Sau khi đám cưới của Đường Quân Vũ xong, anh và cô trở về Ngự Viên.
" Con đã ngủ rồi hả anh ."
" Ừ.
Cả buổi sáng chơi với tiểu Ninh nên giờ đã mệt nên ngủ rồi."
Quân Viễn ngồi xuống bên cạnh, đưa tay vuốt tóc cô.
" Mấy hôm nay em cũng không ngủ được yên giấc, để anh pha nước tắm cho em tắm rồi đi ngủ một chút cho khỏe."
" Dạ." Nhưng anh vừa đứng dậy cô lên tiếng.
" Chuyện đó."
Quân Viễn quay lại nhìn cô.
" Hả..!"
" Chuyện nhà họ Lạc và cả Lạc thị nữa, có liên quan đến anh không."
Nghe cô hỏi như vậy, anh cũng không bất ngờ vì trước sau gì cô cũng sẽ hỏi mà thôi.
Anh đi ngược trở lại, ngồi xuống.
Ánh mắt kiên định nhìn cô, cũng không tránh né mà thừa nhận.
" Là anh, chỉ là muốn cảnh cáo Mặc Định Quốc thôi.
Chắc em cũng xem qua tin tức thời gian gần đây đúng chứ, những bài đăng nói Lạc thị sắp phá sản.
Haha, làm gì có điều đó chứ, mặc dù vụ việc mà Mặc Định Quốc tham ô, buôn bán vũ khí trái phép và trốn thuế những tài sản đó đều là phi pháp nhưng để một tập đoàn lâu đời như Lạc thị phải phá sản thì đúng là xem thường Lạc lão gia sao."
Y Thần cũng không mấy ngạc nhiên, vì cô biết để một công ty có quy mô lớn như Lạc thị phá sản không phải chuyện dễ.
Nhưng sự việc lần này Lạc thị cũng sẽ ảnh hưởng không nhỏ, mọi hoạt động và các dự án mà Mặc Định Quốc phụ trách cũng vì đó mà bị đình trệ.
" Sau khi điều tra rõ ràng, cảnh sát sẽ tịch thu những tài sản phi pháp đó và cả lô vũ khí kia nữa.
Về việc Ông Lạc thì bên phía cảnh sát và luật sư của ông ấy cũng đã giải quyết ổn thỏa rồi, nhưng dù sao vẫn bị đình chỉ vài tháng, công ty không được hoạt động khi chưa có sự cho phép bên phía cảnh sát."
Cô trầm ngâm không nói thêm, nhưng lại nghĩ đến việc gì liền nói.
" Như vậy cũng đồng nghĩa với việc Đường Thị cũng bị ảnh hưởng, Đường Chí ông ta cũng hợp tác với Mặc Định Quốc mà."
Quân Viễn nhìn cô với vẻ mặt hào hứng, anh gật gật đầu.
" Ừ, nhưng ông ta chỉ là một giám đốc.
Mọi việc trên dưới Đường Thị là anh quản, ông ta thật ra là nhắm vào anh nên mới hợp tác với Mặc Định Quốc để dễ bề hạ bệ anh.
Muốn làm chiếc ghế tổng giám đốc của anh lung lay, đến lúc đó ông ta sẽ đường đường chính chính lên tiếp nhận vị trí đó.Nhưng mọi việc mà ông ta làm đều nằm trong kế hoạch, cũng nằm trong sự kiểm soát của anh."
Suy nghĩ một hồi, cô quay sang nhìn anh hỏi."
" Vậy ba có biết chuyện này không."
" Tất nhiên là biết, ông ấy đã ngăn anh đừng làm lớn chuyện.
Cảnh sát cũng đến điều tra, nhưng không thu thập được gì nên chỉ bắt ông ta lại điều tra nhưng vì có sự can thiệp của ba nên ông ta chỉ bị giam giữ hai tuần và nộp phạt nên được thả ra dù sao trong chuyện này cũng là Mặc Định Quốc lợi dụng Đường Chí mà thôi nên cũng không khó hiểu khi ông ta được thả."
Y Thần như trút được gánh nặng, cô thấy nhẹ nhõm hơn.
" Anh nghe Nhất Thiên nói vì sự việc này mà bệnh tình của bà Lạc lại thêm nặng hơn, còn ông ấy dù không thể hiện ra, nhưng vẫn hiện lên nét mệt mỏi và thất vọng."
Cô im lặng không nói gì, hai tay nắm chặt lại.
Quân Viễn kéo tay cô, bao bọc bàn tay nhỏ của cô.
" Anh biết em đang nghĩ gì, nhưng nếu khó quá thì không cần nghĩ đến nữa.
Những gì họ đã làm đó là cái giá mà họ phải trả, nếu em không muốn thì không cần làm.
Anh sẽ tôn trọng mọi quyết định của em, dù em có làm gì anh cũng sẽ đứng sau làm chỗ dựa vững chắc cho em."
Anh quan sát sắc mặt cô, hỏi.
" Em có dự tính gì không." Y Thần chỉ im lặng, hai tay nắm chặt lấy nhau.
Quân Viễn để cô tựa đầu vào vai anh, có lẽ vì quá mệt mỏi hoặc thời gian này quá nhiều chuyện xảy ra nên cô đã ngủ thiếp đi.
Anh nhẹ nhàng bế cô vào phòng, vì không muốn ảnh hưởng cô anh để cô ngủ ở phòng ngủ của hai người, rồi đi sang phòng xem tiểu Vĩ.
Cốc cốc...
" Vào đi."
" Tổng giám đốc, đây là các dự án sắp tới.
Ngày mai sẽ có một cuộc họp về việc xây dựng khu đô thị mới ở An Dương.
Còn cả những giấy tờ cần tổng giám đốc kí nữa ạ, ba ngày nữa cũng phải đi dự tiệc của Châu Thị."
Anh vẫn chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, không ngước lên nhìn cô thư ký đang báo cáo chỉ lạnh nhạt nói.
" Các dự án tôi sẽ xem về cuộc họp cô đi thông báo rồi chuẩn bị.
Còn những bữa tiệc như vậy hủy hết đi, lần sau cũng không cần phải nhận những lời mời đó."
Cô thư ký có chút khó hiểu, cô ta nói.
" Nhưng nếu không đi, sẽ không tốt đâu ạ."
Đường Quân Viễn nhìn lên, ánh mắt mang theo sắc lạnh nhìn cô ta.
" Từ khi nào một thư kí lại ra lệnh cho tôi phải làm thế này thế kia, nếu cô nghĩ công việc này quá rỗi thì có thể nghĩ việc."
Anh kí xong các giấy tờ, nhưng không đưa cho cô ta.
Liền gọi cho phía phòng nhân sự, còn gọi cả Trương Hạo.
Cô thư ký kia cũng không dám nói gì, chỉ biết ngậm ngùi rời đi.
" Tổng giám đốc.."
" Có chuyện gì."
Anh vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ chăm chú xem tài liệu.
Giọng nói có chút bực bội, gương mặt thì như diêm Vương.
" À, theo như tình hình gần đây của Lạc gia thì không mấy khả quan.
Những người từng hợp tác cũng đã rút vốn chỉ còn lại các công ty từng hợp tác khi Lạc thị mới thành lập thì vẫn không quay lưng."
Quân Viễn nghe xong, gõ gõ cây bút xuống bàn.
" Tất nhiên là vậy rồi, mọi chuyện không phải đã được rõ ràng rồi sao.
Chuyện này là do Mặc Định Quốc làm, dù là Lạc thị và Lạc gia có ảnh hưởng nhưng không phải vẫn còn có người giải quyết được sao."
Trương Hạo hiểu ý anh nói, cậu ta cũng biết anh đang suy tính gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...