Chỉ Đêm Nay Thôi Chị Là Của Em Nhé

Cũng ở cánh cửa đó nhưng là bên trong căn phòng, Tara đang ngồi im bất động trên giường, đôi mắt vô hồn nhìn xuống nền gạch…chợt đưa tay sờ lên môi mình, khẽ nói : “ nó không đủ, không đủ để em có thể…từ bỏ chị ”.Bình minh đã lên, ánh nắng của buổi ban mai chúng len lõi qua khung cửa sổ, chúng làm sáng lên cả căn phòng nhưng cũng làm chói mắt cả chủ nhân của căn phòng ấy, chụp lấy chiếc chăn tôi kéo trùm qua đầu, quả là một đêm khó ngủ, cả đêm tôi luôn nghĩ về Tara và cả nụ hôn đó nữa, tôi thật sự bất ngờ với chính mình, tôi không ghét hay khó chịu vì nụ hôn đó, trước giờ tôi không hề nghĩ rằng tôi sẽ yêu thích 1 cô gái, nó thật sự là một ý nghĩ lạ lẫm đối với tôi…nhưng cảm giác nhói đau khi Tara nói sẽ từ bỏ tôi là gì? Tôi vẫn chưa hiểu, đột nhiên điện thoại reo lên, cố rướn người nhìn xem ai đã cắt ngang sự suy nghĩ của tôi, à thì ra người điện là Tashi.
- Hami ! sáng nay Tara sẽ về Anh và sẽ không quay về nữa, cậu mau đi ngăn nó lại đi…nếu không…cậu sẽ hối hận.
Điện thoại trên tay rơi xuống, tôi vội vàng lấy ngay chiếc áo khoác và nhanh chóng sang nhà Tashi mà không để ý rằng trong điện thoại Tashi vẫn còn nói : “Tara đã ra sân bay rồi. cậu hãy đến sân bay trước, tớ sẽ theo sau ngay, cậu có đang nghe không ? Hami, alo, alo?”
Tôi vừa đến nhà Tashi thì cậu ấy cũng vừa bước ra, cậu ấy ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi.
- Sao cậu còn ở đây ? tớ đã nói Tara đến sân bay rồi, tớ tưởng cậu đi rồi chứ?
- Tớ…tớ không có nghe, tớ gấp quá khi nghe cậu nói Tara sắp đi và không quay lại nữa, tớ đã bỏ luôn điện thoại và chạy ngay lại đây – tôi thở dốc trong khi trả lời câu hỏi của Tashi, đầu óc tôi bây giờ loạn cả lên, không thể suy nghĩ được gì nữa.

- Cậu bình tĩnh đã, tớ sẽ chở cậu đến sân bay ngay, vừa nãy tớ chỉ mới phát hiện Tara và cả hành lý đều không có trong phòng. Chuyến bay của nó là 6h30, bây giờ chúng ta chỉ còn nữa tiếng thôi.
Tôi nhanh chóng lên xe, sau khi hai đứa đến nơi, tôi đã hấp tấp chạy ngay đến quầy dịch vụ.
- Chị ơi, cho em hỏi chuyến bay từ Tokyo đến Anh lúc 6h30 cất cánh chưa vậy ?
- À, vẫn còn 10’ nữa mới cất cánh.
Tôi thở phào nhẹ nhỗm, hỏi tiếp.

- Vậy… hành khách tên Hama Tahara đi chuyến này đến lấy vé rồi chưa chị ?
- Để chị xem lại, à, hành khách tên này đã đến đây rất sớm để đổi vé chuyển sang chuyến bay trước đi sớm hơn 1 tiếng tức là 5h30.
Tôi không tin vào những gì mình nghe nữa, tôi phụp xuống, đầu gụt vào gối, nước mắt từ đâu chảy ra, chúng rơi rất nhanh xuống nền gạch lạnh ngắt của cái sân bay này. Bây giờ thì tôi đã hiểu cảm giác đó là gì, có quá muộn không ? mọi chuyện đều là tại tôi, đây là hình phạt mà tôi phải chịu, khi tôi đã cố tình không hiểu và không muốn hiểu tình cảm của Tara và cũng chính nó...đã làm cho tôi không phát hiện ra tình cảm đặc biệt của mình, tôi đã không hề biết, từ đầu... ánh mắt của tôi luôn dõi theo Tara, trong đầu tôi luôn nghĩ mọi thứ về Tara, nhưng đã muộn rồi. Giờ đây...là tôi, chính tôi làm tổn thương Tara và cũng đã làm tổn thương chính mình.
3 năm sau
Đã 3 năm rồi…sau cái ngày ấy, trong 3 năm ấy tôi luôn muốn được nói với Tara 1 câu, chỉ 1 câu thôi rằng tôi xin lỗi, nhưng với tư cách gì để gặp đây, tôi không dám đối diện với Tara, có lẽ…bây giờ…Tara đã quên tôi rồi cũng nên. Quên cũng tốt vì tình cảm của tôi cũng đã đi theo Tara vào cái ngày ấy…của 3 năm về trước.
Còn phần Tashi, tôi và cậu ấy vẫn là bạn bình thường, cậu ấy luôn khuyên tôi đi gặp Tara 1 lần để khỏi phải ân hận về sau, nhưng tôi không làm được vì tôi đã không còn tư cách gì để gặp Tara.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận