Trong thời gian giải lao giữa giờ tổ chức hoạt động vui chơi có thưởng, nhân viên đến nhắc nhở: “Năm phút nữa ban nhạc Triều Mộ lên sân khấu”.Triệu Đàm tắt tivi, cả phòng nghỉ bỗng chốc im ắng.
Huy Tử liếm môi, ngay cả Trương Hải bình thường mạnh miệng cũng không biết phải nói gì.Trái lại vẻ mặt của Hứa Tầm Sênh vẫn hết sức bình tĩnh, cô đặt hai tay trên gối, duỗi mười ngón khởi động, sau đó kéo vành mũ lưỡi trai xuống thấp hơn.Trương Thiên Dao lên tiếng: “Họ đúng là rất khá, nhưng chúng ta cũng không kém.”Sầm Dã nhả bã kẹo cao su vào thùng rác, ngẩng đầu: “Họ mạnh mới có hứng cạnh tranh, nếu gawjpp phải đám gà, anh đây mới chán”.Lời của anh khiến cả đám anh em cười ồ, Sầm Dã chợt nhìn sang Hứa Tầm Sênh: “Đúng không, cô giáo Hứa ?”Hứa Tầm Sênh vẫn cúi đầu khởi động mười ngón tay, dáng vẻ còn ung dung hơn cả anh: “Lời nhạc họ viết cũng hay đấy, không khí trên sân khấu cũng không thua kém so với phần biểu diễn xuất sắc nhất của nhóm các anh.
Thật ra tôi nghĩ hôm nay họ cũng quyết chiến đến cùng, phát huy hết khả năng.
Nhưng Đại Hùng vẫn kém Tiểu Dã, hơn nữa tinh thần biểu diễn của họ vẫn hơi yếu, không tỏa sáng và nhiệt huyết bằng các anh.
Và lại có thêm sự góp sức của tôi, có lẽ nắm được 60% khả năng thắng cuộc”.Cả đám con trai đều sửng sốt vì câu nói của cô.
Mũ của cô thình lình bị Sầm Dã hất lên, suýt nữa rơi xuống, anh đứng dậy: “Vậy thì hãy xem anh đấy biế 60% thành 100% nhé”.Hứa Tầm Sênh ngẩng đầu định lườm anh, song lại thấy vẻ mặt của mọi người đều tràn ngập hăng hái và kiên quyết, không khí trầm lặng căng thẳng khi nãy đã tan biến, ánh mắt từng người đều sục sôi quyết tâm chiến đấu.
Cả nhóm bừng bừng, duy chỉ có Sầm Dã là lãnh đạm, giống như chẳng ai có đủ khả năng trở thành đối thủ của mình.Đã đến giờ ra sân khấu.Tay bass, guitar, trống, keyboard đi ra trước, sau đó đến đàn tranh, cuối cùng là Sầm Dã.
Trước khi bước ra khỏi tấm màn sân khấu, Hứa Tầm Sênh đã nghe thấy tiếng reo hò và vỗ tay như sóng biển thét gào.“Triều Mộ, Triều Mộ,…”, “Tiểu Dã, Tiểu Dã,…” Tuy âm thanh không vang dội bằng fan của Haig, nhưng sự nhiệt tình vẫn có thừa, thậm trí còn sôi trào hơn nữa.Cô bỗng nghe thấy người phía sau mình gằn giọng: “Hứa Tầm Sênh, hôm nay theo tôi, sát phạt tứ phương.”“… Được.”Cô kéo thấp vành mũ, rảo bước đi đến góc khuất nhất trên sân khấu, ngồi vào vị trí đàn tranh.
Đối với việc ban nhạc Triều Mộ có thêm một tay đàn tranh, khán giả đều hết sức kinh ngạc, bàn tán xôn xao, nhưng đa phần đều thấy tò mò và mong đợi.
Hứa Tầm Sênh quyết định sẽ cúi thấp đầu suốt quá trình biểu diễn, cô không hề muốn khuân mặt mình xuất hiện đầy trên mạng.Hôm nay Sầm Dã mặc áo hoodie và quần dài đều màu đen, trước ngực đeo sợi dây chuyền lấp lánh ánh bạc, tay đeo nhẫn cẩn đá màu xanh lục, đơn giản nhưng rất ngầu, còn cực kì đẹp trai và bắt mắt nữa.
Mấy người còn lại cũng có phong cách tương tự vậy.
Có thể thấy rõ Mộ Triều toát lên sự trẻ trung và thời thương hơn hẳn, đối lập rõ rệt với Nghịch Lý Haig trước đó.
Nữ giá khảo ngồi chính giữa nhìn đến tim đập rộn rã, nở nụ cười hiền hòa.Sầm Dã cầm lấy micro, khuân mặt đẹp trai không khác gì một ngôi sao lớn, nhẹ nhàng cất lời: “Chúng tôi là…ban nhạc Triều Mộ, xin gửi đến mọi người ca khúc Thú trong thành phố”.Anh quay đầu lại, ánh mắt lướt qua tay bass, guitar, trống và keyboard, lần luowht gật đầu ra hiệu, cuối cùng mới nhìn Hứa Tầm Sênh.
Ánh mắt trong veo của cô giao nhau với anh mắt anh, Sầm Dã nhoẻn miệng cười.
Trong ánh đèn rực rỡ, nghìn người bao quanh, anh lại cười tản mạn, cô đơn mà cũng ấm áp hệt như đang ngồi sưởi ấm trước bếp sưởi nhà cô.Anh quay đầu đi, tay Hứa Tầm Sênh miết trên dây đàn.
Thật sự phải thừa nhận, cô đã bị nụ cười của chàng trai này chinh phục, kích thích sự háo thắng trong lòng, muốn so găng một phen.
Trong mạch máu mơ hồ có thứ cuồng loạn nào đó bị đánh thức.Cô giơ một tay ấn lên ngực, thầm nghĩ: Như vậy không tốt, không tốt chút nào!Sầm Dã giơ tay lên, sau đó từ từ buông xuống.
Tiếng đàn guitar và bass đồng thời vang lên, kèm theo nhịp trống trầm ổn.
Keyboard phát ra một đoạn giai điệu mượt mà, đoạn hạc dạo nhịp nhàng cháy bỏng, thoáng chốc thu hút sự chú ý của tất cả khán giả bên dưới.Đây là phần mỏ màn khác hẳn với Nghịch Lý Haig.Đúng lúc này tiếng đàn tranh của Hứa Tầm Sênh hòa vào, cô thư thái gảy một đoạn nhạc phụ họa theo họ.
Vẻ mặt khán giả bắt đầu thay đổi, bởi vì trong giai điệu hoàn mĩ này bỗng đượm nét cổ phong du dương sâu lắng.Nếu hỏi thính giả sẽ xiêu lòng trước thể loại âm nhạc thế nào, thì chỉ có một câu trả lời mà thôi.
Đó chính là âm nhạc êm tai và đi vào lòng người.Mấy giảm khảo cũng có vẻ rất thưởng thức phần biểu diễn này, dĩ nhiên cũng có người muốn nhìn rõ cô gái chơi đàn tranh.
Tiếc rằng Hứa Tầm Sênh trước sau vẫn cúi amwjt, họ chỉ thấy được đôi môi đỏ thắm và chiếc cằm trắng nