Nghe Hàn Lạc Thần nghiêm khắc dặn dò, Dương Chi không cảm thấy sợ hãi, ngược lại rất vui vẻ ấm áp, nhẹ nhàng gật đầu như nàng thỏ con
"Được a"
Sau đó, trong mắt nàng chỉ có hắn, vô thức bị hắn kéo đi, trước khi đi, hắn còn bỏ lại một câu
"Nể tình ngươi đã từng là người trong lòng nàng nên trẫm sẽ không truy cứu.
Tô tướng quân, nếu chuyện này lặp lại, đừng trách trẫm tàn độc!" - tiểu Chi mãi mãi chính là của hắn, người dám mang nàng rời khỏi hắn, khẳng định sống không bằng chết
Tô Hoài Phỉ đứng đó nhìn theo bọn họ một nam một nữ hạnh phúc rời đi.
Hắn đã làm gì vậy chứ? Hắn bất giác cười, Dương Chi, cám ơn nàng đã từng thích ta, là ta ngu muội.
Chúc nàng hạnh phúc.
----------------
Nàng lẽo đẽo đi kế bên hắn, mặt hắn mắc cái gì mà lạnh lùng như vậy, nàng nhẹ kéo kéo vạt áo dò hỏi
"Hoàng thượng, chàng tức giận?"
Lời nói nàng ngọt ngào đến nỗi khiến hắn bất ngờ, tiểu nha đầu này từ khi nào học làm nũng? Chằng phải ngày trước đều một tiếng ngươi, hai tiếng ta ư? Hắn vẫn quyết định im lặng không lên tiếng, nhưng lòng không biết đã có bao nhiêu là vui vẻ
"Này...đi chậm thôi" - bước đi của nàng như chạy, hắn làm gì đột nhiên lại đi nhanh như vậy chứ
"Ưm"
Vì hắn đi nhanh, nô tì phía dưới cũng vì thế đi theo, chỉ mình nàng chậm chạp theo sau, liền bị nô tì đi sau đạp trúng tà áo ngã xuống, cũng không đau lắm, chỉ là có chút ủy khuất, có phải hắn muốn bỏ nàng! Hứ
"Tiểu Chi" - hắn vội ngồi xuống xem xét nàng
Nô tì phía sau dẫm lên tà áo nàng vội vàng quỳ xuống dập đầu nhận tội
"Nô tì không cố ý, xin nương nương tha mạng, xin hoàng thượng khai ân, xin hoàng thượng khai ân"
Hàn Lạc Thần dường như không quan tâm nô tì đang dập đầu, chỉ chăm chăm nhìn nàng nhíu mày
"Mau đưa tay trẫm xem"
Nàng chỉ là chống tay xuống đất nên trầy xước một tí, vội ngắt lời hắn
"Ta không sao, nhưng mà em ấy" - Dương Chi tiến lại đỡ nô tì kia lên
Nô tì đầu đã thấm máu, nức nở nhìn nàng cầu xin
"Nương nương, nô tì là vô ý, xin nương nương tha mạng, xin nương nương tha mạng"
"Ây da, ta nào có trách phạt ngươi chứ, không phải lỗi của ngươi" - sau đó nàng lại cúi gần người vào nô tì đó, thì thầm bên tai - "mà là tại tên hoàng đế chân quá dài đi?" - sau đó thì đứng lên, chân có chút đau nên khập khiễng
Nô tì nọ có chút buồn cười, nhưng vẫn là ái ngại hoàng thượng, chỉ ngây ngốc nhìn nàng - nương nương cũng có thể nói như vậy?
Hàn Lạc Thần không giấu được sự đau lòng trong ánh mắt, một tay cầm nhẹ tay nàng, một tay vuốt mái tóc dài, tự trách bản thân quá vô tâm rồi.
Mà việc chạm thân mật như vậy, đối với Dương Chi là cực kì thích a!
Nàng thầm cảm tạ thái hậu, làm nàng nhận ra, sự buồn rầu chỉ làm cho khoảng cách của hoàng thượng và nàng ngày càng xa, chi bằng mặt dày một chút, vui vẻ đeo bám hắn? Dù gì người trong lòng hắn cùng với hắn là không thể nào.
Có thể xem đó cũng là một loại may mắn!
"Hoàng thượng, tha cho em ấy được không, chàng xem xem, ta không bị đau chỗ nào hết"
"Theo ý nàng! Hiện giờ trở về tẩm cung, trẫm sẽ gọi thái y.
Trẫm còn phải đến đại điện, không thể cùng nàng trở về" - Hàn Lạc Thần nhẹ giọng phân phó
Nô tì nọ nghe lời hắn nói liền dập đầu tạ ơn, nhìn Dương Chi đầy cảm kích.
