Chị Dâu Nhìn Em Một Chút!


Ngọc Hiên những ngày gần đây tương đối bận rộn, nàng vừa phải lo cho xong dự án Cielo của mình, vừa phải trông chừng Tử Cách.

Lục Lăng mất tích đến nay cũng hơn một tuần, chỉ trong một tuần thôi mà Tử Cách người không ra người, quỷ không ra quỷ rồi.

Ngọc Hiên nằm bên cạnh Tử Cách, tối đến thường nghe những tiếng khóc nho nhỏ kế bên mình.
Nàng biết, dì ấy khóc!
Nàng biết, dì ấy nhớ Lục Lăng, mong Lục Lăng, lo lắng Lục Lăng.
Nàng bây giờ cũng rối hết cả lên, nàng không biết phải tìm kiếm bạn mình ở đâu.

Cha mẹ của Lục Lăng không ai biết nơi nào, anh chị em cũng thế.

Mà bạn nàng vô duyên vô cớ lại biến mất, Thanh Ly và Huệ Gia ra sức tìm kiếm nhưng rốt cuộc cũng không thấy, hệt như Lục Lăng có tài bốc hơi khỏi cuộc sống này.
Buổi sáng Huệ Gia gõ cửa phòng nàng, đưa cho nàng hai phần bữa sáng rồi nói, "Chị với dì Cách ăn đi, em đi học.

Chị đừng làm nhiều quá, nhìn hốc hác lắm rồi." Nói rồi Huệ Gia len lén đưa tay lên vuốt má Ngọc Hiên một cái, nàng sợ dì Cách thấy, sợ dì ấy nhớ đến chị Lăng rồi lại khóc.
Mấy ngày hôm nay Huệ Gia cho người của mình đi hết nơi này nơi kia tìm kiếm Lục Lăng, nhưng kết quả đều vô vọng.

Nhìn thấy gương mặt lo lắng của Ngọc Hiên, Huệ Gia càng thương hơn nữa, mới đây Vịnh Thi bạn chị ấy mất, bây giờ lại đến phiên Lục Lăng, Huệ Gia cảm thấy người tốt như chị Lăng không thể nào có chuyện được.

Nàng nhất định kiếm cho ra chị ấy.

Buổi sáng Tử Cách thức dậy nhưng bần thần ngồi trên giường, Ngọc Hiên đi đánh răng xong bước ra vẫn thấy dì ấy bần thần nhìn tấm hình trên bàn.

Nàng đi lại gần bàn xem thì thấy đó là tấm hình hai người họ, một người mặc váy trắng tinh khiết, một người mặc váy đỏ truyền thống đang hôn nhau dưới tấm khăn voan cưới.

Ngọc Hiên thấy lòng mình đau buốt, họ nghịch luân đến vậy, nhưng lại đáng thương đến vậy.
Sau đó Tử Cách đứng lên mở tủ của mình ra, lấy ra một túi thuốc.

Ngọc Hiên thấy vậy bèn hỏi, "Dì uống thuốc gì vậy?"
Tử Cách mỉm cười một chút, đôi mắt đỏ au đến đáng sợ, "Dì uống thuốc đau bao tử."
"Nhiều đến vậy luôn sao?" Ngọc Hiên nhìn túi thuốc to trong tủ, cầm lên xem một lượt.

Đúng thật là thuốc đau bao tử, vậy mà nhiều đến vậy, nhìn thật ớn.
Ngọc Hiên tận lực không nhắc đến Lục Lăng trước mặt Tử Cách nữa, có những đêm Tử Cách thức dậy giữa đêm hỏi nàng, "Hiên ơi, con tìm được Lăng Nhi chưa?" Mà nàng rớt nước mắt, mất người mình yêu thương nhất, còn có cảm giác nào tệ hơn?
Nàng mất đi một người bạn đại học đã đớn đau hệt như cắt mất của mình một khoảng kí ức, một điều thân thuộc.

Nhưng Tử Cách là mất một người thân, một người yêu, một tương lai của cả hai phía trước.

Tối nào Ngọc Hiên cũng cầu nguyện cho Lục Lăng chỉ có nhất thời nổi nóng bỏ đi, tối nào nàng cũng cầu mong cho Lục Lăng bình an.
Buổi chiều, ngày thứ chín Lục Lăng biến mất.

Huệ Gia kéo Ngọc Hiên đi ra góc nhà nói rằng con bé tìm kiếm được điều gì đó rồi.

Ngọc Hiên tim như thót lại, nàng nắm lấy cánh tay của Huệ Gia, hỏi nhỏ: "Em biết được gì rồi?"
"Chị bình tĩnh nha…" Huệ Gia lo sợ nhất là phản ứng của Ngọc Hiên, phản ứng của dì Cách.

Đối với mọi người chị Lăng có chút cứng nhắc, nhưng ít nhất chị Lăng cũng không mất lòng ai.

Chị Lăng cũng là người dạy cho Huệ Gia cách chụp hình, cách yêu máy ảnh, yêu nghệ thuật.

Chị Lăng thật sự là ân sư của nàng, nhưng giờ đây nàng phải đau lòng nói ra việc Lục Lăng bị mất tích liên quan đến ai.
Huệ Gia nuốt một ngụm nước bọt, nàng nói, "Triệu Kiệt bị chị Nhiên vây lại rồi.

Hắn khai đánh chết chị Lăng rồi ném xuống biển."
Tiếng loảng xoảng vang lên dưới sau lưng khiến Ngọc Hiên và Huệ Gia giật mình, Tử Cách bàng hoàng nhìn hai người các nàng.

Ngọc Hiên vội vàng chạy lại chỗ Tử Cách, nàng rối rít, không biết là nên an ủi, hay nên khóc cùng dì ấy lúc này.


Chỉ biết nước mắt của chính nàng không nhịn được mà ứa ra, rốt cuộc bạn nàng có nợ nần gì hắn, hết lần này đến lần khác đều muốn mạng của bạn nàng?
"Con nói thật?" Tử Cách nhìn sâu vào đôi mắt của Huệ Gia như muốn tìm ra câu trả lời, Huệ Gia hạ thấp mi, sau đó gật đầu, "Dạ phải… Chị Lăng được tìm thấy ở eo biển Hải Khấu rồi."
Biển Hải Khấu… Nơi mà Tử Cách lần đầu tiên là người của Lục Lăng.

Là đêm tội lỗi hai người ở bên nhau, bây giờ lại là nơi chôn thây của Lục Lăng.

Lúc đó trời đất như tối sầm lại, Tử Cách ngất đi.
Lúc Tử Cách mở mắt ra nàng đã sớm ở trong bệnh viện, Ngọc Hiên thấy nàng tỉnh lại bèn nói, "Dì Cách, dì nằm yên đi…"
"Không! Các người nói tìm thấy xác của Lục Lăng rồi.

Đúng không?" Tử Cách lật đật bước xuống giường bệnh, Ngọc Hiên cũng không biết nói sao, đôi mắt nàng sưng lên hệt như quả trứng gà.

Hôm qua cảnh sát đã đến bảo nàng nhận diện thân phận của Lục Lăng, Thanh Ly và nàng đều thấy tất cả dấu hiệu trên thân thể trôi nổi trên biển kia là của Lục Lăng, bạn hai người.
Tử Cách một mạch chạy đến nhà xác để nhận xác của Lục Lăng.

Nàng thấy một người nằm yên trên giường lạnh lẽo, nàng ngay lập tức chạy lại gần chỗ xác chết, cố gắng tìm kiếm chi tiết nào không phải của Lục Lăng.
"Tóc cô nàng này dài hơn Lăng Nhi, cô ấy mập hơn Lăng Nhi." Tử Cách nhất định không chấp nhận cái xác lạnh lẽo kia là Lục Lăng, ái nhân của cô.

Ngọc Hiên rớt nước mắt ôm lấy Tử Cách khóc rống lên, Thanh Ly cũng vậy, Tử Cách càng nghe càng tức giận, cô quả quyết nói, "Không phải! Dì đã nói không phải Lăng Nhi!"
"Dì ơi…" Thanh Ly dụi đầu vào người Tử Cách rớt nước mắt.
Tử Cách nhìn lại cái xác vô hồn kia, cô tức giận đẩy hai người họ ra.
"Người là người của tôi! Tôi nói không phải Lục Lăng thì không phải Lục Lăng!" Tử Cách là lần đầu tiên nổi giận như vậy, đây cũng là lần đầu tiên Thanh Ly và Ngọc Hiên thấy Tử Cách không còn hiền dịu ôn nhu như mọi ngày.
Ngọc Hiên đi lại gần xác chết nhìn một chút, cô băn khoăn, "Nhưng cảnh xác nói khớp đến 90%, quần áo trôi dạt xung quanh cũng là của Lục Lăng… Dì thấy có chỗ nào không giống… dì chỉ cho bọn con nhận diện đi."
Tử Cách ấp úng trong miệng, cô không chỉ ra được điểm không giống nào cả.
"Dì khẳng định là không phải! Đây nhất định không phải!" Tử Cách rớt nước mắt nhìn Ngọc Hiên, "Tin dì đi được không? Đây không phải.


Tối nào dì cũng được con bé ôm chặt khi ngủ, vòng tay bao nhiêu, cao gầy bao nhiêu dì rõ hơn ai hết…"
"Nếu dì nói là không phải thì đây là cái xác vô chủ rồi.

Cảnh sát không tìm được thân nhân, vậy con cứ tổ chức lễ tang cho cái xác này được không?" Ngọc Hiên nghe Tử Cách phủ nhận, nhưng nếu Tử Cách phủ nhận thì thi thể lạnh lẽo này sẽ gửi về sở cảnh sát, cho đi hỏa táng.

Vậy nên Ngọc Hiên muốn giúp người này một đường, đem xác đi chôn.
"Ngọc Hiên… Đã cho người lặn kiếm… kiếm ven biển chưa?" Tử Cách nói không nên lời.

Triệu Kiệt hắn không những không biết hối cãi mà còn làm ra chuyện này, cô chỉ hận không thể một dao gϊếŧ chết hắn.

Nếu con bé thật sự chết, cô cũng chẳng thiết tha gì sự sống nữa.
Ngọc Hiên gật đầu, nói, "Con kiếm rồi, chỉ thấy mỗi cái xác này thôi.

Từ nơi mà đám người Triệu Kiệt ném xuống chỉ thấy duy nhất một người này."
"Vậy Lục Lăng không sao đâu.

Dì có dự cảm con bé không có chuyện gì."
Ngọc Hiên thở dài một tiếng.

Nàng cũng thật hi vọng Lục Lăng không có vấn đề gì..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui