Quân Chân nhẹ nhàng lau đi nước mắt ẩn hiện trong khóe mắt Huyền Trăn, nhẹ giọng nói: “Ta nghĩ, nàng đã mỉm cười mà ra đi, nàng nhất định cảm thấy vừa lòng thỏa ý …”
“Đúng vậy, một đời tai ương hỗn loạn đều trong huyễn tưởng mà vượt qua, cũng không phải là chuyện không tốt …” Huyền Trăn cô quạnh cười cười: “Có lẽ, nguyên nhân chính là vì Trẫm chưa từng chân chính có được tình yêu của nàng, cho nên mới bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình của nàng vậy … Chuyện đã nhiều năm, Trẫm vẫn không thể thoát khỏi tiếng cười oanh oanh ấy …”
“Nhưng mà …” Quân chân ngần ngừ, bỗng nhiên nói: “Ta cảm thấy, trước lúc nàng ra đi, nàng đã tỉnh táo lại, nàng không lại gọi Người là “Dực” nữa, không phải sao? Ta cảm thấy nàng đến cuối cùng đã rõ ràng được tất cả, cho nên, nàng mới có thể nói với Người rằng “những ngày này” cùng Người một chỗ là chuyện vui vẻ nhất đời nàng! Cho nên nàng chủ động hôn Người, bảo Người hãy nuôi lớn hài tử của “hai người”! Hoàng Thượng, nàng nhất định là thanh tỉnh đấy!”
Huyền Trăn run rẩy một hồi lâu, giống như vừa tỉnh khỏi cơn đại mộng, nhiều năm đã qua như vậy, sau từng ấy tháng năm, hắn mới bỗng nhiên nghĩ đến, có lẽ, lúc ấy lời nói của Uyển Nhi, là thực sự nói với chính mình, mà không phải “Dực”?
“Vì cái gì Trẫm không nghĩ tới … Vì cái gì Trẫm không nghĩ tới … Vĩ cái gì Trẫm lâu như vậy mới hiểu được!”
Huyền Trăn thống khổ ôm đầu, gầm khẽ một tiếng đau đớn, vì sự tỉnh ngộ muộn màng của bản thân mà hối hận buồn não, lại sau nhiều năm như vậy mới giật mình nhận ra tâm ý của Uyển Nhi. Ông trời ơi! Trẫm vì sao lại trì độn như thế! Nếu không phải Quân Chân thức tỉnh, chân tình của Uyển Nhi đến khi nào mới có thể tìm về nơi sở hữu nó đây?
“Uyển Nhi …”
Nghe Huyền Trăn đầy thống khổ trong cơn tưởng niệm nhẹ gọi, Quân Chân có chút lúng túng, nhìn bậc thiên hạ chí tôn Hoàng Đế lộ ra biểu tình yếu ớt như con trẻ, Quân Chân kìm không được muốn đem toàn lực trấn an hắn …
“Đúng rồi!” Quân Chân bỗng nhiên hỏi: “Hoàng Thượng, vị hoàng tử kia của Người đâu? Quân Chân từ lúc tiến cung đến nay, chưa từng nghe qua Hoàng Thượng có con nối dõi …”
Quân Chân bỗng nhiên im bặt, chẳng nhẽ, vị hoàng tử kia đã …
“Quân Chân …” Huyền Trăn ngẩng mái đầu đang vô lực buông xuống: “Chuyện xưa ấy chưa xong mà, ngươi còn muốn nghe không?”
“…” Quân Chân kiên định gật đầu: “Muốn!”
Ta muốn biết, muốn biết tất cả đoạn chuyện cũ bi thống đã phủ bụi nơi đáy lòng Người …
—
Huyền Trăn thẫn thờ dùng tay đào đất cứng, đôi bàn tay hừng hực rát bỏng, đá nhọn trong đất cứng cắt đứt tay hắn, cát lẫn vào vết thương, vừa tê dại vừa đau đớn. Nhưng hắn không hề hay biết, từng chút chút một chôn cất thê tử … Khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp tươi cười, tựa như đang ngủ say dần bị đất lấp vùi, Huyền Trăn cảm thấy, tâm linh của chính mình cũng đã cùng với gương mặt ấy bị mai táng vào lòng đất …
Khi hắn trôi nổi bồng bềnh xuống núi, nghênh đón hắn, lại là một hồi liệt hỏa hừng hực! Nghe bà mụ trong phòng phát ra từng trận khóc thét, Huyền Trăn lập tức hồi phục tinh thần! Hài tử của ta!!
Ngọn lửa to hoàn toàn ngăn trở bước chân hắn! Vô luận hắn cố gắng lao vào muốn đến mức nào! Lại bị một cơn sóng lửa rừng rực thiêu da gấp gáp lôi trở về! Nhìn thấy căn nhà đổ sụp trước mắt, Huyền Trăn phát ra một cơn thét gào vụn vỡ!
Nhi tử của ta! Ta còn chưa ôm lấy một lần nhi tử của nàng! Vì cái gì! Vì cái gì!
Huyền Trăn hướng liệt hỏa đang cháy rừng rực quỳ xuống, điên cuồng thét lên: “Ông trời ơi! Ngươi rốt cuộc là có hay không có mắt?! Vì sao lại đoạt hết đi tất cả của ta!! Mang Uyển Nhi đi còn chưa đủ hay sao? Vì cái gì ngay cả một hài tử vừa chào đời cũng không buông tha! Vì cái gì! Vì cái gì! Ta rốt cuộc đã làm sai cái gì! Lại muốn dùng phương pháp tàn nhẫn như vậy trừng phạt ta!!”
Xong cơn gào thét điên cuồng, ngọn lửa vẫn kịch liệt thiêu đốt, Huyền Trăn ngay cả khí lực đứng lên cũng không có, chỉ biết trơ mắt nhìn … Một câu cũng không nói nên lời … Nửa giọt lệ cũng rơi không nổi …
Trận đại hỏa này đốt tới bình minh, từng đợt từng đợt khói trắng bốc lên, mùi hăng hắc tràn ngập trong không khí. Lửa cuối cùng cũng tắt, nhưng Huyền Trăn ngay cả dũng khí đứng lên bới xác cũng không có, chỉ có thể si ngốc quỳ trên đất, ngơ ngác nhìn trước mắt một mảnh hỗn độn.
Bỗng nhiên, phía sau truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, nhân số không phải ít, dừng lại sau lưng Huyền Trăn. Huyền Trăn không quay đầu, trên thế giới này, không còn vật thể nào có thể làm hắn phải để tâm nữa …
“Phụng khẩu dụ của Hoàng Thượng, cấp triệu Thái Tử điện hạ hồi cung diện thánh!”
Không biết đã bị người ta nâng dậy như thế nào, bị đẩy vào xe như thế nào, hồi cung như thế nào, gặp thánh thượng như thế nào, đến khi hắn nhớ lại, bản thân đã khôi phục thân phận Thái Tử, trong cung hết thảy lại như thường, tựa như hắn vô tung vô tích mà tiêu vào đâu mất một năm, chỉ là một giấc mộng …
Nhưng mà, Huyền Trăn vẫn chưa tỉnh khỏi mộng, hắn bắt đầu thích rượu, bắt đầu trầm mê nữ sắc, ánh mắt chập chờn trong cơn say ngất của hắn không ngừng tìm bóng dáng Uyển Nhi tại một mảnh oanh ca yến ngữ …
Phụ hoàng bắt đầu thất vọng với hắn, quần thần bắt đầu thất vọng với hắn, rất nhanh, hắn mất phong hào Thái Tử. Chỉ là, hắn vẫn như cũ sống mơ mơ màng màng, bởi vì hắn giờ phút này chỉ là sống cho có sống, không còn một ý nghĩa gì thêm nữa.
Nếu không phải trong cái đêm đại hàn ấy, hắn nhất thời hứng khởi chạy đến Ngự Tâm hồ ngắm trăng đông, có lẽ, tháng ngày sẽ vẫn cứ trôi qua vô định như thế. Hắn giữa trời đông giá rét đến buốt cóng, phát hiện ra một tiểu hài tử.
Nó ngồi bên hồ, không ngừng run rẩy, lại dùng khăn mặt dính nước đá lau trên người mình, trong một thoáng Huyền Trăn thật sự nghĩ nó có ý định muốn đông chết chính mình.
“Ngươi đang làm gì?”
Đứa bé bỗng run lên, phản ứng kinh hãi cực độ, giống như một con thỏ chấn kinh bị dọa sợ phát khiếp, trong lòng Huyền Trăn hiện lên một tia thương xót. Hài tử kia quay đầu, đôi môi cóng buốt đến run rẩy không ngừng lập cập, toàn thân không có chỗ nào không run rẩy, khiến Huyền Trăn không rõ nó bị dọa mà run hay vì lạnh mà run.
