Ngoại trừ Triệu Lão Thực vừa ra khỏi Trường Nhạc trấn liền tự về nhà, thì tám người còn lại đều đi theo Triệu Họa trên con đường hướng về phía Huyễn Cảnh. Rõ ràng là khí trời giá rét ngày đông, nhưng vừa vào Điền Cảnh, liền thấy tràn ngập trước mắt là thanh sơn tú thủy, phồn hoa như gấm, ấm áp như xuân. Cảnh quan phong tự đều khác hẳn với Trung Nguyên, nhưng mọi người cũng không có tâm trí đâu để thưởng thức, chỉ đi thật vội vã.
Dọc theo đường đi, mặc cho Lăng Tiêu ép hỏi thế nào, Vi, Tô hỏi khéo ra sao, Hoa Lộng Ảnh chỉ quyết định không nói một câu. Dần dần mọi người cũng không nhắc lại chuyện cũ nữa, chỉ chờ gặp Nguyệt Tương Tư rồi sẽ tính tiếp.
Không tới mấy ngày đã đến trước một tòa núi mênh mông, Triệu Họa dẫn đường, đoàn người bỏ lại xe ngựa, đi bộ theo sơn đạo. Lại đi thêm hai ngày, tới hoàng hôn hôm nay thì mọi người vòng qua một sơn cốc, chợt thấy đỉnh núi trùng trùng điệp điệp hiện ra trước mắt.
Trong rừng dưới núi đầy kỳ hoa dị thảo, lưu thủy minh giản (nước chảy suối róc rách), như giữa mùa hè. Nhưng giương mắt lên nhìn sẽ thấy nửa trên đỉnh núi đều bị tuyết trắng bao trùm, từng ngọn núi từng hòn đá đều tản ra hàn ý lạnh thấu xương.
Triệu Họa dẫn mọi người lên nửa chừng núi, Lăng Tiêu đã quen đường tới trước một tảng đá lớn liền tự giác dừng lại.
Triệu Họa cười nói: “Tới rồi.”
Tô Vọng Ngôn phóng mắt nhìn xung quanh chỉ thấy toàn dốc cùng khe, vực tuyết mênh mông cuồn cuộn, khung cảnh hùng vĩ, nhưng không thấy có phóng ốc nào. Tô Vọng Ngôn kinh ngạc nói: “Đây chính là Huyễn Cảnh?”
Triệu Họa cười cười, nói: “Đây cũng không phải là Huyễn Cảnh, nhưng năm xưa Huyễn chủ từng lập lời thề không được lướt qua tảng đá này. Nếu có người vi phạm thì sống chết tự chịu trách nhiệm. Kỳ thực là dù có người vượt qua tảng đá lớn này nhưng không được Huyễn chủ cho phép thì cũng không vào được Huyễn Cảnh.”
Vi Trường Ca mỉm cười nói: “Thì ra là thế. Vậy nếu có người muốn thông tin với bên trong thì phải làm sao?”
“Điều này dễ thôi, chỉ cần đứng ở chỗ này nói rõ ý đồ đến, nếu tất yếu thì tự nhiên sẽ có người ra tiếp đãi —— lá thư báo tin cho Huyễn chủ về việc Tô Đại công tử xảy ra chuyện là được người ta đem đến đặt trên tảng đá này.”
Triệu Họa vỗ tay cười nói: “Được rồi, mang mọi người tới đây là ta xong nhiệm vụ rồi, mời các vị chờ ở đây, ta đi vào thông báo.”
Lăng Tiêu hỏi: “Vậy tới khi nào Nguyệt cô nương mới ra gặp chúng ta?”
“Điều đó khó mà đoán chắc được, mặc dù ta mang mọi người tới, nhưng không biết Huyễn chủ có gặp hay không hay chỉ đồng ý gặp Tô Đại công tử thôi! Mọi người nghỉ ngơi ở đây, có thể hai ba ngày, có thể năm bảy ngày, nếu Huyễn chủ muốn gặp các vị thì tự nhiên sẽ ra!”
Triệu Họa cười khanh khách, xoay người rời đi, bóng dáng hoa lệ tới chói mắt đó đi xa dần trong tiếng chuông vui tai.
Lưu lại mọi người đứng bên tảng đá, đợi thật lâu cũng không thấy có ai đi ra.
Mã Hữu Thái cười khổ: “Nguyệt Tương Tư này cũng cao giá thật! Chẳng nhẽ thật sự bắt chúng ta ở ngoài này chờ dăm bảy ngày sao?”
Lăng Tiêu xoay người đi tới bên đường, tìm một tảng đá hơi lớn một chút kéo ra ngồi xuống. Mọi người không biết còn phải đợi bao lâu, cũng học theo nàng tìm tảng đá ngồi xuống. Hoa Lộng Ảnh không sợ lạnh, cởi áo choàng trên người xuống trải dưới đất ngồi ngay tại chỗ.
Lại đợi một hồi, sắc trời đã chậm rãi mờ tối, cái lạnh giá cũng càng sâu, xa xa trong núi thỉnh thoảng truyền tới tiếng dã thú tru lên. Tô Vọng Ngôn nhíu mày, nhỏ giọng nói vài câu với Vi Trường Ca, hai người sóng vai đi xuống núi, khoảng nửa canh giờ sau ôm một bó củi lớn về trước tảng đá. Tô Vọng Ngôn đắp củi thành một đống, rồi dùng lửa đốt.
Chỉ chốc lát sau, ngọn lửa đã nổ lép bép, chiếu sáng nền tuyết.
Mọi người đợi tới nửa đêm, hàn khí càng thấu xương, Nguyệt Tương Tư vẫn không lộ diện.
Bên kia của tảng đá, quần sơn vạn hác mọi vật im ắng. Nhất Huyễn Cảnh trong truyền thuyết ẩn thân trong ngọn núi tuyết không bao giờ tan, không thể biết được, cũng không thể tìm ra, như một giấc mộng hư vô, một ánh trăng dưới nước.
Tô Vọng Ngôn nâng mắt lên, thấy Quân Như Ngọc đang nhìn về phía này liền nói: “Như Ngọc công tử, có một số việc ta còn chưa rõ lắm.”
Quân Như Ngọc cười cười, chỉ nói: “Ngươi hỏi đi, ta trả lời.”
Tô Vọng Ngôn nghĩ qua một chút, hỏi: “Bắt đầu từ chuyện hội thơ ngắm hoa đều là công tử an bài?”
Quân Như Ngọc gật đầu một cái: “Là ta.”
Tô Vọng Ngôn nói: “Người di chuyển gian nhà tranh đó đi cũng là Quân công tử?”
Quân Như Ngọc lại gật đầu một cái nói: “Là ta.”
Tô Vọng Ngôn nói: “Ta không hiểu vì sao hai người phải làm vậy?”
Lúc trước hai người Mã, Vương đã nghe Vi Trường Ca kể lại chuyện đã xảy trên đường tới Trường Nhạc trấn, cũng đều có rất nhiều nghi vấn, lúc này liền không xen miệng mà chỉ lẳng lặng ở một bên nghe cuộc đối thoại của ba người họ.
Quân Như Ngọc mỉm cười nói: “Nếu Tô Đại công tử hỏi, ta cũng đành nói thật. Sự tình ban đầu, là Lăng tiểu thư tới Yên Vũ lâu tìm ta.”
Lăng Tiêu trầm tĩnh tiếp lời: “Tô Đại công tử, năm ấy ta ở ngoài cửa Tô gia quỳ đã lâu, nhưng Tô đại hiệp vẫn không chịu cho ta gặp Tam công tử, ta chỉ biết đời này ta không thể gặp Tam công tử nữa rồi. Mấy năm đó, ta phiêu bạt khắp nơi vẫn không tìm được biện pháp khác, tới Huyễn Cảnh mấy lần, Nguyệt Tương Tư cũng không chịu gặp ta. Ta đã gần như mất hết hy vọng, thì đúng lúc này, ta nghe người ta nói tới Như Ngọc công tử của Giang Nam Yên Vũ lâu là người thông minh nhất thiên hạ, vì vậy liền tới cửa cầu Như Ngọc công tử.”
Quân Như Ngọc cười nói: “Việc Lăng tiểu thư muốn làm ta cũng không nghĩ ra cách nào. Nhưng ta nghe Lăng tiểu thư kể lại việc lúc trước gặp Nguyệt Tương Tư và Tô tam công tử thế nào, thì lại nghĩ tới một biện pháp, có thể tìm được Tô tam công tử.”
Nói tới đây, rót một chén rượu, hớp một ngụm nhỏ, nói tiếp: “Cách của ta là, bước đầu tiên phải gợi đủ sự hiếu kỳ của Tô Đại công tử, để ngươi chủ động nhúng tay vào chuyện này.
Đầu tiên ta thiết kế để Lăng tiểu thư chờ ở nơi ngươi ắt phải đi qua, giả vờ như là ngẫu nhiên gặp, nhờ ngươi mang thư cho Tô tam công tử hộ nàng. Thế nhưng Đại công tử liên tục du lịch khắp nơi, muốn biết được hành tung của ngươi thực không dễ. Không còn cách nào khác, ta đành phải lấy danh nghĩa ‘Quân Như Ngọc’ để đưa thiệp mời. Ta biết, có ‘người thông minh nhất thiên hạ’ làm chủ, Tô công tử nhất định sẽ đến. Sau đó, ta liền để người ta giả trang thành Quân Như Ngọc xuất hiện tại Mai Viên Nhã Tập, Tô công tử quả nhiên không đợi hết tiệc đã mất hứng ra về.”
Vi Trường Ca nói: “Ngày ấy người tham gia Mai Viên Nhã Tập đều là danh sĩ thiên hạ, công tử để người khác đóng giả, không sợ ngày sau người trong thiên hạ cười nhạo Như Ngọc công tử hữu danh vô thực sao?”
Quân Như Ngọc cười vẻ không để ý: “Bất quá là lợi lộc hiện tại, hư danh về sau, người khác cười là việc của người ta, ta sống cuộc sống của ta, có gì liên quan đâu?”
Tô Vọng Ngôn hừ lạnh một tiếng.
“Ta tính thời gian sai người phá hủy cầu gỗ, Tô Đại công tử vì phải đi đường vòng tất sẽ không có chỗ qua đêm, mà mấy dặm xung quanh đó cũng chỉ có một gian nhà tranh kia. Ta vốn nghĩ là, Tô Đại công tử nhất định sẽ tới chỗ Lăng Tiêu tá túc. Không ngờ Tô Đại công tử lại qua loa như thế, còn tùy tiện tìm gốc cây dựa vào để ngủ.”
Quân Như Ngọc dừng một chút, cười nói: “Tô Đại công tử, chỉ riêng chuyện đó thôi, Quân Như Ngọc cũng phải bội phục ngươi.”
Tô Vọng Ngôn hơi lộ ra chút ý cười.
“Cũng bởi vì điều đó, trong lúc cấp bách đành phải dùng chút thủ đoạn giả thần giả quỷ, dẫn Tô công tử đi theo ta tới gian nhà tranh ——“
Tô Vọng Ngôn nhìn lại ánh mắt của hắn, Vong Thế cô nương đang ngồi bên cạnh Quân Như Ngọc cười với cậu.
“Nàng là thị nữ của ta, Thạch huynh mà đêm đó Tô công tử thấy thì là thị vệ ở Yên Vũ lâu, thuở nhỏ đã tập súc cốt công (co rút xương), cho nên vóc người thấp bé. Hai người họ đều giỏi khinh công, bởi vậy hành động cực kỳ mau lẹ. Đây là một nước cờ mạo hiểm, có rất nhiều kẽ hở, huống chi, Lạc Dương Tô Đại công tử lại là người thế nào? Ta sợ không thể gạt được, liền tiện thể mượn tên của Chu Tam Nương để dùng. Chuyện của Chu Tam Nương đó là sự thật, chỉ có điều, trước đó ta cũng chỉ nghe vị lão tiên sinh kia kể qua một lần ở Mai Viên Nhã Tập —— chỉ cầu thật thật giả giả, hư thư thực thực, có thể lừa được Tô Đại công tử.
Ta đã giả thần giả quỷ, đơn giản là diễn kịch phải diễn tới cùng, bởi vậy Đại công tử vừa rời đi ta lập tức sai người hủy gian nhà tranh kia đi. Sau đó nếu ngươi nổi lên lòng nghi ngờ, quay lại kiểm tra, thứ nhất là không tìm được đầu mối, thứ hai là cũng có thể làm nghi hoặc trong lòng ngươi càng thêm sâu. Ta chặt đi ba cây liễu ở sườn núi Diêm Vương cũng là vì nguyên nhân đó.”
