“Bộp, bộp” 1 cái đánh tay ra hiệu, từ trong bóng tối, có 2 người đang bước ra, tiến về phía tôi, tôi chưa kịp phản ứng thì…mùi thuốc, là thuốc mê, ai đó đã lấy khăn có tẩm thuốc chụp lên mũi tôi, khó chịu quá, đầu óc quay cuồn, trong lúc tôi còn chưa mê hẳn, tôi vẫn còn nghe được giọng nói của shynia “ hãy chăm sóc chị tao thật tốt nhé, tụi bây cũng may mắn đấy vì dù gì chị ấy cũng là 1 hot girl của trường đó” dứt câu nói ấy là giọng cười vang lên đầy vẻ thích thú cùng với giọng cười là tiếng vải bị xé rách: váy, áo của tôi, ai đó đang xé chúng. không… ai đó giúp tôi với… làm ơn, hai tiếng làm ơn cứ nghẹn nơi cổ họng, tôi không sao bật thành tiếng được. Tôi không còn biết gì nữa, mi mắt tôi sụp xuống, thuốc mê đã có tác dụng.
Chap 7
Có tiếng đánh nhau xen lẫn là tiếng la hét, chúng vang vọng cả gian phòng, những âm thanh ấy chỉ kéo dài trong chốc lát rồi im bật chúng nhường chỗ lại cho tiếng khóc, tiếng khóc nức nỡ đến xé lòng của ai đó, tôi có thể nghe được tiếng khóc ấy, rồi cảm giác như có cái gì đó phủ lên người tôi và cả cảm giác người tôi đang bị xốc lên bởi 1 đôi tay của ai đó, là ai ? ai đã cứu tôi, tôi không thể mở mắt để nhìn người đó. Giờ đây, tôi chỉ biết rằng tiếng khóc ấy ngày càng xa dần, xa dần cho đến khi tôi không còn nghe nữa.
- Á…tôi đang ở đâu đây ? hôm qua…hôm qua, tôi không thể nói gì nữa, những giọt nước mắt vô tình rơi ra, tôi không ngăn chúng lại được, tôi co người lại và khóc nức nở, bất chợt có 1 đôi tay đang vòng qua ôm tôi vào lòng: “ không sao hết, tất cả ổn rồi, cậu đừng sợ ” Tôi đưa mắt nhìn lên xem người đang ôm tôi vào lòng là ai : “ Tashi ” là Tashi, không biết tại sao khi nhìn thấy Tashi tôi lại gục đầu vào người cậu ấy khóc ngon lành, cùng lúc đó, ở đằng xa là cánh cửa phòng đang mở ra nhưng đã bị sựng lại vài giây rồi nó được đóng trở lại như cũ một cách nhẹ nhàng.
Tại một căn phòng khác.
- Từ giờ trở đi tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa, tôi chỉ nói thế thôi, cậu tự hiểu lấy.
- Cậu đứng lại đó cho tớ. Shynia hét lên khi thấy Tara đang tính đi ra khỏi phòng sau khi quẳng lại cho cô câu nói lạnh lùng ấy.
- Tại sao…tại sao ? cậu không đánh tớ ?
- Tôi không đánh con gái, hơn nữa tôi không muốn đánh cậu – vẫn giọng nói đều đều, không cảm xúc ấy, nó đã làm cho Shynia bật lên tiếng nấc.
- Thà là cậu đánh tớ chứ đừng dùng thái độ dửng dưng đó đối xử với tớ - Shynia vừa nói vừa lấy tay lau vội nước mắt đang lăn dài trên má.
- Với ai tôi cũng vậy, đây đâu phải lần đầu cậu biết tôi - Shynia chen vào.
- Nhưng với Hami thì không, tớ chưa bao giờ thấy đôi mắt chứa đầy cảm xúc của cậu khi nhìn tớ như là nhìn chị Hami lúc ở vườn cây.
- Thế cậu muốn tôi tha thứ về hành động ngu ngốc của cậu đối với Hami tối qua sao?
- Chuyện đã thế này tớ không còn gì để nói, trông mong hay được cậu tha thứ… cũng hay, tớ sẽ biến khỏi mắt cậu, từ giờ trở đi tớ sẽ không vì cậu mà đau khổ nữa – Shynia đứng dậy rồi từ từ bước ra cửa nhưng bước chân rất chậm như chờ đợi 1 cái gì đó từ Tara chăng?
- “ Tốt ” – Chỉ 1 từ thốt ra từ miệng Tara, đó là những gì cô chờ đợi sao ? đau khổ lẫn ấm ức Shynia chạy nhanh ra khỏi phòng.
Tiếng cửa phòng đóng lại, không gian trở nên im ấn, bóng tối bao trùm cả gian phòng, trong 1 góc của căn phòng, Tara đang đứng đó, bên cạnh cửa sổ mà trong đầu cứ nghĩ mông lung. “ cạch ” tiếng cửa phòng lại mở, Tara quay người lại, người đang đi vào phòng là Tashi.
- Anh hai, chị ấy sao rồi – Tara hỏi nhưng mắt vẫn nhìn đăm chiêu ra ngoài cửa sổ.
- Cô ấy đã bình tỉnh hơn rồi, hiện giờ đang nằm ngủ, em sao rồi…không có bị thương ở đâu chứ ?
- Anh quên rằng em có học Judo và Karate sao ? chuyện xảy ra thế này cũng một phần là lỗi của em – Tara thở dài mắt vẫn nhìn ra cửa sổ.
- Không, đó không phải lỗi của em, không ai cưỡng lại được sự ghen ghét, hơn thua, một khi đã đặt chân vào con đường của tình yêu, nó có thể làm cho người ta mất đi lý trí mà chỉ hành động theo những gì con tim mách bảo - Tashi đang cố gắng an ủi em gái mình.
- Anh nghĩ, Hami đã biết em yêu thích cậu ấy rồi ? – Tashi vẫn tiếp tục nói.
- Nhưng...chị ấy vẫn chưa có sự lựa chọn ình. Chị ấy vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.
- Thế em định thế nào ?
- Không định gì cả, quyền quyết định là của chị ấy.
- Tara, anh không nghĩ rằng Hami chưa có sự lựa chọn mà chỉ là cô ấy chưa nhận ra sự lựa chọn của mình mà thôi – Câu nói này Tashi chỉ nói thầm trong miệng rồi lẳng lặng bước ra ngoài.
Sáng hôm sau, tôi mới biết mình đang ở nhà của Tashi và đang sử dụng phòng của Tara.
- Hami, em vào được không ? - Tara đang đứng bên ngoài cửa phòng nói vọng vào.
- Uhm, Tara hả ? em vào đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...