“Ta hỏi ngươi đang làm gì?” Đêm khuya không ngủ được đến đây tắm nước đá?
“Ta … Ta …” “Ta” nửa ngày trời, đứa bé mới nói được vài chữ: “Ta đang … tắm … tắm rửa …”
Có thể nghe thấy đứa bé này đang lạnh cóng, Huyền Trăn cởi áo choàng da chồn bạc ra, đem đứa bé yếu ớt kia gắt gao bọc lấy. Đứa bé mở to mắt, khó tin chằm chằm nhìn hắn, trên mặt lộ rõ thái độ quẫn bách không biết phải ứng xử với hảo ý của người khác như thế nào.
Đứa nhỏ này nhất định thường bị người ta khi dễ?
“Ngươi là tiểu thái giám ở phòng nào?” Huyền Trăn trong lòng thầm than, thôi quên đi, làm người tốt thì làm cho tới, đem nó đến chỗ ta vậy.
Tiểu hài tử khẩn trương lắc lắc đầu.
Không dám nói ư? Huyền Trăn khẽ nhíu mày: “Ngươi còn chưa nói vì sao khuya như vậy còn ở đây tắm rửa? Vì sao lại không tắm trong phòng? Tốt xấu gì cũng có nước ấm.”
“Không … Không có …”
“Không có?” Mày Huyền Trăn cau càng chặt: “Ngay cả nước ấm cũng không có? Quản sự của ngươi là ai? Tại sao lại khắc nghiệt với nô tài như vậy?”
“Ta … Ta không phải …” Đứa bé giống như đang muốn giải thích gì, rồi lại có chút không biết ngơ ngẩn không biết nên nói thế nào.
Huyền Trăn nhìn đứa bé cao còn chưa quá đầu gối mình, không khỏi thấy thương xót vô hạn: “Ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Năm … Năm tuổi …”
Mới năm tuổi thôi sao? Trong tim bỗng nhiên giật thót, nếu hài tử khổ mệnh của ta còn tại thế, không phải cũng bấy nhiêu tuổi sao? Không khỏi nhìn đứa bé kia, đôi mắt to đen láy đang trộm liếc chính mình, vô ý đã đối diện khiến nó run lên, vội vàng gục đầu xuống. Huyền Trăn yêu thương cười, khom lưng ôm hắn, tiểu hài tử sợ hãi đến mức không khỏi kêu thành tiếng.
“Đừng sợ, ta mang ngươi đi tắm nước ấm có được không?” Huyền Trăn ôn nhu nói, đồng thời cũng vì hứng khởi lo chuyện thiên hạ đã nhiều năm mới đột nhiên bột phát của mình mà có chút hoang mang …
“Thật ư?” Mắt tiểu hài tử sáng lên, Huyền Trăn lúc này mới phát hiện đứa bé này có diện mạo tuyệt lệ: “Quá tốt rồi! Ta đây còn có cơm ăn!”
“Cái gì?”
Tiểu hài tử vui vẻ, lại không bị rét lạnh, cảm hứng lập tức lên cao: “Nếu như hôi quá, lúc đến ngự thiện phòng trộm đồ ăn sẽ bị phát hiện đó! Ta tắm rửa sạch sẽ, bọn họ không nghe mùi, ta sẽ có cơm ăn!”
“Vì sao phải đi trộm đồ ăn? Ngươi không có một ngày ba bữa cơm bình thường sao?” Huyền Trăn bắt đầu nghi hoặc, đứa trẻ này như thế nào lại hình như đang chịu đãi ngộ không dành cho người thế này?
Đứa nhỏ cơ hồ kêu lên kinh sợ: “Ba bữa? Làm sao có thể! Thiên Nhi lâu lâu mới được ăn một chút! Nếu Thiên Nhi không ngoan, mấy ngày liền sẽ không được ăn cơm! Cho nên chỉ có thể tự đi tìm đồ ăn thôi!”
“Các ngươi bị đói, quản sự không sợ gặp phiền toái hay sao?”
“Ta không ở cùng quản sự, ta đi theo hai lão ma ma.”
Đây là thứ tổ hợp gì? Cung nữ cùng thái giám ở cùng một chỗ?
“Hơn nữa, bọn họ nói, chỉ cần ta còn một hơi thở là được, không cần phiền toái.”