Vẻ mặt Tô Vọng Ngôn buồn nản, than thở: “Ngươi biết ta thích nhúng mũi vào chuyện của người khác, nếu phát hiện gian nhà tranh không còn, lại không tìm được đầu mối gì, sẽ càng khẩn cấp đi tìm Tam thúc để giải nghi hoặc trong lòng…”
Quân Như Ngọc cười cười, nói: “Người trong thiên hạ đều biết Đại công tử cao thượng.”
Tô Vọng Ngôn cười khổ nói: “Vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra với gian nhà tranh? Sao lại đột nhiên xuất hiện, rồi đột nhiên biến mất?”
Quân Như Ngọc nghe vậy cười cười “Không biết Tô công tử và Vi bảo chủ có lưu ý tới địa thế của sườn núi đó, là hai đầu gồ cao, trung gian lõm xuống không?”
Vi Trường Ca và Tô Vọng Ngôn đồng thời gật đầu.
“Kỳ thực nói ra cũng rất đơn giản, cứ cách ba trượng đóng một cọc gỗ nhọn, độ cao bằng với chỗ cao nhất của sườn núi, sau đó dùng tấm ván trải ngang trên cọc gỗ, phủ một lớp đất lên, gian nhà tranh đó ta dựng trên tấm ván. Trời tối u ám, nhìn qua không dễ phát hiện sự khác thường. Khi có người đi lên, tiếng đặt chân vang lên có chút trống rỗng, nhưng Tô Đại công tử gặp người quen cũ, trong lúc tâm tình rối loạn, có lẽ là không lưu ý tới những điều này. Chờ Tô Đại công tử đi rồi, ta lập tức sai người hủy gian nhà tranh và cọc gỗ này. Một tháng sau hai vị tới chỗ đó, chỗ đóng cọc đã sớm bị cây cỏ che khuất rồi, mà cho dù lúc đó bụi cỏ có bị đè gãy một chút thì cũng sớm không thể nhìn ra.”
Vi, Tô hai người liếc nhau, không khỏi đều bật cười.
Tô Vọng Ngôn cười nói: “Thì ra là thế, vậy mà khiến người ta đau đầu suy nghĩ không biết bao nhiêu buổi tối!”
Quân Như Ngọc cười khẽ: “Sau đó quả nhiên Đại công tử nghi ngờ, tuy rằng không quay lại gian nhà tranh, nhưng trở về Cẩm Thành. Việc về Chu Tam Nương là thiên chân vạn xác, vốn ta cũng không sợ ngươi đi điều tra. Không ngờ, ngươi lại vừa vặn gặp phải tên danh sĩ kia, đụng phải chính chủ, khiến ta bớt không ít công sức!
Đến đây mọi chuyện thuận lợi một cách kỳ lạ. Ta biết Nguyệt Tương Tư đối với Tô tam công tử hữu tình, Tô tam công tử yêu quý người cháu này hơn tính mạng, với biểu hiện của Đại công tử, chỉ cần Tô tam công tử còn sống, ngươi nhất định mời ông ấy ra mặt giúp đỡ Lăng Tiêu. Dựa theo kế hoạch nguyên bản của ta, tốt nhất là ngươi có thể mời được Tô tam công tử ra, nếu vậy ta sẽ an bài Lăng Tiêu đón hai người ở giữa đường, rồi đi thẳng tới Huyễn Cảnh. Thế nhưng tới đây mọi việc lại thay đổi —— Đại công tử vừa tới Lạc Dương ta liền an bài người theo dõi. Tuy họ không vào được Tô gia, nhưng ngày đêm canh giữ ở gần đó, để ý gắt gao mọi biến hóa của Tô gia.”
Mặt Tô Vọng Ngôn đầy vẻ không vui, hừ khẽ một tiếng.
Quân Như Ngọc cũng không để tâm, lại kể tiếp: “Đại công tử về Tô gia một vài ngày, đột nhiên có một buổi tối, trong Tô gia phát ra tiếng chuông cảnh báo, sau đó cửa giữa mở rộng, gần như dốc hết toàn bộ nhân lực đuổi theo bắt Đại công tử. Người mà ta phái đi phát hiện nơi náo động đầu tiên là hướng Kiếm các của Tô gia, liền đoán rằng, có lẽ Tô tam công tử đã chết, dù là còn sống cũng không thể ra ngoài giúp đỡ Lăng tiểu thư nữa. Mà con cháu Tô gia coi bội kiếm quan trọng như tính mạng, thấy kiếm như thấy người, vậy nên ngươi mới đột nhập vào Kiếm các, muốn tìm bội kiếm của Tô tam công tử ra làm tín vật.”
Tô Vọng Ngôn tuy vẫn có chút bất mãn với hắn, nhưng nghe suy đoán của hắn chẳng khác sự thực là mấy, cũng phải âm thầm bội phục.
“Đến đây sự tình không chỉ có biến hóa, lại còn kinh động tới Tô gia. Sau đó, ngay đến Vi đại bảo chủ của Thiên Hạ bảo cũng bị cuốn vào. Lúc này ta nghĩ ra một cách khác.
Với quan hệ giữa Nguyệt Tương Tư và Tô tam công tử, nếu Đại công tử có việc, Nguyệt Tương Tư tuyệt đối không làm ngơ.” Quân Như Ngọc dừng một chút, cười nói: “Cũng may, ngay từ đầu ta đã bảo Lăng Tiêu tận lực nhắc tới Trường Nhạc trấn trước mặt Đại công tử. Khi đó, ta cũng chỉ là để ngừa vạn nhất mà thôi. Sau đó bên Đại công tử xảy ra chuyện, cùng tới Cẩm Thành với Vi bảo chủ, sự ám chỉ vốn tưởng như vô dụng đó của ta lại vừa vặn phát huy công dụng.
Người ngay không nói lời gian. Tô Đại công tử, Vi bảo chủ, nhị vị đừng lấy làm phiền lòng —— nói thật thì, chuyện mà Tô Đại công tử phạm gia quy đang bị Tô gia truy bắt trở nên sôi sục trên giang hồ, kỳ thực là do ta phái người truyền ra ngoài, làm lớn chuyện lên.”
Vi, Tô hai người liếc nhìn nhau, đều không lên tiếng.
Quân Như Ngọc cũng không quản trong lòng hai người nghĩ gì, chậm rãi nói: “Khi hai người tới cẩm thành, ta một mặt phái người tới Huyễn Cảnh truyền tin, một mặt phái người tới Trường Nhạc trấn bố trí. Ta tính thời gian tìm người của Tô gia thông báo về tung tích của hai người, để hai người tới Trường Nhạc trấn trong thời gian dự tính của ta. Khi các ngươi đến, cũng là lúc ta bố trí xong xuôi ở Trường Nhạc trấn, những chuyện khác, tính tính thời gian, nếu không có gì thay đổi thì Nguyệt Tương Tư cũng sắp đến. Những chuyện về sau thì hai người đều đã biết.” Quân Như Ngọc cười cười: “Chuyện lần này, thật sự là đã đắc tội mong hai vị chớ trách.”
Vương Tùy Phong ở bên cạnh đột nhiên chen miệng: “Ta và Mã lão đệ, Triệu lão bản cũng là do công tử đưa tới đây?”
Quân Như Ngọc ung dung gật đầu đáp: “Không sai, cả xe ngựa lẫn quan tài đều do ta an bài.”
Đám Vương Tùy Phong mỗi người một vẻ, đều không lên tiếng.
Hơn nửa ngày, Tô Vọng Ngôn mới cười cay đắng, lẩm bẩm nói: “Người thông minh nhất thiên hạ, quả thực danh bất hư truyền —— trước nay ta vẫn tự phụ thông minh, nhưng hóa ra từ đầu tới cuối đều rơi vào sự sắp đặt của người khác rồi.”
Quân Như Ngọc cười nói: “Nếu luận tài trí, Quân Như Ngọc đâu thể so được với Tô công tử. Chỉ có điều, Tô công tử là người giàu tình cảm, ở trên đời này, những người như công tử sẽ khó tránh được bị những người vô tình khiến cho chịu thiệt.”
Tô Vọng Ngôn thở dài, quay đầu nhìn Vi Trường Ca: “Vi Trường Ca, làm sao bây giờ, hóa ra là ta mắc mưu người khác rồi…”
Dáng vẻ ủ rũ đó của cậu đúng là khó gặp, Vi Trường Ca không nhịn được nheo mắt mỉm cười.
Quân Như Ngọc nhìn thấy vậy, cười nói: “Kỳ thực những việc ta làm, nói ra cũng đơn giản, không quá bốn chữ ‘cố lộng huyền hư’ (tạo vẻ thần bí). Chỉ vì Tô Đại công tử tâm tính ngây thơ, cho nên mới may mắn thực hiện được, nếu đổi lại là người trầm ổn như Vi bảo chủ, tất nhiên sẽ không bị ta lừa rồi.”
Tô Vọng Ngôn im lặng một chút, đột nhiên hỏi: “Lăng tiểu thư, vì sao lúc đầu tiểu thư không nói thẳng những chuyện này cho ta, biết đâu không cần phải làm nhiều việc như thế ta cũng sẽ giúp ngươi.”
Lăng Tiêu than thở: “Không thân không quen, chắc gì Tô Đại công tử đã chịu quan tâm việc không đâu này của ta.”
Tô Vọng Ngôn gật đầu một cái đồng thời mỉm cười, nhưng nói: “Tiểu thư nói không sai, không thân không quen, hà tất quan tâm việc không đâu? —— có điều Quân công tử với Lăng tiểu thư cũng không thân không quen, không biết tốn nhiều công sức như vậy giúp ngươi là vì điều gì?”
Vẻ mặt Lăng Tiêu khẽ biến động, nhưng không trả lời mà chỉ nhìn về phía Quân Như Ngọc.
Trong mắt Quân Như Ngọc chợt sáng lên, cười thản nhiên nói: “Muốn làm Nguyệt Tương Tư cảm động đương nhiên không phải chuyện dễ, nhưng muốn làm Quân Như Ngọc cảm động thì lại đơn giản lắm.”
Tô Vọng Ngôn không đáp lời.
Trong lúc an tĩnh, Hoa Lộng Ảnh hỏi đột ngột: “Lăng tiểu thư, lần trước ngươi tới đây tìm Nguyệt Tương Tư đã đợi bao lâu?”
Suốt chặng đường nàng không nói năng gì, lúc này đột nhiên lên tiếng, đến Lăng Tiêu cũng sửng sốt.
Lăng Tiêu im lặng một lát, rồi trả lời: “Lần đầu tiên muội tới, đợi ba ngày; lần thứ hai tới, đợi tám ngày; lần cuối cùng gần đây tới, đợi tròn một tháng.”
Hoa Lộng Ảnh lộ ra chút tiếu ý: “Ngươi nhẫn nại thật đấy, chả bù cho ta.”
Lăng Tiêu nhìn nàng, trăm mối ngổn ngang, một lát mới nói: “Ở trong mắt huynh ấy, tỷ cái gì cũng tốt, muội chỉ có chút kiên trì đó là hơn tỷ tỷ mà thôi.”
Hoa Lộng Ảnh gật đầu nói: “Đúng vậy, sự kiên trì của ngươi thực sự vượt xa ta —— hai mươi năm trước ngươi đã biết hai người bịt mặt đêm đó là Vương đại tiên sinh và Mã tổng tiêu đầu, nhưng nhịn tới tận hôm nay mới tìm họ tới đối chất.”
—— Đây là lần thứ ba nàng nhắc tới chuyện này, mấy người bên cạnh đều bất giác vểnh tai lắng nghe xem Lăng Tiêu trả lời ra sao.
Lăng Tiêu nghe vậy nhưng vẫn không trả lời, bỗng nhiên cười cười chuyển đề tài: “Hoa tỷ tỷ, hai mươi năm nay, muội không có ngày nào là không bôn ba khắp nơi. Có mùa đông một năm, ở trên đường muội đụng phải hai kỹ nữ đang tranh khách nhân.”
Vi, Tô mấy người đang lắng nghe tới đó đều ngạc nhiên, không biết vì sao Lăng Tiêu lại đề cập tới chuyện này.
“Hai người đó, một người mặc y phục màu đỏ, một người mặc y phục màu xanh lục. Một người kéo tay trái của khách nhân, một người thì lôi tay phải. Người mặc y phục đỏ nói nam nhân đó là khách quen của mình, nên vào nhà của cô ta; người mặc y phục màu lục nói, mình và khách nhân vừa gặp mặt như đã thân quen, khách nhân nên tới nhà cô. Người mặc đồ đỏ nói nhà mình rượu thơm, người mặc đồ lục nói nhà mình đồ ăn ngon. Cãi nhau um xùm. Cuối cùng, hai người đó mệt mỏi, liền đồng thời buông tay muốn khách nhân tự lựa chọn.”
Lăng Tiêu chậm rãi nói: “Muội đứng một bên nghe hai người đó cãi nhau, đột nhiên thấy tất cả trở nên rõ ràng… Hoa tỷ tỷ, tỷ thì sao, đã hiểu chưa?”
Hai mắt Hoa Lộng Ảnh khép hờ, trên mặt không có nửa điểm biểu tình.
“Hoa tỷ tỷ, muội vẫn nghĩ tỷ không cho muội cứu huynh ấy, là bởi vì ghen ghét với muội. Mãi cho đến khi đó muội mới hiểu ra —— nếu trong lòng tỷ có huynh ấy, nếu tỷ muốn tốt cho huynh ấy, vì sao không đợi huynh ấy sống lại để huynh ấy tự chọn lựa? Vì tỷ mà huynh ấy đã phá bỏ lời thề, phụ muội, chẳng lẽ tỷ còn sợ không thắng được muội? Tỷ sợ cái gì mà không muốn huynh ấy sống lại?
Muội nghĩ tới đây, liền thấy có rất nhiều điểm cổ quái —— tối đó, ai có cơ hội hại huynh ấy nhất? Khi huynh ấy lâm chung, tỷ cũng có mặt, tỷ lại là người thân nhất của huynh ấy, vì sao huynh ấy lại chỉ nói chuyện báo thù với muội, còn với tỷ thì chỉ dặn bảo trọng thôi? Vì sao huynh ấy không cho muội báo thù? Nhờ chuyện kia mà muội đã hiểu ra tất cả…”
Vi, Tô hai người liếc nhau, trong lòng thoáng chốc đều sáng lên như tuyết.
Lăng Tiêu bình tĩnh nhìn Hoa Lộng Ảnh, gằn từng chữ một, giọng đầy căm hận: “Vì sao tỷ lại hại huynh ấy?”
Mấy người còn lại đều ngây dại, hơn nửa ngày Mã Hữu Thái mới nuốt nước miếng một cái, gian nan hỏi: “Lạc phu nhân… chẳng lẽ phu nhân… hại… hại Lạc đại hiệp?”
Một lúc lâu, trên gương mặt tái nhợt của Hoa Lộng Ảnh cuối cùng suy yếu mà lộ ra chút ý cười mờ nhạt như có như không: “Không sai, là ta hại chàng. Vậy thì sao?”
Bỗng nhiên Lăng Tiêu đứng lên. Tuy rằng từ lâu nàng đã đoán được là Hoa Lộng Ảnh hại Lạc Tây Thành, nhưng lúc này nghe chính miệng Hoa Lộng Ảnh thừa nhận thì cảm giác hoàn toàn khác! Trong lòng đau xót, nước mắt tràn mi, chậm rãi đi lên vài bước, run giọng nói: “Giỏi! Giỏi lắm! Ngươi đúng là phu nhân tốt của huynh ấy!”
Lăng Tiêu tới gần một bước, thần sắc thê lương, oán hận nói: “Vì sao ngươi hại huynh ấy?”
Hồng y nữ nhân im lặng thật lâu.
Nàng nhìn về phía xa xa.
Trời đã tối hẳn. Tầm mắt có thể chạm tới là một mảng đen kịt hỗn độn mơ hồ, đống lửa trại trước mắt, yếu ớt, vô lực như vậy, không xuyên qua được bóng đêm dày đặc…
Ý cười trên môi nàng càng sâu. Thế nhưng, ẩn chứa trong tiếu ý đó, không biết vì sao, lại từng chút từng chút một lộ ra thê lương vùng vẫy nơi đáy lòng bấy lâu cố che giấu nhưng không sao che được: “Lăng tiểu thư, ngươi vừa nói trong mắt chàng ta cái gì cũng tốt, ngươi sai rồi… trong mắt chàng, mọi thứ đều tốt, kỳ thực là ngươi…”
Đầu vai Lăng Tiêu run mạnh, xoay mình ngừng lại hô hấp, sắc mặt xấu xí, hàm chứa nước mắt oán giận nói: “Huynh ấy năm lần bảy lượt cứu tính mạng của ngươi, lại toàn tâm toàn ý với ngươi, chiếu cố ngươi, chẳng lẽ vẫn không bù được mối thù giết cha? Ngươi không cảm kích thì thôi, lại còn quyết hại huynh ấy! Nếu ta sớm biết ngươi âm ngoan ác độc như thế, thà rằng huynh ấy thương tâm cũng sẽ không cứu ngươi!”
Hoa Lộng Ảnh cười lạnh: “Đúng, ta âm ngoan ác độc, ngươi thì sao? Năm xưa ngươi cứu mạng ta, có thật chỉ là hảo tâm hay không? Ngươi nói chỉ mong chàng vui vẻ, là ngươi nói thật lòng? Ngươi kết làm huynh muội với chàng, có thật là cam tâm cả đời làm muội tử tốt của chàng hay không? Nếu ngươi thực sự là người tốt, vì sao liên tiếp ly gián chúng ta? Vì sao ngươi hẹn chàng tới rừng hạch đào, lại còn cố ý dẫn dắt ta theo? Hết chuyện này tới chuyện khác, ta có oan uổng ngươi không hả?”
Sắc mặt Lăng Tiêu đột nhiên thay đổi, một lúc lâu mới nói: “Ngươi nói đúng, ta yêu huynh ấy như thế, sao chịu làm muội tử của huynh ấy được? Ta chỉ hỏi ngươi, vì sao ngươi phải hại huynh ấy?”
Tô Vọng Ngôn nghe tới đây, sắc mặt xấu xí cực kỳ, cảm giác mơ hồ trước đây rốt cuộc trở nên rõ ràng.
Hoa Lộng Ảnh lạnh lùng nói: “Được, ta nói cho ngươi biết vì sao. Ngươi muốn hỏi cái gì, ta đều nói cho ngươi. Nhưng sau khi ta nói xong, ngươi cũng phải trả lời vấn đề của ta.”
Hoa Lộng Ảnh nói xong không để ý tới Lăng Tiêu, đưa tay hướng về phía dãy núi cao ngất mà nói: “Nguyệt Huyễn chủ, ta biết người nghe được lời của chúng ta, sau khi ta nói xong, người muốn làm thế nào, Hoa Lộng Ảnh cũng không oán giận, chỉ là xin cũng trả lời một câu hỏi của ta.”
Đêm khuya vắng lặng, âm thanh đó dập dềnh tan đi giữa tuyết vực, mỗi người nghe được trong lòng đều có chút khác lạ.
Quân Như Ngọc đột ngột hỏi: “Lạc phu nhân, tối đó ở Tiêu sơn trang, Lạc đại hiệp nói gì với ngươi mà ngươi lại đi theo hắn?”
Mã Hữu Thái nghi hoặc: “Như Ngọc công tử nói vậy là sao? Ta tận mắt nhìn thấy, tối hôm đó là Lạc phu nhân chạy trốn trước, Lạc đại hiệp đuổi theo nàng ta ra ngoài.”
Quân Như Ngọc mỉm cười hỏi lại: “Ồ, thật vậy ư?”
Mã Hữu Thái ngẩn ra, không khỏi hướng mắt về phía Vi Trường Ca. Vi Trường Ca cười cười, nói: “Mã tổng tiêu đầu không phải cũng đã nói rồi sao? Lúc đầu Lạc phu nhân thua liền ba trận, bị trọng thương, bị Lạc đại hiệp khống chế. Với thân thủ của Lạc đại hiệp, cho dù Lạc phu nhân không bị một vết thương nhỏ nào chỉ sợ cũng đã khó có thể chạy trốn, huống hồ trong lúc đang trọng thương sức cạn? Nếu không phải Lạc đại hiệp có ý định tương trợ, sao Lạc phu nhân có thể dễ dàng chạy ra khỏi Tiêu sơn trang được? Lạc phu nhân, ta nói có đúng không?”
Câu cuối cùng, là nói với Hoa Lộng Ảnh.
Hoa Lộng Ảnh trầm mặt một chút, lát sau bỗng cười rộ lên: “Chàng nói, ơn một bữa cơm, vĩnh viễn không quên. Ai ai cũng cho rằng ta gặp Lạc Tây Thành lần đầu tiên là ở Tiêu sơn trang, nhưng không ai biết, kỳ thực trước đó ta đã quen chàng rất lâu rồi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...