Mạc Vân chưa đi làm. Đây là chuyện rất hiếm khi xảy ra.
Thư ký Mạc Vân chạy tới báo cáo, nói là Tổng giám đốc hôm nay không có mặt. Mọi chuyện không có người để ý. Gọi điện thoại di động thì ngoài tắt máy. Nghe xong, Tô Tranh cau mày suy nghĩ một chút, gọi đến số điện thoại cố định nhà Mạc Vân.
Tiếng chuông chỉ vang một chút liền có người bắt máy. Bên kia, một âm thanh khàn khàn đê mê nhẹ nhàng vang lên "Alo" một tiếng, còn mang theo điểm vui mừng cùng mong đợi.
Tô Tranh nghe ra giọng Mạc Vân, lập tức nói: “Mạc Vân. Tôi là Tô Tranh.”. Bên kia nghe xong, nhẹ nhàng “Ừ”, giống như rất thất vọng, sa sát “Là cô à...”.
Âm thanh này cực kỳ chán chường bất đắc dĩ, điều này khiến Tô Tranh càng thấy không ổn. Mạc Vân là một người đàn ông vĩnh viễn sẽ luôn giữ nụ cười thản nhiên mà đối mặt với người khác, làm sao anh lại không đi làm, sao lại buồn bã như vậy?
Nghĩ đến lời nói lúc cùng Mạc Vân ăn cơm mấy ngày trước, trong lòng Tô Tranh có đoán ra, nhưng vẫn hỏi: “Anh sao vậy?”
Mạc Vân thật lâu không trả lời. Tô Tranh mơ hồ nghe không ra tiếng hít thở bên kia. Thật lâu sau, Mạc Vân mới cười vô lực nói: “Tôi đã ký rồi.”
Ký? Ký đơn ly hôn sao?
Mấy ngày trước anh mới nói là vợ muốn ly hôn, giờ đã thật sự phải ly hôn sao?
Âm thanh Mạc Vân cô đơn không diễn tả được, rõ ràng không còn đủ sức xoay chuyển cả đất trời, nhưng vẫn cười như cũ. Nụ cười này lại càng khiến Tô Tranh cảm thấy đau lòng.
Tô Tranh là bạn rất thân của Mạc Vân. Nhưng đối với đời sống tình cảm của Mạc Vân, cô lại biết rất ít. Đây cũng không phải Tô Tranh không quan tâm tới cấp trên kiêm bạn tốt của mình chút nào, mà là Mạc Vân đối với tình cảm của bản thân và gia đình vẫn kín như bưng. Tô Tranh vẫn cảm thấy, đối với Mạc Gia, có lẽ con họ đều như vậy đi. Bất luận là nhiệt tình hay là lạnh lùng, thật ra trong lòng họ đều có một bức tường, người ngoài rất khó có thể vượt qua.
Mạc Vân ở bên ngoài mà nói, hình như đối với bạn bè là nữ quan hệ cũng không tệ. Nhưng phải nói là không có gì gọi là đặc biệt tốt. Biết người duy nhất sánh vai xuất hiện cùng Mạc Vân là mình, nhưng Tô Tranh biết Mạc Vân và mình rất trong sạch, chỉ là, trong sạch đến mức hai người ở chung một chỗ cũng rất ít nói loại chuyện kia...
Còn về vị phu nhân Mạc gia kia, Tô Tranh chưa từng gặp qua. Trước kia cũng chưa từng nghe Mạc Vân nhắc qua. Giống như trong thế giới của Mạc Vân, người phụ nữ này căn bản không hề tồn tại. Cũng chính là thời gian gần đây, Mạc Vân dường như luôn có một sự sầu lo với hôn nhân. Vì vậy Tô Tranh nhắc nhở anh bên ngoài luôn phải chú ý. Có một số việc truyền đến tai phu nhân trong nhà cũng không tốt. Nhưng Mạc Vân nghe không vào, ngược lại anh cảm thấy có lẽ người kia căn bản không hề để ý.
Tô Tranh thờ ơ lạnh nhạt, càng cảm thấy người đàn ông này nhìn qua thì mặt nào cũng thành thục, nhưng đối với phương diện tình cảm có lẽ thực sự không thành thục. Vì vậy, anh mới ký tên ly hôn. Ly hôn rồi, Tô Tranh mới bắt đầu chân chính nhìn ra, người đàn ông này thật ra để ý vị phu nhân kia đến mức nào.
Lúc này cô có thể nói gì chứ? An ủi hình như cũng vô dụng. Cô cũng chỉ có thể cùng anh thở dài. Dù sao chuyện tình cảm, người ngoài không cách nào nhúng tay vào. Chính chuyện của cô còn đang như mớ bòng bong đây.
"Nếu như anh thực sự để ý cô ấy, chi bằng thử hạ mình tìm cô ấy về đi?". Suy nghĩ một hồi, cuồi cùng Tô Tranh cũng nói ra một đề nghị không thể coi là đề nghị.
Mạc Vân cũng rất sa sút, cười nhẹ nói: “Bỏ đi. Dễ dàng gì bắt được tôi ký tên. Chắc là đang vui mừng rồi. Tôi cần gì hạ mình như vậy? Quân tử có cái tốt riêng của mình. Tôi chúc cô ấy hạnh phúc là được.”. Lời nói này của anh có chút đứt quãng, cảm giác không được lưu loát.
Nghe vậy, Tô Tranh hoàn toàn im lặng, còn định nói tiếp, nhưng chẳng biết nói sao. Chỉ là cảm thấy lời nói vừa rồi của anh có chút không đúng, liền hỏi:
“Anh đang ở đâu?”
Mạc Vân chán chường nói: “Trong nhà tôi thôi.”
Tô Tranh thấy anh hơi níu lưỡi, rốt cuộc nghĩ ra tại sao cảm thấy giọng điệu của anh có gì không đúng : "Anh ở nhà uống rượu?"
Mạc Vân tiếp tục cười: "Bị cô đoán được rồi."
Tô Tranh nhất thời vỗ trán kích động, người đàn ông này, là người luôn trầm ổn bình tĩnh, nay lại uống rượu giải sầu trong nhà? Cô thở dài, có lẽ chỉ có thể nói bất cứ người đàn ông nào rơi vào vòng xoáy tình cảm đều không có lý trí đứng lên sao?
Vì đã ở bên cạnh nhiều năm, Tô Tranh tốt bụng hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”. Theo Tô Tranh biết, dạ dày Mạc Vân không tốt lắm. Mà bình thường đàn ông mà say sẽ uống rượu quên hết mọi thứ. Bụng rỗng uống rượu đối với dạ dày sẽ gây thương tổn rất lớn.
Mạc Vân ở bên kia dường như lắc đầu một cái: “Chưa.”
Tô Tranh nhìn đồng hồ một chút. Giờ là 12h trưa. Cô tiếp tục, “Là chưa ăn sáng hay chưa ăn trưa?”
Sau khi nghĩ một chút, Mạc Vân trả lời: “Tôi quên mất, phải là chưa ăn tối.”
Tô Tranh nhíu mày, nói vậy nghĩ là ngày hôm qua cơm tối cũng không ăn sao? Vậy nên cô chỉ có thể tiếp tục hỏi: “Người hầu trong nhà đâu? Trước anh ăn chút cơm đi đã.”
Mạc Vân dường như lại lắc đầu lần nữa: “Không có người hầu. Cô ấy không thích trong nhà có người ngoài……”. Trong lời nói cuối cùng, giọng có chút mơ hồ.
Tô Tranh nghe vậy cau mày lần nữa, nhìn đồng hồ. Mười hai giờ trưa. Ngược lại thì cô lại có thời gian. Nhưng mà quan họ giữa hai người họ vẫn là bị người ngoài suy đoán, lúc này lại chạy tới an ủi một người đàn ông mới ly hôn, khó tránh khỏi có chút tình ngay lý gian. Nhưng nghĩ lại người nhà Mạc Vân rất bận rộn. Hình như rất ít quan tâm lẫn nhau. Suy nghĩ một chút có lễ vẫn là tự mình tìm cách. Vì vậy liền nói với Mạc Vân: “Anh có muốn đi ăn với tôi không?”
Mạc Vân trầm mặc, nhỏ giọng nói: “Tôi không muốn ra ngoài. Tôi chỉ muốn nghỉ ở thời gian thôi”
Tô Tranh lần nữa bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nói: "Được. Trước cứ vậy đi đã." Nói xong liền cúp điện thoại. Đối với đàn ông say rượu, cô cũng lười chào tạm biệt.
Cúp điện thoại xong, Tô Tranh nhanh chóng gọi cho thư ký của Mạc Vân, hỏi thăm lịch trình ngày hôm nay thế nào. Cô phát hiện rõ ràng việc Mạc Vân phải lo ôm nay rất nhiều, chỗ nào cũng có vấn đề cần xử lý…lại gọi cho Đinh Hiểu, nói sợ rằng Mạc Vân hôm nay không thể nào đi làm, chuyện gì khẩn cấp có thể làm nhờ Đinh Hiểu xử lý. Nếu có chuyện gì có thể gặp thư ký Mạc Vân hỏi thăm.
Đinh Hiểu nghe vậy vội hỏi Mạc Vân làm sao. Tô Tranh suy nghĩ một chút, vẫn là tạm thời giữ bí mật cho Mạc Vân đi. Chắc là Mạc Vân cũng không muốn cho nhiều người biết. Vậy nên chuyện của mình bây giờ mới không được rõ ràng. Ứng phó xong Đinh Hiểu, cô liền một mình rời khỏi công ty, lái xe đến nhà Mạc Vân, giữa đường còn gọi điện đặt mua đồ ăn bên ngoài, giao phó họ đem đồ ăn bên ngoài đến nhà Mạc Vân.
Chỗ ở của Mạc Vân, cô chưa đến, chỉ là có biết địa chỉ. Bấm chuông thật lâu, Mạc Vân mới chậm chạp ra mở cửa. Thấy là cô, anh cảm kích cười gượng: “Tôi ko sao?”
Tô Tranh dĩ nhiên là không cảm thấy Mạc Vân không sao. Thực ra tay anh đỡ khung cửa cũng không quá chắc chắn. Vậy nên cô trực tiếp đi vào, phát hiện trong phòng nồng nặc mùi rượu. Chai rượu đầy xung quanh. Vì vậy càng cau mày thêm: “Rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu rượu?”
Mạc Vân thần trí vẫn rất tỉnh táo nói: “Không có nhiều lắm, có mấy chai thôi.”
Tô Tranh đối với vị cấp trên uống rượu say này, không chút khách khí, khoanh tay cau mày, trực tiếp dọn dẹp nhanh chóng những chai rượu uống dở kia, bỏ vào trong tủ rượu. Sau đó thấy bên cạnh cô khóa, cô lập tức khóa lại, thuận tay đem chìa khóa thả vào túi mình.
Mạc Vân động tác cuồng thế này của cô, bất đắc dĩ buông tay: “Tôi không say mà.”
Tô Tranh quay đầu nhìn kĩ anh, ra kết luận: “Lòng của anh đã say bét nhè rồi.”
Mạc Vân vốn còn miễn cưỡng cười, trong con ngươi nhất thời ảm đạm hẳn, nhưng vẫn là tựa như vô tình nói: “Không sao. Mặt trời vẫn sẽ mọc thôi.”
Tô Tranh nhìn người đàn ông trước mắt này. Cô lén lút nghĩ rằng họ tới tình trạng này Mạc Vân cũng có trách nhiệm, nhưng hôm nay nhìn Mạc Vân cô nghĩ có lẽ sẽ có rất nhiều người đau lòng vì anh không phải sao?
Có một người đàn ông, có bề ngoài rất giống anh. Khi người đàn ông kia mất đi người mình yêu cũng sẽ sa sút như vậy sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...