Lâm Nhất Phàm đưa Nhược Vũ đến cô nhi viện Nhân Ái, chào đón họ là sơ Diệu Khanh.
Nhược Vũ từ sau khi đụng độ với Triệu Phi ở đây thì không đi vào bên trong nữa.
Hôm nay trở lại đã là người được chào đón nhất.
-Sơ có nghe qua là thiếu phu nhân mua lại mảnh đất này, những đứa trẻ ở đây cực kỳ biết ơn phu nhân, nếu không có cô thì có lẽ chúng đã bị người ta đưa đi nơi khác rồi.
Sơ Diệu Khanh năm nay 40 tuổi, ăn nói nhỏ nhẹ, khuôn mặt phúc hậu, so với trước đây không hề thay đổi.
Nhược Vũ nắm lấy tay của sơ mỉm cười lễ phép nói.
-Sơ cứ gọi con là Nhược Vũ được rồi, tuy mảnh đất này đứng tên của con nhưng tất cả là nhờ có anh ấy.
Sau này mọi người cứ yên tâm sống ở đây, không ai dám gây rắc rối cho mọi người nữa đâu.
Lâm Nhất Phàm choàng tay qua eo Nhược Vũ khẽ gật đầu đồng tình với cô, về khoản ăn nói phải khẳng định rằng không ai qua được cô cả.
Sơ Diệu Khanh mỉm cười đứng đằng sau nhìn hai người họ đi tham quan cô nhi viện.
Chủ nhân nơi này trước đây và bây giờ đều tên là Nhược Vũ, sự trùng hợp này khiến người ta phải nổi gai ốc.
Nhược Vũ đi một vòng quanh sân, hoa giấy trong vườn đang mùa nở rộ, từng chùm hoa mang những màu sắc rực rỡ khiến người ta cứ muốn ngắm nhìn mãi không thôi.
Nhược Vũ kéo tay Lâm Nhất Phàm ra phía sau cô nhi viện, ở đây trồng rất nhiều loại cây ăn quả, cô bước tới một cây táo rồi chậc lưỡi tiếc nuối.
-Cây táo này luôn bị sâu đục nên phát triển không được tốt, bây giờ đang vào mùa táo ra hoa rồi vậy mà nó vẫn còn xơ xác như vậy.
Lâm Nhất Phàm đi theo sau nghe cô luyên thuyên đủ thứ về khu vườn, cứ như cô đã sống ở đây lâu năm lắm vậy.
Nhược Vũ chạy đằng trước rồi rẽ vào một hàng cây việt quất vẫy tay gọi Lâm Nhất Phàm.
-Anh muốn anh thử không?
Nhược Vũ xoè bàn tay trắng nhỏ đưa cho Lâm Nhất Phàm một trái đào có màu xanh pha chút hồng đỏ.
Sau lưng cô là một dãy việt quất đã ra hoa, chỉ duy nhất có cây đào thấp ở giữa nặng trĩu trái.
Lâm Nhất Phàm cầm lấy thắc mắc hỏi.
-Sau ở hàng cây việt quất lại mọc lên một cây đào.
Nhược Vũ hồn nhiên giải thích.
-Trước đây ba…à không, Trương lão gia mua việt quất về trồng, trong số cây giống đó có một cây đào nhưng không biết, sau này các cây khác đều vượt lên nhưng chỉ một mình cây đào thấp lùn ở giữa nhưng mà nó ra trái nhiều lắm, vị còn rất ngọt, anh ăn thử xem.
Lâm Nhất Phàm cắn một miếng, vị ngọt hậu có chút chua nhưng vô cùng vừa miệng.
-Ngon lắm, em muốn ăn thử không.
Nhược Vũ vui vẻ quay lưng tìm cho mình một trái, Lâm Nhất Phàm có mưu tính sẵn, hắn xoay người cô lại rồi cúi đầu đặt lên môi một nụ hôn, hương đào thơm lan toả hai khoang miệng.
Nhược Vũ trừng mắt đứng hình để Lâm Nhất Phàm tự do dạo chơi trên môi của mình.
Lâm Nhất Phàm siết chặt lưng của Nhược Vũ kéo sát vào ngực của mình, hương vị say mê này không rời được, giây phút này ngưng lại mãi thì tốt biết mấy.
-Lâm thiếu gia, thiếu phu nhân, hai người đâu rồi…?
Tiếng của sơ Diệu Khanh văng vẳng ở đằng xa, Nhược Vũ giật mình đẩy mạnh Lâm Nhất Phàm ra, khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ cúi đầu.
Lâm Nhất Phàm liếm liếm môi, hắn còn hôn chưa đủ.
Sơ Diệu Khanh từ xa đi tới tươi tắn nói.
-Nhà bếp đã chuẩn bị cơm xong, nếu hai vị không chê thì mời hai vị vào trong dùng cơm với các sơ và các bé ở đây.
Nhược Vũ gật đầu che giấu sự xấu hổ chạy đi trước, Lâm Nhất Phàm mỉm cười đi cùng sơ Diệu Khanh ở phía sau.
-Cô ấy tới đây thường xuyên lắm có phải không?
Nhược Vũ đi khắp một vòng sân, miệng líu lo kể cho Lâm Nhất Phàm sự tích mỗi cái cây có mặt trong khu vườn này, tựa như cô là một thành viên trên mảnh đất này vậy.
Sơ Diệu Khanh lắc đầu.
-Sơ làm việc ở đây từ những ngày đầu mới thành lập, tính đến nay mới gặp thiếu phu nhân có hai lần.
Lần đầu tiên là lúc cô ấy cãi nhau với Triệu tổng về việc bán mảnh đất này, hôm nay là lần thứ hai.
Lâm Nhất Phàm giật mình, nếu cô ấy mới tới đây hai lần làm sao cô ấy biết những chuyện xa xưa ở đây.
Hắn dừng lại chỉ cây đào ở giữa hàng việt quất kia hỏi.
-Tại sao ở đó chỉ có một cây đào?
Sơ Diệu Khanh thuật lại cho Lâm Nhất Phàm nghe không khác lời của Nhược Vũ đến nửa từ, hắn nghi ngờ hỏi thêm lần nữa.
-Trương tiểu thư lúc còn sống có từng đưa người bạn nào tới đây không thưa sơ.
-Trương tiểu thư chỉ có một mình Uyển Dư là bạn thân, trước giờ chỉ đưa một mình cô ấy đến.
Chúng tôi thường xuyên tâm sự, Tiểu Vũ không có người bạn thân thứ hai.
Giọng của sơ Diệu Khanh cứ đều đều làm Lâm Nhất Phàm có phần rùng mình, rốt cuộc mọi chuyện là sao vậy.
Hắn nhớ chị họ cũng từng nói không biết Trương tiểu thư có thêm một người bạn thân ngoài chị ấy, vậy tại sao chuyện gì của cô ấy Nhược Vũ cũng đều biết rõ?
Lâm Nhất Phàm dẹp mối suy tư ngổn ngang qua một bên theo sơ Diệu Khanh vào nhà ăn.
Nhược Vũ đang đi lấy cơm cho họ, thấy hắn cô mỉm cười vẫy tay bảo hắn tới chỗ của mình.
-Anh thích ăn súp lơ xào trứng hay là đậu cô ve xào thịt, tay nghề của sơ Diệu Tâm ở đây là đỉnh nhất đó.
Lâm Nhất Phàm cười cười nhìn khay thức ăn trong tay Nhược Vũ ra vẻ tự nhiên hỏi.
-Sao em biết rành về nơi này thế?
Nhược Vũ thu môi hơi mất tự nhiên nhưng vẫn trả lời.
-Trước đây Tiểu Vũ thường đưa em tới đây chơi.
Nói rồi Nhược Vũ cầm khay thức ăn tìm một chỗ để ngồi, tâm trạng Lâm Nhất Phàm đột nhiên trùng xuống, rốt cuộc tại sao cô phải nói dối?
Hai người về lại Lâm gia đã là 3 giờ chiều, Nhược Vũ tắm xong thì leo lên giường xem ti vi rồi ngủ lúc nào không hay.
Lâm Nhất Phàm ngồi trên sofa lấy laptop gắn tai nghe xem lại đoạn video tại buổi hợp báo, những camera xung quanh đó hắn cũng xem lại thật kỹ.
Tất cả những đoạn video này đều tìm được, chỉ có video ở bệnh viện Đông Phương là bị mất, sự trùng hợp này khiến hắn phải dừng lại suy nghĩ thật lâu.
Lâm Nhất Phàm nhìn người con gái bí ẩn trong màn hình ôm bụng cắm cổ chạy rồi nhìn sang Nhược Vũ đang ngủ ngon lành ở trên giường, hai người này có phải là một hay không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...