“Chiếp chiếp…”Theo tiếng chim hót líu lo trong rừng núi, Kiều Nghệ từ từ mở mắt, ngơ ngác chớp mắt mấy cái, theo thói quen muốn cọ cọ hổ trắng lớn bên cạnh.
Sau khi cọ vào khoảng không thì cô mới đột nhiên bừng tỉnh!Ặc, cô quên mất, bây giờ mẹ cô còn chưa về nữa.
(ノдヽ)Sáng sớm mà Kiều Nghệ đã bắt đầu buồn bực, khóe mắt liếc nhìn người đàn ông cách đó không xa rồi lắc đầu.
Cô đè hết cảm xúc tiêu cực xuống đáy lòng, chậm rãi xích lại gần người đàn ông.
Thấy anh vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, thậm chí sắc mặt còn khó coi hơn hôm qua, Kiều Nghệ thấy tim mình đập thình thịch, có một linh cảm xấu.Chẳng lẽ người này thật sự hết đường cứu rồi?Kiều Nghệ vươn móng vuốt ra, đệm thịt mềm mại chạm vào trán người đàn ông.Ờm, vẫn còn nóng nhưng hình như đỡ hơn ngày hôm qua một chút rồi nhỉ?Kiều Nghệ nghiêng đầu nhìn người đàn ông một hồi lâu, cuối cùng mới chậm chạp rời khỏi hang núi.Việc đầu tiên Kiều Nghệ nhất định làm khi ra khỏi hang núi chính là săn bắt.Sau khi ăn uống no nê, cô lại đi tìm cây mâm xôi dại, tự mình ăn một ít trước khi mang về cho người đàn ông trong hang núi.Sau khi cho người đàn ông ăn quả mâm xôi dại như đêm qua, Kiều Nghệ lao ra khỏi núi không chậm trễ một giây phút nào.Trên đường đi, Kiều Nghệ nhìn thấy lũ zombie lang thang không mục đích, nghĩ rằng vì đám zombie đáng chết này nên mình và hổ mẹ mới phải tách nhau ra thì mắt đỏ ngầu lên.
Cô không chút nghĩ ngợi giải phóng dị năng, dùng tấm chắn của mình đâm vào chúng.Chỉ nghe thấy một tiếng rầm, zombie đã bị tấm chắn của Kiều Nghệ đánh bật ra xa vài mét.Kiều Nghệ sửng sốt một chút, thấy con zombie cách đó không xa đang lảo đảo đứng lên.
Dường như cô hiểu ra điều gì ghê gớm lắm, con ngươi chậm rãi thu nhỏ lại.Đúng rồi, sao cô lại quên mất, tấm chắn của cô đúng là có thể ngăn chặn đòn tấn công, là một dị năng năng lực phòng ngự max.
Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là cô chỉ có thể phòng thủ mà không thể tấn công!Giống như tấm khiên có thể ngăn chặn mũi tên và nó còn có thể vung lên đánh kẻ địch.
Còn cô có thể mở tấm chắn lên đâm chết lũ zombie cấp thấp kia!Nghĩ đến đây, Kiều Nghệ cảm thấy kế hoạch đã thành công, tứ chi ngắn ngũn của cô như được tiếp sức, hung hãn lao về phía con zombie vẫn đang choáng váng.Rầm!Rầm!Con zombie bị đập không thương tiếc hai lần liên tiếp, lần trước bị đụng tiếp đất dập mông, lần sau thì chạm đất bằng đầu.
Cái đầu yếu ớt của nó cứ như vậy bị đập vỡ ra.Thấy vậy, Kiều Nghệ đã được mở mang kiến thức nhưng vẫn không nhịn được nôn khan một chút.Cô tiến lại gần một chút, quan sát thật kỹ phần đầu của con zombie bị đập nát bấy.
Thấy bên trong không có tinh hạch, cô thở dài vừa vui mừng vừa thất vọng.Kiều Nghệ ổn định lại cảm xúc xong, cẩn thận cảm nhận một chút dị năng trong cơ thể.
Sau ba lần đập zombie mà dị năng của cô cũng không tiêu hao là mấy, cô càng cảm thấy kế hoạch này rất ổn áp.凸(¬‿¬)凸Nhưng trước mắt cô mới chỉ có thể đụng zombie cấp thấp hơn mình, tạm thời chưa tính đến những con cấp cao hơn mình.Kiều Nghệ tính toán xong xuôi, tập trung sức lực, tiếp tục lao về phía khu biệt thự.…Trong hang núi râm mát, người đàn ông nằm ngửa trên mặt đất cử động, ý thức hồi phục.
Cảm nhận được vị chua ngọt trong miệng, giữa mày nhăn thành một chữ “Xuyên”.
Ánh mắt lạnh như băng không có cảm xúc tìm kiếm một vòng trong hang không hề phát hiện bất kỳ vật sống nào, đáy mắt anh nhanh chóng lóe lên vẻ nghi hoặc.Hai ngày trước ý thức trong cơ thể anh đã thức tỉnh, thật không ngờ sau khi anh hủy diệt thế giới bẩn thỉu không còn thuốc chữa kia, vừa mở mắt đã quay trở lại bảy năm trước.Thẩm Chi Hủ không hiểu mình đã quay lại bằng cách nào, anh biết rõ ràng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nhưng lại bị cơ thể đau yếu liên lụy.
Anh chỉ có thể để mặc những người đồng đội đã không còn ấn tượng gì từ lâu cứ thế ném mình vào giữa rừng núi hoang vắng.*Nam chính chính thức lên sàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...