Nhược Vũ nghe tiếng trái tim mình rơi “bộp” một tiếng, hắn nói cái gì, hắn muốn nuôi cô, Lâm Nhất Phàm trở nên tử tế thế này làm cô không điều khiển được lí trí mình nữa, cô mím môi thẳng thừng từ chối.
-Tôi có tay có chân, anh nuôi tôi làm gì.
À mà sao mấy hôm nay tôi không thấy cô mèo Ba Tư kia tìm anh nữa.
Cô không thích nhắc tới Giai Kỳ nhưng muốn mượn Giai Kỳ làm cái cớ để chữa sự ngượng ngùng trong lòng mình, hắn luôn muốn ly hôn với cô để đến với cô ta sao bây giờ thay đổi rồi? Sự đảo lộn này khiến cô ngại ngùng bối rối.
Lâm Nhất Phàm siết chặt vô lăng, cái tên Giai Kỳ hắn không muốn nghe tới nữa, càng không muốn nhắc tới nữa.
Họ im lặng cả đoạn đường, không khí cũng vô tình trở nên ngột ngạt.
Tối hôm ấy Lâm Nhất Phàm bận nói chuyện với Bạch Tuyên ở bên ngoài ban công, trong phòng đã tắt hết đèn, Nhược Vũ nép vào một góc nghe lén.
-Cô ta đã khai chưa?
-Cô ta khai là cho Trần Ái Ái chủ mưu, còn bản thân không biết gì, tớ vẫn đang cho người tìm Trần Ái Ái về đồn lấy lời khai, trên điện thoại của Giai Kỳ không tìm thấy đoạn tin nhắn nào, số điện thoại mà tên nghiện kia liên lạc cũng không phải của cô ấy.
Lâm Nhất Phàm dựa vào lan can, mắt phượng rủ xuống nhìn ánh đèn phía dưới, nếu thật sự không phải là Giai Kỳ thì tốt quá, vì dù không yêu, không liên quan nữa nhưng hắn cũng muốn giữ một chút ấn tượng tốt về cô ấy.
Nhược Vũ không nghe rõ hai người họ nói gì, “cô ta” mà họ nhắc đến là ai vậy? Có thể là người quen nên Lâm Nhất Phàm mới nhất quyết không cho cô biết, có khi nào hắn muốn bao che cho người đó không?
Lâm Nhất Phàm đi vào phòng thấy cô đứng tần ngần trước cửa thì có hơi chột dạ.
-Em nghe lén anh nói chuyện sao?
-Tôi mà thèm nghe lén anh sao, chỉ có người lén la lén lút làm chuyện mờ ám mới sợ người ta biết thôi.
Nhược Vũ đảo mắt leo lên giường đắp chăn nhắm mắt, Lâm Nhất Phàm lấy chai thuốc ở trên bàn rồi leo lên giường cùng cô, hắn vén chăn muốn giúp cô thoa thuốc nhưng Nhược Vũ không thỏa hiệp.
-Tôi có thể tự làm được, không cần phiền tới anh.
Nhược Vũ giật lấy chai thuốc từ tay Lâm Nhất Phàm tự mở nắp thoa vết thương.
Lâm Nhất Phàm đương nhiên không vui, hắn cùng cô giằng co qua lại chỉ vì chuyện ai sẽ là người thoa thuốc.
-Nếu em không ngoan, anh sẽ thoa chỗ khác giúp em đấy.
Lâm Nhất Phàm đè cô ở dưới, như một con rắn quấn lấy con mồi phùng mang hăm doạ.
Nhược Vũ ương ngạnh cãi lại.
-Anh muốn thoa chỗ nào, đừng tưởng là tôi sợ anh nhé.
Lâm Nhất Phàm nhếch môi cười lạnh, ngọn lửa hắt hiu ở dưới thân bùng lên mạnh mẽ, chỉ trong tíc tắc, một tay xé rách váy của Nhược Vũ, bộ đồ lót màu trắng hiện ra trước mặt.
Nhược Vũ rùng mình lấy tay che ngực, miệng hét toáng lên.
-Cái đồ biếи ŧɦái nhà anh, thả tôi ra, hôm nay tôi không có tâm trạng để chơi đùa cùng anh.
-Là em thách thức anh, em không cho anh thoa vết thương thì anh thoa chỗ khác.
Lâm Nhất Phàm không cho Nhược Vũ có cơ hội phản bác, hắn dùng môi chặn lấy âm thanh sắp phát ra từ miệng cô, bàn tay thành thục cởi móc khoá áσ ɭóŧ rồi phủ bàn tay ấm áp lên đôi gò bồng mềm mại.
Lâm Nhất Phàm đã mấy lần cảm thán “rất vừa tay.”
Nhược Vũ muốn điên đảo với đôi bàn tay của hắn, lực nắm tay đấm vào lưng hắn càng lúc càng nhẹ dần, cô cảm thấy mình bị hắn hạ gục rồi.
Chút lí trí cuối cùng trong đầu cô còn sót lại lấy búa gõ vào cô, nhắc nhở rằng phải tỉnh táo lên nhưng dòng điện tê rần chạy quanh người làm cô muốn buông xuôi tất cả.
Bàn tay Lâm Nhất Phàm di chuyển xuống vùng tam giác giữa hai chân, Nhược Vũ rùng mình khép lại, bàn chân vô thức rung lên như bị điện giật.
-Đau quá, ây da đau quá, cứu…
Chiếc lưỡi mềm mại của Lâm Nhất Phàm vừa di chuyển xuống vùng bụng phẳng lì thì Nhược Vũ đã yếu ớt kêu đau, Lâm Nhất Phàm ngước lên nhìn cô, môi cong lên vạch trần.
-Em định lừa anh lần nữa à, xin lỗi, hôm nay trời còn không cứu được em.
Vừa dứt lời mảnh vải cuối cùng trên người Nhược Vũ cũng tuột khỏi chân, cô giật bắn người, sợ đến rơi nước mắt, cô còn là xử nữ, chuyện nam nữ gì đó chính là Lâm Nhất Phàm dạy cho cô, còn “cái đó” cô chưa bao giờ thử.
Nhược Vũ bấu vào tay Lâm Nhất Phàm lắc đầu nức nở.
-Tôi sợ lắm.
Tưởng nói vậy Lâm Nhất Phàm sẽ ôn nhu mà tha cho cô, nào ngờ hắn dội cho cô một ráo lạnh.
-Không sao, anh đâu có chạy mất, anh sẽ nhẹ nhàng với em, xong chuyện còn chịu trách nhiệm với em.
Nhược Vũ như bị ngã xuống cầu thang, môi run lên bần bật, chết cô cũng thử rồi, còn loại chuyện xé da xé thịt này cô không dám đối mặt.
Lâm Nhất Phàm cởi hết đồ, Nhược Vũ muốn chạy hắn lại ném cô lên giường, kéo hai chân của cô lên nhét cái chân thứ ba dư thừa của hắn vào.
Nhược Vũ bấu chặt ra giường nước mắt chảy dài xuống mang tai, Lâm Nhất Phàm cũng là lần đầu tiên nhưng không quá lúng túng, hắn biết cô đau nên động tác vẫn còn chút nhẹ nhàng.
Nhược Vũ không dám nhìn khuôn mặt của hắn, miệng liên tục lầm bầm chửi rủa.
“Ưʍ.”
-Đồ khốn nạn.
-Đồ vũ phu.
“Ưʍ.”
Lâm Nhất Phàm nhấc hông liên tục, động tác ngày càng nhanh, khoá ngược hai tay cô lên đầu giường, môi hôn lên xương quai xanh, tay còn lại massage cho cặp nhũ hoa mềm mại.
Mọi ngóc ngách trên cơ thể Nhược Vũ hắn đều không bỏ qua, hương thơm trên da thịt cô càng làm hắn thêm kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Không biết đã trải qua bao lâu, đã mấy lần Lâm Nhất Phàm gục lên người cô rồi tiếp tục hành động, Nhược Vũ rã rời thân thể, mắng cũng mắng không nổi nữa.
Lâm Nhất Phàm ôm cô vào phòng tắm rồi quấn cô vào chăn trở lại giường.
Nhược Vũ rúc trong ngực hắn đôi mắt sáo rỗng mất đi sức sống.
Vậy là xong rồi, hôm nay cô chính thức trở thành đàn bà.
Trở thành người đàn bà của một người mà cô không thể sống cùng hắn cả đời.
Loại chuyện ân ân ái ái này đối với một xử nữ như cô thật khó mà tiếp nhận ngay được, cảm giác mất đi một thứ quý giá xâm chiếm đầu óc cô khiến cô không tài nào chợp mắt.
Lần đầu tiên ai cũng muốn dành cho người mình yêu thương nhất nhưng tình cảm của cô bây giờ rất mông lung và cũng chẳng biết mình có là duy nhất của người đàn ông này hay không?
Lâm Nhất Phàm hôn lên tóc cô, bàn tay ấn ấn vào xương sống giúp cô xoa bóp, môi cong lên cực kỳ mãn nguyện.
Nhược Vũ rời khỏi nhà từ sớm, cô không biết sau khi Lâm Nhất Phàm tỉnh lại sẽ phải đối mặt với hắn như thế nào.
Cô lái xe tới quầy thuốc mua một vỉ thuốc tránh thai cấp tốc rồi tới thẳng công ty.
Cô không biết sự ôn nhu mà Lâm Nhất Phàm dành cho cô sẽ kéo dài được bao lâu, càng không rõ cảm giác mình ở bên cạnh hắn là gì.
Cô trải qua một lần bị lừa dối đến hận thấu tim gan, giờ gặp một người khác cô chẳng dám hy vọng gì nhiều.
Nhược Vũ để viên thuốc nhỏ xíu trôi qua cổ, hông và lưng còn đau nhức, cô gục xuống bàn làm việc tâm trạng trở nên nặng nề.
-Em tới đây sớm vậy?
Bộ phận truyền thông vẫn chưa có ai, Lâm Khải Trạch đứng trước cửa gọi cô, hình như tối qua hắn ngủ tại công ty.
Nhược Vũ nhét vỉ thuốc tránh thai vào trong túi, nở một nụ cười tự nhiên đáp lại.
-Em muốn tới đây nhận nhiệm vụ.
Lâm Khải Trạch đáp lại cô bằng một nụ cười nhẹ nhàng nói.
-Đi theo anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...