Bước chân Huyền Trăn chợt dừng, trong mắt đã muốn bốc lên liệt hỏa hừng hực! Đứa trẻ đột nhiên im bặt, bất an nhìn hắn.
Huyền Trăn cảm nhận được sự bất an của nó, cười nhẹ an ủi: “Đừng sợ, ta không phải giận ngươi … Đúng rồi, người vừa rồi nói ngươi tên là gì? Thiên Nhi?”
“Đúng!” Đứa bé vui vẻ gật gật đầu: “Ta tên là Huyền Thiên.”
Bước chân lần thứ hai lại dừng sững, Huyền Trăn ngạc nhiên nhìn đứa trẻ. Nó họ Huyền? Ở trong cung? Trong cung họ Huyền chỉ có thể là hoàng thân quốc thích mà!
Huyền Thiên bỗng nhiên đưa tay tìm hạ thân đứa bé, đứa bé nhất thời đỏ bừng mặt, giật giật khó xử, mà sắc mặt Huyền Trăn đã trở nên cực kỳ khó coi!
Quả nhiên không phải …
“Cha ngươi tên gọi là gì?” Quyết định điều tra lai lịch đứa bé này, theo như dòng họ nó mà nhận đối đãi như thế, chẳng phải là rất kỳ quái hay sao?
“Ân …” Đứa bé nghiêng đầu nửa ngày: “Ta không có gặp qua … Chỉ là có một lần, lão ma ma chỉ vào một người toàn thân y phục vàng nói đó là cha ta … Không đúng, ma ma nói, phải kêu là phụ hoàng.”
Huyền Trăn bát đầu kịch liệt run rẩy, đứa trẻ trong lòng, là con của phụ hoàng sao? Ta tại sao lại không biết sự tồn tại của đứa bé này?! Hắn mới năm tuổi! Hẳn là trước khi ta hồi cung không lâu thì được sinh hạ, vì sao ta chưa từng nghe nói lại có thêm một vị đệ đệ?!
Huyền Trăn ôm Huyền Thiên đi nhanh về tẩm cung, lập tức triệu đến mấy lão thái giám lớn tuổi, khi bọn họ nhìn thấy Huyền Thiên đang ngồi trong lòng Huyền Trăn ăn hoa quả, sắc mặt đột nhiên đều biến chuyển!
Dưới mọi cách bức bách uy hiếp của Huyền Trăn, mấy lão thái giám mới thấp thỏm lo sợ nói ra rằng đứa trẻ này là nhi tử thứ mười chín của Hoàng Thượng! Bị hỏi tại sao nó lại bị bỏ mặc lại ngược đãi, mấy lão thái giám không thể biện được nguyên cớ nào, nói là nghiệt chủng của một vị tần phi tư thông cùng binh lính, lại nói là nhi tử rơi rớt tại nhân gian của Hoàng Thượng … Tóm lại, đứa trẻ kia giống như chỉ trong một đêm mà chui ra vậy.
“Nó xuất hiên trong hoàng cung khi nào …” Ngay cả Huyền Trăn chính mình cũng không thể giải thích được, vì sao thanh âm lại run rẩy như thế, tim đập lại gấp gáp như thế …
“Đại khái là năm năm trước … Nga, là trước khi điện hạ hồi cung!”
“Đau …”
Huyền Thiên bị đau rên lên một tiếng, Huyền Trăn lúc này mới phát hiện bản thân đang ôm đứa bé quá chặt …
Cơ hồ không chút cân nhắc, Huyền Trăn lập tức ôm Huyền Thiên đi nhanh về hướng tẩm cung của phụ hoàng, bất chấp nửa đêm khuya khoắc, không để ý đến sự ngăn trở của vệ binh, đùng đùng xâm nhập! Huyền Dực thần sắc bình thản vẫy lui vệ binh tẩm cung đang ngăn trở Huyền Trăn tiến vào, cùng hoàng nhi xa xa mặt đối mặt, lại không mở miệng nói câu nào.
Huyền Trăn buông Huyền Thiên xuống, bi ai hỏi: “Nói cho nhi thần biết, nó là ai vậy?”
Huyền Dực lạnh lùng lướt mắt qua Huyền Thiên, Huyền Thiên sợ hãi trốn về phía sau Huyền Trăn, Huyền Trăn theo bản năng nhẹ nhàng ôm lấy nó, sự tự nhiên này, giống như ý muốn bảo hộ mãnh liệt tựa thiên tính quất vào Huyền Trăn, Huyền Trăn thực hoang mang, hắn chỉ có thể hướng phụ hoàng mình kiếm tìm đáp án.
“Nó là Thập Cửu đệ của ngươi.” Huyền Dực thản nhiên nói.
“Vì sao nhi thần không biết có một đệ đệ như vậy? Vì sao Người chưa từng đề cập qua? Vì sao người phải ngược đãi nó?!”
Huyền Dực ảm đạm cười: “Thứ nhất, năm năm trước Trẫm có Thập Cửu hoàng tử cả thiên hạ đều biết, Trẫm làm sao biết ngươi lại không biết? Thứ hai, ngươi chưa bao giờ hỏi Trẫm, Trẫm vì sao phải nói? Thứ ba, Trẫm có ngược đãi nó sao? Trẫm cho đến bây giờ không hề biết nó bị người ngược đãi …”
Nói xong, trong mắt nổi lên một tia khinh thường, đó hoàn toàn không phải là biểu tình mà một phụ thân nhìn nhi tử của mình nên có!
Huyền Trăn có chút mất khống chế trừng mắt nhìn Huyền Dực: “Người vì sao muốn cố ý giấu giếm nhi thần sự tồn tại của nó? Nó rốt cuộc là ai? Vì sao trước lúc ta tiến cung bỗng nhiên xuất hiện? Chẳng lẽ nó là … Chẳng lẽ nó là …”
Đấu tranh rất nhiều, lại khó có thể nói ra miệng … Rất nhiều năm sau khi đã nản lòng tiếp nhận chuyện nhi tử mất đi, bảo hắn phải làm sao mới có thể đối mặt với chuyện hướng một đệ đệ đột nhiên xuất hiện lại sinh ra cái loại hoài nghi này …?
Huyền Dực vẫn lạnh lùng nhìn Huyền Trăn, nhìn đến mức ánh mắt dần lộ ra thứ thần sắc thất lạc tan vỡ, rồi lại như không đành lòng, muốn tiến về phía trước, lại bỗng nhiên nhìn thấy phía sau Huyền Trăn là tiểu hài đồng Huyền Thiên đang kéo ống quần hắn, lập tức lạnh mặt.
“Nơi này là chỗ ngươi tới hay sao? Cút ra ngoài!”
Huyền Thiên sợ đến mức phát run, xoay người bỏ chạy, Huyền Trăn theo bản năng muốn đuổi theo, lại bị Huyền Dực kéo lại.
“Đúng nó!”
Hai chữ vang vọng trong tai Huyền Trăn, khiến đầu hắn như ong ong, dại ra thất thần.
“Năm đó là Trẫm sai người mang nó về, cũng là Trẫm sai người phóng hỏa, giả như nó đã vùi thân trong biển lửa, hết thảy đều để khiến ngươi hết hy vọng! Hồi tâm chuyển ý trở lại trong cung!”
Huyền Trăn ngây người một hồi lâu mới hỏi: “Vì sao phải coi như là nó đã chết?”
“Chẳng lẽ ngươi có thể nói với kẻ khác mẫu phi của nó là ai sao? Nói cho kẻ khác biết rằng mẫu phi của nó cũng chính là tổ mẫu của nó?” Huyền Dực chế nhạo.
“Vậy vì sao Người phải ngược đãi nó! Nó thân là hoàng tôn của Người!!” Phẫn uất của Huyền Trăn trong nháy mắt đã bộc phát!
“Trẫm lưu cho nó một cái mạng đã là ân huệ lớn lắm rồi! Đừng quên, nó là nghiệt chủng do mẫu tử loạn luân mà sinh ra!”
“Nó không phải!” Huyền Trăn cơ hồ phải phát điên lên: “Nó là con nhi thần! Nó là hài tử của nhi thần và Uyển Nhi! Là cốt nhục duy nhất của chúng thần!”
“Hoàng nhi, chính là do hành vi vô sỉ của ngươi cùng Uyển Nhi, mới khiến nó phải mang cái thân phận khó khăn đó vào thế gian này, ngươi như vậy, dựa vào cái gì lấy tư cách làm phụ thân của nó? Ngươi chỉ là căn nguyên thống khổ của nó mà thôi!”
“Ta không có! Ta không có …” Huyền Trăn thất thần lui về sau mấy bước, hết thảy cảnh ngộ của hài tử của ta, đều là vì ta?
“Không đúng! Tất cả đều là vì Người!” Huyền Trăn bỗng nhiên thét to: “Người đem những thống khổ đó trút nên đầu nó! Là Người!”
“Là Trẫm thì thế nào? Trẫm chỉ hận không thể giết mối nhục này!”
“Không! Phụ hoàng!”
Huyền Trăn lảo đảo, chỉ cần một câu của Huyền Dực, đầu Huyền Thiên dù có rơi xuống đất cũng sẽ không ai dị nghị! Nhưng mà, vừa mới tìm được Thiên Nhi … Không, không được!
Huyền Trăn quỳ sụp xuống, liều mạng hướng Huyền Dực dập đầu rồi ngẩng lên: “Phụ hoàng! Người tha cho nó đi! Hết thảy hãy để nhi thần gánh vác! Nhi thần chưa từng cầu xin Người cái gì, bây giờ, nhi thần chỉ xin Người buông tha cho nó! Nó chỉ là một hài tử, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, không cần giận chó đánh mèo trút lên đầu nó! Van cầu Người!”
“Muốn Trẫm buông tha nó cũng được …” Huyền Dực chậm rãi nói: “Chỉ cần ngươi thề trước mặt Trẫm, cả đời này cũng không cùng nó nhận thân phận, Trẫm sẽ lưu lại cái mạng cho nó.”
“Vì sao …” Huyền Trăn sửng sốt.
“Vì sao? Ngươi lại hỏi Trẫm vì sao?! Ngươi nhận hắn rồi về nhận mặt với tổ tông như thế nào! Nói cho ngươi biết! Trẫm tuyệt không để đứa nghiệt chủng huyết thống lẫn lộn này xếp vào tổ phổ Huyền thị!”
Thân mình thân mình khe khẽ run rẩy … Nếu gặp mà không thể nhận, vậy gặp để làm gì? Chẳng phải thêm đau buồn ư … Không, may mắn ta gặp, bằng không Thiên Nhi đã có thể vô thanh vô tức mà chết ở một góc hoàng cung, còn ta cứ tiếp tục mơ mơ màng màng mà sống! May mắn … Nếu ta không đến Ngự Tâm hồ, nếu ta không thấy Thiên Nhi, nếu Thiên nhi không ở nơi đó tắm rửa, nếu ta không bước lại, nếu không nói chuyện với nhau, nếu vậy, Thiên vẫn sẽ thân lâm khổ cảnh như trước …
Càng nghĩ càng hoảng sợ, không khỏi một thân đầy mồ hôi lạnh! Huyền Trăn lần đầu tiên từ tận đáy lòng cảm tạ sự an bài của trời xanh!
“Cả đời không nhận con, hoặc nó lập tức chết, ngươi chọn cái nào?”
Giọng nói không chút tình cảm của Huyền Dực khiến Huyền Trăn váng mắt, hai lựa chọn đều có thể khiến hắn đau lòng chí tử, phải chọn thế nào? Nhưng mà, ta đau chết, hay là Thiên Nhi chết, đành phải …
“Nhi thần chọn cái đầu tiên …” Trăm chiều không cam tâm …
“Được, Trẫm muốn ngươi hạ độc thệ! Nếu ngươi nhận nó, người ngươi tâm ái kiếp này vĩnh viễn khói tiêu mây tán, không được siêu sinh!”
“Phụ hoàng!”
Hét thảm một tiếng, độc thệ này quả nhiên rất độc! Phụ hoàng tính toán thật tỉ mỉ, nếu lấy chính mình mà thề, chỉ sợ biết rõ Thiên Lôi đánh xuống, cũng nhẫn không được mà nhận Thiên Nhi. Nhưng nếu lấy Uyển Nhi ra thề … Làm sao bản thân có thể nhẫn tâm để nàng phương hồn tiêu tán? Không thể siêu sinh?
“Trẫm chỉ cho ngươi một cơ hội!”
Lặng yên như đã chết, rất lâu rất lâu, mới vang lên một thanh âm trầm thấp mà thống khổ, giống như mỗi một câu một chữ, đều có thể xé tan từng mảnh tim của hắn …
“Ta, Huyền Trăn, lúc này thề, kiếp này đời này, vĩnh viễn không nhận hài tử của ta là Huyền Thiên, nếu làm trái lời thề …” Hít sâu một hơi, đầu Huyền Trăn càng cúi thấp: “Người kiếp này ta yêu nhất, vĩnh viễn khói tiêu mây tán, không thể siêu sinh …”
Trên mặt Huyền Dực lúc này mới lộ ra một tia mỉm cười, cùng với đó, là biểu tình đớn đau đến chết lặng của Huyền Trăn …
“Phụ hoàng, nhi thần khẩn cầu phụ hoàng ân chuẩn, có thể nào cho nhi thần cùng Thiên Nhi … Thập Cửu đệ ở cùng một chỗ!”
“Hỗn trướng! Yêu cầu này không phải là quá phận hay sao!”
Đau khổ cầu xin được cùng nhi tử của mình đoàn tụ, cũng coi như một yêu cầu quá phận ư?
Huyền Trăn thống khổ nhẹ cười: “Nhi thần nguyện lấy việc bắt tên loạn thần tặc tử Nam Hải trong vòng nửa năm để trao đổi!”
“Nửa năm?” Huyền Dực vốn không nghĩ sẽ đáp ứng hắn, không khỏi chần chờ, nhưng hắn lập tức lạnh lùng nói: “Bảo Trẫm phái một phế vật trầm mê nữ sắc rượu thịt trong năm năm đi diệt Nam Hải? Hay hoàng nhi sống rảnh rỗi quá, muốn thư gân giãn cốt?”
“Phụ hoàng, năng lực của nhi thần phụ hoàng hẳn biết rõ, nhìn khắp trong triều, có thể lấy hạn nửa năm bắt Nam Hải, chỉ sợ chỉ có duy nhất nhi thần! Nếu như không phải, phụ hoàng thế nào lại cho phép nhi thần hồi cung? Hơn nữa sau khi phế trừ Thái Tử vẫn chưa lập tân Thái Tử? Bởi vì phụ hoàng tuyệt đối rất biết thực lực của nhi thần!”
Huyền Dực không phủ nhận, trước mắt chính là nhi tử ngưng tụ hết cả tâm huyết một đời của hắn, là sự kiêu ngạo lớn nhất kiếp này của hắn! Nếu không tính đến chuyện Uyển Nhi, Huyền Trăn từ đầu đến chân đều là một hảo hoàng nhi cực kỳ hoàn mĩ.
“Được! Trẫm cho ngươi nửa năm! Nếu ngươi không thể hoàn thành, Trẫm sẽ không nương tay!”
Huyền Trăn mỉm cười, dập đầu thật sâu, bước nhanh khỏi tẩm cung Huyền Dực, nét mặt có một tia tiếu ý đầy kỳ vọng. Nhìn thân ảnh nhi tử dần đi xa, Huyền Dực bỗng nhiên đau buồn không tả nổi, đã bắt đầu từ lúc nào, những cuộc nói chuyện với Trăn Nhi đã trở thành một loại giao dịch …
Lúc đứa trẻ đang co người trong tấm chăn rách kia mở mắt nhìn về phía mình, Huyền Trăn giống như đã tìm thấy được mảnh tâm linh từ lâu thất lạc …
“Thiên Nhi, ta là … Tứ hoàng huynh của đệ, từ hôm nay trở đi, đệ sống cùng ta nhé!”
Vẫn không nói thêm gì, nhưng Huyền Trăn thầm thề, lấy tất cả yêu thương đều dành cho đứa trẻ này, đưa cho nó tất thảy những gì tốt đẹp nhất, thoả mãn cho nó tất cả các yêu cầu, cho nó sự bảo vệ hoàn hảo, không để cho nó thương tổn dù chỉ một tơ hào, vĩnh viễn!
—
Đoạn chuyện cũ kia, đến lúc này, đã xong …
Không biết, đối với Huyền Trăn mà nói, kết cục như vậy, là bi hay là hỉ?
Sau đó, là hạnh phúc vui vẻ cùng Thiên Nhi ở một chỗ, dạy nó đọc sách tập viết.
Sau đó, là liên tiếp lập công huân, cùng phụ hoàng trao đổi, từng bước từng bước đem Thiên Nhi không một địa vị nhập vào hoàng phổ.
Sau đó, là kế vị.
Sau đó, là không còn gì ngăn trở nữa, tuyệt không chút kiêng nể toàn tâm toàn ý sủng ái đứa con của chính mình, trên danh nghĩa đệ đệ.
————————————
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...