Dương Chi nghe hắn không cho mình đến đại điện, không vui cự tuyệt
"Hôm nay là ngày cuối cùng? Không muốn, ta muốn đến đó, chàng xem ta đâu có sao chứ" - đúng là chân nàng có chút đau, nhưng không sao.
Nàng còn muốn cùng hắn thể hiện tình cảm nha!
Nhìn nàng mong ước như vậy, hơn nữa cũng là ngày cuối cùng của đại hội, đành chấp nhận mang nàng theo.
-------------
Đại hội sau những thủ tục cần thiết.
Chính là khoảng thời gian từ biệt tứ quốc.
Đông Hồ, Linh Nam đều đã nói xong điều cần nói.
Đến lượt Bình Tây, lời nói mang bao nhiêu là ẩn ý
Khương Chính đứng lên nâng rượu
"Cùng các người nói lời tạm biệt, trẫm thật có chút tiếc nuối.
Nhưng dù sao đại hội lần này cũng thật đáng giá, biết đâu lại là lần cuối cùng Tứ quốc hội họp, hoàng đế Linh Bắc, ngài thấy có đúng không?"
Hàn Lạc Thần cũng bình thản nâng chén, đồng tình với câu nói của hắn
"Ngươi nói đúng, biết đâu một trong tứ quốc chúng ta sẽ bị xóa sổ?" - chỉ là, chưa biết ai mới là người bị xóa sổ
Cả đại điện bắt đầu xôn xao, gương mặt Khương Chính khẽ biến sắc, nhưng rất nhanh lại khôi phục, uống cạn một hơi.
Y có Hoàng anh quốc hậu dẫu, chỉ sợ Linh Bắc sẽ sớm tàn thành mây khói.
Bên trên vẫn là bàn chính sự.
Bên dưới phía hậu cung Sương phi đột nhiên trò chuyện cùng Dương Chi
"Hiền phi muội, ta vốn không thường xuyên ở trong cung, đa phần đều cùng thái hậu đi Phúc Linh tự, cũng không cùng nữ nhân trong cung kết giao, vậy nên có chút buồn chán.
Nếu muội không chê, muội có thể thường xuyên sang chỗ tỉ tỉ trò chuyện một chút hay không?"
"A?" - Dương Chi đối với chuyện xã giao trong hậu cung không hứng thú, nhưng nhìn người ta thâm tình như vậy, sao có thể mặt dày từ chối.
"Không chê không chê, muội sẽ sang chơi" - nhưng tốt nhất đừng mang hiểm họa đến cho ta! Vế sau đương nhiên là nàng nghĩ thầm.
Đại hội Tứ Long Thiên quốc lần này cuối cùng cũng kết thúc tương đối an toàn.
Hiện tại, mọi người có phận sự đều đã tập chung tại cổng cung, dã từ tam quốc còn lại
Mặc Thiên Sĩ xoa đầu Dương Chi yêu thương nói
"Tiểu muội, ở lại bảo trọng, lúc nào có cơ hội nhớ trở về thăm phụ mẫu, ta đi trước"
Mặc Thiên Sĩ nói xong, Tô Hoài Phỉ liền cướp lời
"Công chúa..."
Tô Hoài Phỉ vừa lên tiếng, ánh mắt Hàn Lạc Thần liền chuyển động một chút.
Mặc dù Hàn Lạc Thần đang cáo từ với Đông Hồ, nhưng hắn vẫn để tâm, vẫn rất cẩn trọng đối với nàng, không muốn nàng cùng nam nhân kia có bất kì quan hệ gì.
Dương Chi khó hiểu nhìn Tô Hoài Phỉ, nàng không muốn nói chuyện với y nha, nàng không muốn Hàn Lạc Thần hiểu lầm nàng.
Nhưng nàng chưa kịp phản ứng, y đã nói tiếp
"Công chúa, trong thời gian vừa rồi, là thần không đúng, có bất kì sai lầm nào, xin công chúa rộng lòng bỏ qua.
Hơn nữa...hơn nữa, chúc công chúa luôn được hạnh phúc" - Tô Hoài Phỉ chân thành nhìn nàng, ánh mắt có bao nhiêu là tiếc nuối, nhưng thật tâm mong nàng hạnh phúc, cũng rất hối hận về những gì đã gây ra.
Nàng đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là cảm kích y.
Y đã có thể rõ ràng nói mọi chuyện ra như vậy, cũng là giúp nàng giải tỏa gánh nặng.
Dương Chi cười thật tươi, đối với hắn có lại thiện cảm nói
"Tô tướng quân, nếu vậy thì tốt.
Ta nhất định sẽ hạnh phúc.
Ngươi cũng vậy, hạnh phúc!"
Mặc Thiên Sĩ đứng một bên cười nhẹ, tốt rồi.
Hắn nhìn thấy được Hàn Lạc Thần là rất để tâm tới tiểu muội, còn Tô Hoài Phỉ, vốn dĩ hắn nên an phận với hạnh phúc của mình.
-----------
Sau khi tất cả đã lên đường, người Linh Bắc cung tiễn hoàng thượng, sau đó cũng im lặng ra về.
Đường trở về hậu cung đương nhiên là thái hậu dẫn đầu, lại đột nhiên quay lại nói với phi tần phía sau lưng
"Đại hội đã kết thúc rồi, ai gia sớm sẽ trở lại Phúc Linh tự với Sương phi, các ngươi chuyện gì chưa thể tự giải quyết, mau mau nói ra cho ai gia biết.
Rõ chưa? Hiện giờ, ai trở về nơi người đó.
Tránh gây thị phi tổn hại đến tâm tình của hoàng đế"
Nói xong thái hậu quay mặt đi, trước tiếng cung tiễn của phi tần phía sau.
Thái hậu luôn là vậy, khi đứng trước mọi người luôn là bộ dạng nghiêm trang, khắc khe.
Bất quá nàng là được rèn đũa trong những năm tháng khắc nghiệt ở hậu cung thời tiên hoàng.
Dương Chi nhìn thái hậu có chút trắc ẩn, có phải đây chính là tương lai của nàng? Nhưng thái hậu được tiên hoàng yêu thương như vậy, cùng với nàng là hoàn toàn khác nhau.
"Dương phi, hay là tỉ qua chỗ muội một chút nhé?"
Sương phi mở miệng dò hỏi, làm Dương Chi có phần nghi ngờ, sao nàng ta hết lần này đến lần khác muốn kết thân? Nhìn vẻ mặt nàng rất giống như cần bạn lắm sao? Bất quá ở đây có nhiều phi tần như vậy, cũng nên giữ cho nàng ta một chút mặt mũi
"Được"
"Sương phi ngươi cũng có hứng thú chơi cùng dạng nữ nhân dùng yêu thuật mê hoặc hoàng thượng như vậy sao?" - Lâm Hoa cay nghiệt một bên cười lạnh nhìn hai người
Sao Dương Chi lại có thể quên trong hậu cung còn có nữ nhân này chứ! Mấy ngày nay từ khi thái hậu trở về, nàng ta đều là bộ dạng im lặng ngoan ngoãn? Nay lại sủa bậy rồi!
"Lâm Hoa, ngậm máu phun người là sở thích của ngươi sao? Đặt điều hại ta chỉ để khẳng định với mọi người ngươi thất sủng? Không tự tin tranh sủng công bằng?" - đối với loại người này, nàng không cần là nhu mì cô nương!
Sương phi đến tận hôm nay mới chứng kiến miệng lưỡi của nàng, nàng ta vốn nghĩ nàng cũng như bao người khác, chỉ là được hoàng thượng yêu thích một chút, cũng không ngờ...!Nàng ta phải cận trọng hơn nữa.
Lâm Hoa nghe thế dậm chân tức giận, cuối cùng lại hướng Sương phi đả kích
"Bổn cung nói cho ngươi biết Sương phi, ngươi tốt nhất không nên cùng nữ nhân này kết bạn, nếu không chính là kẻ thù của bổn cung" - làm cho ngươi không có phe cánh trong hậu cung này.
Ta xem ngươi làm sau mà sống xót
Sương phi trong thâm tâm thầm xem thường Lâm Hoa.
Nữ nhân cao quý như bổn cung, lại có hứng thú với nữ nhân hèn hạ như ngươi?
"Quý phi tỉ tỉ, việc Hiền phi dùng yêu thuật câu dẫn hoàng thượng vốn không có bằng chứng.
Tỉ không nên để bọn tiểu nhân che mắt"
Tiểu nhân gì chứ, Ngô Linh vốn biết chính Lâm Hoa là ngươi tung tin đồn đó, bất quá, nàng ta không muốn đụng chạm đến bất kì nữ nhân nào trong hậu cung.
Tránh việc thị phi ảnh hưởng đến chính sự.
Lời nói của Ngô Linh sắc bén như vậy, làm Lâm Hoa không nói được gì, đúng là chuyện này do nàng ta dựng lên, cũng chẳng có bằng chứng gì.
Nếu hiện giờ nàng ta còn cố nói, sẽ trở thành người không hiểu chuyện? Bị bọn tiểu nhân che mắt?
"Dù sao đi nữa, bổn cung chỉ là nhắc nhở ngươi, không có lửa làm sao có khói"
Còn Dương Chi nghe Ngô Linh nói vậy, cảm tình đối với nàng lại tăng thêm một chút.
Nữ nhân này là người hiểu lí lẽ!
--------------
Sau khi Lâm Hoa tức giận bỏ đi, Ngô Linh cùng Dương Chi cùng nhau trở về Hiền Phúc cung.
Phí Oanh từ bên ngoài vừa bưng trà vào bên trong tẩm cung, một nô tì Hiền phúc cung đi vào, khom người bẩm báo
"Hồi bẩm nương nương, bên ngoài có Quế ma ma ở Ngọc Linh cung cầu kiến"
Nàng chưa kịp mở lời, Ngô Linh đã cướp lời
"Là ma ma trong cung ta.
Muội muội, là bà ấy làm theo lời của ta mang một số thứ đến, muội cho truyền vào được chứ" - Ngô Linh vẫn một bộ dạng nhẹ nhàng bình tĩnh nói
Hậu cung tranh sủng nàng thấy qua nhiều trong phim truyện nha, tình huống này có phải nàng nên nghi ngờ một chút?
"Vậy chúng ta cùng ra đó xem" - cấm có để đám oanh oanh yến yến này xuất hiện quá nhiều trong tẩm cung!
Ngô Linh có chút kinh ngạc, nhưng dẫu sao đây chính là cung Hiền Phúc, nàng ta chỉ có thể tức giận trong lòng.
"Nô tì tham kiến Sương phi nương nương, Hiền phi nương nương" - theo sau Quế ma ma là hai nha hoàn, trên tay cầm hai bao đồ được đóng gói cẩn thận
"Được rồi Quế ma ma, mang đồ của bổn cung lên đây"
Dương Chi nghi hoặc nhìn hai bao lớn.
Nhưng bọn họ lại cầm trông rất nhẹ nhàng?
"Là thứ gì vậy tỉ?" - nàng tò mò hỏi
Ngô Linh cười nhẹ một tiếng, hướng nàng tận tình giải thích
"Đây là bông do các sư cô ở Phúc Linh tự làm ra.
Nhưng hạt giống cây bông này chính là do thái hậu ban xuống cho bọn họ, vì chỉ phù hợp với khí hậu trên núi cao, nên loại bông này cực kì hiếm và khó tìm.
Họ tặng thái hậu ba bao, ta hai bao.
Muội thấy đó, ta tất cả có hai bao, đều đem cho muội cả, vì ta chuẩn bị lên Phúc Linh tự sống, cũng không cần gì nhiều"
"Hả?" - Dương Chi đôi mắt có chút sáng, nếu quý như vậy đem bán cũng kha khá tiền.
Bất quá, sao nàng ta lại cho nàng?
Ngô Linh nói tiếp
"Muội nhìn chỗ này" - nàng ta chỉ tay vào phần đóng gói bao bông
"Vì bông này đắt giá như vậy, bọn thương gia rất hay pha trộn với loại bông thường, sau đó bán với giá đắt đỏ. Nẹp vải này chính là biểu tượng ở Phúc Linh tự, nếu muội muốn sử dụng liền phải cắt đi, cũng không một ai ngoài Phúc Linh tự biết cách nẹp thứ này.
Tỉ tỉ cũng là chưa có sử dụng qua"
"Ra là vậy.
Nhưng vì sao lại tặng ta? Nếu thật sự quý giá như vậy, ta không lấy đâu" - nghi ngờ, nàng ngàn vạn lần nghi ngờ chuyện này có ẩn tình, trong truyện xuyên không cẩu huyết nàng đọc chẳng phải đều là như vậy?
Ngô Linh vẫn một bộ dáng thong dong làm người ta không nghi ngờ gì.
Nhẹ nắm lấy tay nàng thâm tình nói
"Chính là quà gặp mặt kết thân.
Sau này, khi ta về cung, muội nhớ tìm ta vui đùa một chút, hai bao bông quý giá này đổi lấy tình bạn của chúng ta.
Ta cư nhiên thấy rất xứng đáng"
"Nương nương, Sương phi nương nương đã có lòng như vậy, người cũng nên nhận, sau này chúng ta sử dụng chúng làm ấm vào mùa đông rất tốt a"
Dương Chi khẽ liếc mắt nhìn Tiểu Hạ một bên khuyến khích.
Mặc dù đúng là nàng thích thật.
Cũng không cần lộ liễu như vậy chứ?
"Nô tì này nói đúng, muội cứ nhận cho ta vui"
"Vậy được, đa tạ tỉ tỉ"
Lời nàng vừa dứt, hai bao bông trên tay hai nha hoàn kia, rất nhanh chuyển sang tay Tiểu Hạ và Phí Oanh, vẻ mặt hai nha đầu này xem ra rất vui vẻ?
"E hèm" - nàng hắng giọng, đúng là mất mặt Hiền Phúc cung của ta! Chỉ có bao bông mà các ngươi mắt sáng trưng như vậy?
Sau khi Ngô Linh rời đi.
Tiểu Hạ và Phí Oanh
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...