranh mới biết thì ra cô thất bại như thế nào,
suốt mười năm này cô cứ mặc cho tự nhiên, không có chí tiến thủ, liên
tục gặp rắc rối, ông trời một mực trêu chọc cô, cuối cùng cô cũng hiểu
rõ, thì ra mười năm nay người anh vẫn nhớ thương , vĩnh viễn không
phải là của cô.

Tất cả kết thúc, mất mạng dưới bánh xe, máu nhuộm tượng gỗ.

Tô Tranh che tim, cô đột nhiên cảm thấy rất đau, đau đến bản thân bất lực.

Đời này cô không bị tại nạn, cũng không tràn máu, tại sao còn có thể đau, đau thế này, đau giống như nỗi đau của ngày đó.

Mạc Phong cũng cảm thấy thân thể của Tô Tranh đang run rẩy, anh vội vã ôm chặt cô, gấp giọng hỏi cô: “Thế nào?”

Sắc mặt Tô Tranh tái nhợt, cắn chặt môi dưới, hô hấp từ từ dồn dập,
trong con ngươi đau đớn khổ sở, cái trán thậm chí có mồ hôi rịn rỉ ra.

Mạc Phong ôm cô thật chặt, vội vàng kéo người cô lại để kiểm tra, lại thấy thân thể cô cũng có chút co quắp, liền vội xờ lên đầu của cô, nhỏ
giọng quát nói: “Tô Tranh, nhìntôi, hít thật sâu.”

Tô Tranh bị chìm vào trong nỗi đau sau vụ tai nạn của kiếp trước nên
cả người đau đớn, lúc này nghe thấy tiếng Mạc Phong quát khẽ, cũng liều
mạng lắc đầu một cái, cố gắng thoát khỏi tâm trí đó, vì vậy làm theo
mệnh lệnh của anh hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi thở ra.

Mấy lần hít thở, sắc mặt Tô Tranh từ từ khôi phục, thân thể cũng không cứng ngắc như vậy nữa.

Mạc Phong đau lòng nhìn cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô, cẩn thận từng li từng tí bảo hộ ở trong ngực.

Mi mắt Tô Tranh tựa vào trước ngực anh, cúi đầu lẩm bẩm nói: “Mạc Phong, nếu như tôi muốn chết, tôi nên làm như thế nào?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui