Chỉ Dụ Anh Cắn Câu

Ánh mắt Mạc Phong nóng rực lo lắng nhìn Tô Tranh, đèn đường phản chiếu trên khuôn mặt anh, trên mặt anh thậm chí có chút màu hồng khả nghi.

Tô Tranh lập tức sửng sốt, cô thậm chí còn chưa hiểu rõ ý tứ của anh khi đến đây, nghi ngờ nhìn Mạc Phong.

Mạc Phong càng thêm lo lắng, xoay mặt đi, mang theo uất ức nói: “Em chỉ cần bọn họ, không quan tâm anh.”

Tô Tranh dần dần hiểu ra ý tứ của anh, trong khoảng thời gian ngắn có chút buồn cười, bởi vì cô nhớ Mạc Cách Ly cũng đã nói những lời như vậy, Mạc Cách Ly nói cô chỉ cần Yên Nhiên không quan tâm nó. Cha con quả nhiên là cha con, những câu nói liên tục giống nhau .

Mạc Phong thấy mới đầu khuôn mặt tinh sảo của Tô Tranh mù mờ ngỡ ngàng căn bản không có phản ứng gì khác, sau lại mang theo mấy phần cười nhạo, càng thêm khó chịu: “Anh cũng bị thương nhưng em vẫn không cần anh.”

Tô Tranh xoay mặt đi, rốt cuộc không nhịn được lộ ra nụ cười .

Mạc Phong đang nhìn chằm chằm vào phản ứng của Tô Tranh, lại thấy cô đang cười, nụ cười này hiển nhiên không phải là vì vui mừng, vì vậy càng thêm bất mãn: “Em đang cười anh? Em thực sự chưa bao giờ yêu anh, cho đến tận bây giờ em vẫn không yêu anh, trong lòng em chỉ có các con, chưa từng có chỗ cho anh!”

Anh càng nói càng kích động, lại nhớ đến chuyện lần trước Tô Tranh lừa anh, đến gần anh chỉ để đánh cắp cơ mật trong máy vi tính: “Em không phải là không có sức yêu anh, mà chỉ là em không hề nguyện ý, không hề mở lòng, có lẽ cho đến tận bây giờ rm cũng chưa bao giờ yêu anh, em chán ghét anh, cái gì mà không có hơi sức, cái gì mệt mà mỏi đây đều là lấy cớ! Nếu như em thật sự không muốn nhìn thấy anh nữa, vậy anh có thể rời đi, sau đó sẽ không bao giờ đến làm phiền em nữa!” Nói xong anh xoay người giả như muốn đi.

Tô Tranh dừng cười, nhẹ nhàng “Hừ” một tiếng, lúc này mới cao giọng hỏi: “Nửa đêm canh ba, anh đến đây nổi điên cái gì?”

Mạc Phong bỗng dưng đứng lại, xoay người, nhìn kỹ ánh mắt của cô.

Ánh mắt của Tô Tranh rơi vào cánh tay anh, Mạc Phong thấy vậy, cánh tay lập tức căng cứng vài phần.

Một lúc lâu, Tô Tranh mới nói: “Cũng đã trễ thế này, anh đang thương, hãy lên nhà nghỉ ngơi đi.”

( hazzz chị mở cửa cho sói rồi!!!!!)

Đến tận bây giờ Mạc Phong vẫn chưa từng vào nhà Tô Tranh, lúc này anh đi theo sau lưng cô, cẩn thận theo cô vào phòng khách.


Hai đứa bé đều ở đây, mỗi nhóc có một phòng ngủ riêng, cô ý bảo động tác của anh nhẹ một chút, tránh đánh thức các con, Mạc Phong dường như có chút câu nệ gật đầu một cái.

Cô dẫn anh đến phòng tắm, ý bảo anh hãy đi tắm trước.

Mạc Phong lại nhìn cánh tay của mình: “Anh bị thương.”

Tô Tranh gật đầu: “Tôi biết, nhưng bị thương cũng có thể tắm.”

Mạc Phong cau mày nhắc nhở: “Cánh tay của anh bị thương, anh không thể tự mình tắm.”

Tô Tranh nhíu mày nhìn anh, thấy anh nhìn cô rất chăm chú, suy nghĩ một chút nói: “Thật ra chỉ có một cánh tay bị thương, vẫn có thể tắm, anh cẩn thận một chút là được.”

Mạc Phong chỉ có thể nói: “Được rồi.”

Kế tiếp Mạc Phong vào phòng tắm, Tô Tranh đã chuẩn bị trước cho anh khăn tắm và sữa tắm. Mạc Phong cố gắng nhanh chóng làm cho xong, từ trước đến giờ khi chỉ có một cánh tay anh cũng có thể sử dụng rất lưu loát, huống chi là tắm rửa, dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ rất nhanh đi ra.

Anh cẩn thận đi tới bên cạnh Tô Tranh, nhỏ giọng hỏi cô: “Vậy bây giờ anh ngủ ở đâu?”

Tô Tranh nhìn anh, quả nhiên là công giữa đàn gà, hôm nay tinh thần anh lại tốt hơn nhiều, thậm chí trên người còn tản ra hương vị sữa tắm cô thường dùng.

Cô chỉ chỉ trên tầng nói: “Tôi đã dọn qua phòng cho khách, nơi đó tương đối đơn sơ, anh miễn cưỡng một chút đi.”

Mạc Phong có chút thất vọng, nhưng mà anh vẫn gật đầu một cái, có thể lên đây đã là tốt rồi, yêu cầu không thể quá nhiều.

Tô Tranh dẫn anh vào phòng cho khách, mở ra đèn, bên trong quả nhiên là tương đối đơn sơ, chỉ có một cái giường, một cái ghế cộng thêm một chiếc ghế sa lon thôi, ngay cả máy điều hòa cũng không có.

Tô Tranh cảm thấy có chút có lỗi nhìn anh: “Những phòng khác không có giường, chỉ còn lại phòng này, đáng tiếc lúc đầu lại không chu đáo, phòng này không có điều hòa.”


Mạc Phong cũng đành phải gật đầu nói: “Không sao, buổi tối sẽ rất nóng sao?”

Tô Tranh nghĩ một chút, giúp anh mở cửa sổ ra nói: “Cũng tương đối nóng, hay là mở cửa sổ ra?”

Tô Tranh nghĩ, nhất định Mạc Phong chưa từng phải chịu loại uất ức này, lập tức không thể làm gì khác hơn là giải thích nói: “Dưới tầng có điều hòa, nhưng mang lên đây tương đối khó, sợ rằng sẽ gây ồn làm bọn nhỏ tỉnh.”

Mạc Phong vội vàng nói: “Không sao, anh hiểu mà , thật ra thì chỉ cần ở nhà của em nơi nào cũng được.”

Anh nói xong rất nghiêm túc, nhưng Tô Tranh không hiểu, cảm thấy trong giọng điệu này có chút uất ức, giống như chỉ cần cô chứa chấp anh, để cho anh ngủ trong cầu thang anh cũng nguyện ý.

Tô Tranh biết là không nên, nhưng khi nhìn nhìn căn phòng đơn sơ này, thật sự làm khó cho anh.

Mạc Phong quan sát sắc mặt của Tô Tranh, nhìn ra ý của cô, nhân cơ hội nói: “Không có chuyện gì, cùng lắm thì buổi tối nóng bức một chút, anh có thể nhịn.”

Anh càng nói như vậy, Tô Tranh càng thấy có lỗi với anh, nhưng thật sự cũng không có lữa chọn nào hơn, cũng chỉ có thể như vậy.

Cuối cùng Tô Tranh nhìn anh một chút: “Không có chuyện gì nữa thì tôi về nghỉ ngơi đây.”

Mạc Phong ngưng mắt nhìn cô, ánh mắt ngày thường bén nhọn lúc này lại lộ ra tia dịu dàng, khẽ gật đầu một cái.

Tô Tranh nhìn anh mắt dịu dàng của anh, trong lòng như nhũn ra, ngay sau đó lại cười nhạo mình, xoay người rời khỏi phòng.

Ai ngời Mạc Phong lại nhỏ giọng gọi cô lại.

Tay Tô Tranh đã để lên tay nắm cửa rồi, nghe thấy anh gọi, dừng lại xoay người: “Có chuyện gì sao?”

Mạc Phong không nói gì, đi lên phía trước, từ phía sau, dụi đầu vào vai cô, ôm lấy vòng eo của cô.


Hơi thở ấm áp phun đến gáy, tiếng thở hơi có vẻ hổn hển vòng quanh bên tai cô, ngực của áp sát lưng cô.

Tô Tranh không giãy giụa, chỉ lắc đầu một cái: “Đừng. . . . . .”

Cô cũng không phải là không muốn, chỉ là có rất nhiều chuyện tới đột nhiên, cô còn cần tỉnh táo để suy nghĩ thật kỹ.

Nhưng Mạc Phong không cho cô cơ hội này, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói: “Là em nói muốn giữ anh lại đấy.”

Tô Tranh gật đầu: “Tôi nói để cho anh ở đây, nhưng không có ——”

Mạc Phong lại ủy khuất nói: “Anh ngủ một mình, luôn không ngủ được, anh bị mất ngủ đã lâu rồi.”

Bởi vì mất ngủ, bởi vì không ngủ được, cho nên mới chạy đến dưới nhà cô đứng canh sao?

Mạc Phong dùng cằm liếm gương mặt của cô: “Tô Tranh, khi anh ngủ không được sẽ nghĩ, có phải em cũng mất ngủ hay không, em luôn ngủ không ngon , cho nên anh vẫn nhẫn nhịn không lên thăm em.”

Môi Mạc Phong nhẹ nhàng hôn lên vành tai của cô, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Tô Tranh, đừng rời xa anh.”

Tô Tranh không có phản ứng gì, mù mờ ngỡ ngàng ở trong lòng ấp áp của anh, thật ra thì khi cô đưa anh về đây cũng đã có dự liệu, không phải sao?

Mạc Phong khe khẽ cắn lỗ tai nhạy cảm của cô: “Em vẫn không thể tiếp nhận anh sao?” Anh gặm nhắm lỗ tai của cô, mang đến cho cô môt cảm giác thật tê liệt.

Tô Tranh dựa sát vào lồng ngực của anh, nhỏ giọng nói: “Em không biết, Mạc Phong, anh đừng hỏi em nữa.”

Mạc Phong dùng cánh tay không bị thương của mình ôm chặt lấy cô: “Anh không để cho em đi, nơi này nóng quá, vậy em cũng sẽ phải ở đây với anh.”

Tô Tranh không đồng ý, cũng không cự tuyệt.

Lúc này, Mạc Phong cho là, không cự tuyệt, chính là chấp nhận.

Môi của anh ở bên tai cô nhẹ nhàng trêu chọc, bú hôn, cảm thấy cô thở dốc dồn dập thì mới chậm rãi dọc theo gương mặt của cô đi lên phía trước, bắt lấy cánh môi mềm mại tinh sảo.


Tô Tranh do dự một chút, nhắm đôi măt lại.

Mạc Phong múi liếm láp hôn trên môi cô, ánh mắt thâm tình ngưng mắt nhìn hàng lông mi rung động như cánh bướm, anh lại cảm thấy cô không chuyên tâm.

Anh rời khỏi môi của cô, cúi đầu hỏi: “Đang suy nghĩ gì đấy. . . . . .”

Tô Tranh mở mắt ra, trong mắt có một tầng sương mỏng, lắc đầu một cái nói: “Em không biết.”

Trong mắt Mạc Phong lóe lên một tia chán nản, nhưng ngay sau đó anh không hề nghĩ gì nữa, lại hôn lên cánh môi đỏ mọng kia lần nữa.

Lòng của em vẫn cứ nửa đóng nửa mở, do dự có muốn chứa anh đi vào hay không sao?

Động tác của Mạc Phong chợt rất mạnh dạn hơn, anh không cảm thấy thoả mãn với hai môi đơn thuần tiếp xúc, mà dùng răng cứng rắn tách đôi môi mềm mại của cô ra, để cho chiếc lưỡi mang lửa nóng nhân cơ hội chui vào trong miệng của cô, dịu dàng đến ăn lưỡi của cô, đồng thời không ngừng lật khuấy trêu chọc ở trong miệng cô, phát ra tiếng vang mờ ám.

Tô Tranh bị buộc chịu đựng, khi cô camd thấy mình hít thở không thông, anh mới lấy môi lưỡi của mình ra, khi mới lấy ra, giữa phần môi của hai người mơ hồ có mấy sợi tơ bạc.

Hai mắt Tô Tranh mang theo mấy phần mị ý, đôi môi mềm mại khẽ giương, thở hổn hển liên tiếp, đúng lúc ấy thì chợt nhớ đến chuyện đó, nhíu mày đẹp lên hỏi: “Vết Thương của anh?”

( Sói bỏ đói lâu năm què một tay vẫn không ảnh hưởng J)))

Mạc Phong cúi đầu lần nữa, đầu lưỡi không ngừng dải sợi tơ bạc lên cổ cô, nhỏ giọng an ủi: “Không có chuyện gì.”

Một tay Mạc Phong đưa đến phía trước của cô, đẩy áo cô ra, hai luồng mượt mà của cô cứ như vậy nhảy ra ngoài, ở bên trong không khí có chút rung rung , thật mê người. Một tay anh ôm cô, cúi đầu hôn lên vẻ đẹp của cô.

Tô Tranh do dự đưa đôi tay ra, vòng quanh cổ của anh.

Người đàn ông này, rốt cuộc cô vẫn phải đợi thêm nữa mới ôm lấy anh sao? Lần này bọn họ, có thể đi hết con đường đó một lần nữa hay không?

Trong phòng không có điều hòa nhiệt độ chợt lên cao, một đôi nam nữ ôm nhau đã lâu, hôn từ từ tới kích cuồng bốc hơi, dưới chân không còn vững , hai người anh ôm em, em ôm anh, cứ như vậy ngã xuống giường.

Khi anh tiến vào thân thể của cô lần nữa thì tay Tô Tranh gần như bấm vào đến tận trong thịt bả vai anh .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui