Quý Biệt về phòng rồi thì có hơi buồn ngủ, liền ngủ một giấc, vừa mặc đồ vào, người giúp việc tới gõ cửa, khẽ giọng mời cậu ra tiền sảnh ăn bữa cơm tất niên.
Rất đông người đến đón tết, ở đây xếp theo thứ bậc, các cháu và thân thích nhà họ Đoạn đa số đều ở khu nhà phụ, chỉ có mình Đoạn Trục và Đoạn Nguyên là được ở nhà chính.
Quý Biệt được phân đến ở một phòng nằm tút trong cùng lầu ba khu nhà phụ, cách tiền sảnh khá xa.
Quý Biệt cầm theo điện thoại, nhìn thấy Đoạn Úy Nhiên gửi tin nhắn cho mình, cô ở lầu hai, hỏi Quý Biệt khi nào đi, có muốn đi cùng không.
Quý Biệt nhớ đến sức lực Đoạn Trục nắm mắt cá chân cậu lúc nãy, nên không dám xuất hiện cùng Đoạn Úy Nhiên.
Cậu không trả lời tin nhắn, đi tới tiền sảnh trước, bàn lớn đã có mười mấy người ngồi rồi, Đoạn Trục và Đoạn Nguyên ngồi bên cạnh Đoạn tiên sinh, rồi lần lượt là ông nội và bà nội của họ.
Quý Biệt chào hỏi xong, thức thời kiếm một chỗ trong góc, lát sau, Đoạn Úy Nhiên và ba mẹ cô cùng đi vào, cô liếc thấy Quý Biệt, cố ý ngồi bên cạnh cậu.
“Sao không trả lời tin nhắn của mình?” Đoạn Úy Nhiên hỏi.
Quý Biệt giả ngốc: “Vừa nãy không xem điện thoại.”
Vừa dứt lời, điện thoại trong túi rung lên.
Đoạn Úy Nhiên bật cười, Quý Biệt lấy điện thoại ra xem, là Đoạn Trục gửi tin nhắn: “Qua đây ngồi.”
Quý Biệt nhìn Đoạn Trục, Đoạn Trục cũng nhìn cậu, Quý Biệt cúi đầu trả lời: “Hôm nay chắc không được đâu.”
“Ngày mai thì được?” Đoạn Trục lặng lẽ trả lời tin nhắn.
“Không phải nói chỉ ở một ngày, rồi em muốn đi đâu thì đại thiếu gia đưa em đi đó sao?” Quý Biệt trả lời xong, liền cười ngọt ngào nhìn Đoạn Trục, thấy Đoạn Trục nhanh chóng cúi đầu, liếc điện thoại một cái, sau đó lại ngẩng đầu liếc Quý Biệt một cái. mấy đứa đọc sstruyen đi chơi với bồ bị ỉa chải
Đoạn tiên sinh thấy động thái của Đoạn Trục, ngón tay gõ gõ lên bàn, nhắc nhở Đoạn Trục chú ý cử chỉ, Đoạn Trục liền cất điện thoại đi, không gửi tin nhắn lại nữa.
“Quý Biệt.” Đoạn Úy Nhiên gọi cậu.
Quý Biệt cũng cất điện thoại, quay đầu nhìn Đoạn Úy Nhiên, “hửm” một tiếng, hỏi cô có chuyện gì.
Đoạn Úy Nhiên lại không nói gì.
Chuông vang lên sáu tiếng, những người giúp việc bắt đầu đi gắp thức ăn rót rượu, bữa cơm tất niên bắt đầu rồi.
Ông Đoạn thấy rượu đã rót hết, nâng ly rượu lên, rồi giống như vừa nghĩ ra cái gì đó, đặt ly xuống, tạm hoãn một chút, nói với vợ mình: “Không phải bà có chuyện muốn nói sao?”
“Ờ…” Bà Đoạn cười, nói với Đoạn Trục, “Tiểu Trục, con qua đây.”
Đoạn Trục đứng dậy, đi đến bên cạnh bà, cung kính cúi người nói chuyện cùng bà, bà khẽ giọng nói với Đoạn Trục vài câu, vỗ vỗ vào tay anh, quay đầu lại nói với mọi người: “Thời gian trôi qua nhanh thật, đứa cháu lớn nhất trong nhà năm nay đã vào công ty rồi. Mọi người đều biết, tôi và lão Đoạn đều đối xử với người trong nhà như nhau. Nhưng mà mỗi việc lớn nhỏ trong nhà, nếu như phân chia rạch ròi, thì sẽ rất lộn xộn. Cho nên có một vài việc vẫn cần phải nói rõ thì tốt hơn. Tiểu Trục sắp vào đại học rồi, những thứ ba con nhận từ tay bà nội, cũng sẽ sớm giao lại cho con. Con phải theo học tập ba con, sau này mấy đứa cháu khác trong nhà, đứa nào muốn theo Đoạn Trục, thì phải theo học cho nghiêm túc.”
“Đây là quà mà bà và ông nội con tặng cho con, bên trong đựng một hạt châu.” Bà Đoạn lấy ra một cái túi nhung nhỏ màu đỏ, đặt vào lòng bàn tay Đoạn Trục, “Có thể thay con ngăn chặn điềm xấu. Con cất cho kỹ, mang theo bên người.”
Đoạn Trục nắm tay lại, gật đầu, cất giữ một cách trân trọng.
Quý Biệt chống cằm, quan sát sắc mặt những người trên bàn, cũng vô cùng thú vị.
Đoạn tiên sinh và những người lớn khác dường như đã sớm biết, chỉ có sắc mặt Đoạn phu nhân là hơi thay đổi, môi trắng bệch, giống như là kinh hoảng.
Em trai thứ hai của Đoạn tiên sinh là người đầu tiên đứng dậy, chúc rượu Đoạn Trục, bảo Đoạn Trục dẫn dắt con mình, đừng chê nó kém cỏi.
Một bữa cơm tất niên, ai cũng đều chạm ly với Đoạn Trục, ngoại trừ Quý Biệt.
Quý Biệt trước giờ đều giống như người vô hình, cậu lễ phép thì người ta cũng như vậy, cậu không lễ phép người ta vẫn như vậy, nhất cử nhất động đều chẳng có ai chú ý.
Sau bữa tiệc, tiết mục cố định được bắt đầu, theo quy củ của ông Đoạn, mọi người đều phải tập trung ở nhà chính xem tiết mục năm mới, xem xong thì ăn bánh trôi, mới xem như là hết hành trình.
Quý Biệt không thích xem mấy thứ này, cậu xem đến nỗi ngáp ngắn ngáp dài, dù sao cũng không có ai chú ý, chưa tới mười giờ cậu đã về phòng ngủ rồi.
Cậu ngủ một lúc, rồi bị tiếng rung điện thoại gọi dậy, là tin nhắn chúc mừng của bạn bè, Quý Biệt xem thời gian, mười một giờ năm mươi tám phút, vừa định trả lời tin nhắn thì có người gõ cửa phòng ba tiếng, Quý Biệt ra mở cửa, người cầm quyền tương lai của nhà họ Đoạn lập tức lách người đi vào, trông chả ngầu chút nào.
Nhìn là biết lén chạy tới đây.
“Đại thiếu gia sao có thời gian đến thăm em thế này?” Quý Biệt biết rõ mà còn cố hỏi.
Đoạn Trục tắt đèn trần trong phòng Quý Biệt, chỉ chừa lại ngọn đèn tường ấm áp.
Quý Biệt trời sinh đã ưa nhìn, mắt dài, đuôi mắt hơi cong, môi màu hồng nhạt, rất mỏng, chỉ khi bị Đoạn Trục hôn rất lâu mới đỏ lên, vương chút ánh nước, sức sống bừng bừng, khiến người ta nhìn không dời mắt.
Đoạn Trục ôm Quý Biệt vào lòng, trao cho cậu một nụ hôn dài qua năm mới.
Trên người Đoạn Trục rất nóng, cả người chẳng có khối thịt nào mềm, ánh mắt có sự trầm ổn vượt tuổi thật, giống như đã chuẩn bị sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể khiêu chiến.
Nhưng hôm nay là một trong những ngày quan trọng nhất trong đời Đoạn Trục, ai cũng muốn tìm anh, bắt chuyện với anh, anh lại chạy đến phòng Quý Biệt vào lúc không giờ, hôn đến khi đồng hồ ở đằng xa vang lên tiếng kêu đầu tiên của năm mới, anh vẫn chưa buông ra.
“Vẫn muốn cùng em đón năm mới.” Đoạn Trục chỉ dời ra một chút, Quý Biệt mềm nhũn cả người dựa lưng vào tường, nhìn Đoạn Trục.
“Năm nay phải ở lại đây…” Đoạn Trục nói, “Ngày mai anh phải đi cùng với ông bà nội ra ngoài.”
Quý Biệt gật đầu: “Anh cứ yên tâm đi đi.”
“Năm sau…” Đoạn Trục hôn lên mặt Quý Biệt, “Dẫn em ra ngoài đón năm mới. Tối nay ngoan ngoãn ở đây, đừng có lêu lổng với Đoạn Úy Nhiên.”
Quý Biệt phì cười, Đoạn Trục lại nghiêm túc nói: “Em lớn hơn một tuổi rồi, phải biết chừng mực.”
Quý Biệt ôm eo Đoạn Trục, nói biết rồi.
Cửa sổ Quý Biệt chưa đóng, bên ngoài truyền đến tiếng người giúp việc gọi tìm Đoạn Trục, Quý Biệt ngẩng đầu nói với anh: “Đang tìm anh đó, đại thiếu gia.”
Đoạn Trục hỏi cậu có muốn cùng đi ăn bánh trôi không, Quý Biệt nói không muốn, Đoạn Trục cũng không ép, hôn lên mặt Quý Biệt mấy cái rồi mới đi.
Lát sau, người giúp việc gõ cửa, trong tay bưng một cái đĩa, ở trên là bát bánh trôi, người giúp việc nói đây là đại thiếu gia bảo đưa tới.
Quý Biệt nhìn cô đặt bát bánh trôi lên bàn, rồi ra ngoài đóng cửa lại, cậu đi đến bên bàn, lấy thìa múc một viên, bỏ vào miệng.
Bánh trôi năm mới thường sẽ bỏ một vài nguyên liệu có ý nghĩa, Quý Biệt ăn hết tám viên, không hiểu sao viên nào cũng toàn là đường.
Buổi tối Quý Biệt chưa ăn no, nên ăn sạch hết tám cái bánh trôi, miệng ngọt đến phát ngấy.
Cậu đứng dậy, định đi tắm, khi cởi áo khoác ra phát hiện trong túi hình như có bỏ thứ gì đó, liền lấy ra, trong tay có xúc cảm mềm mại.
Quý Biệt cúi đầu nhìn, cái túi nhung đỏ mà bà Đoạn trịnh trọng đưa cho Đoạn Trục, đang nằm yên trong lòng bàn tay cậu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...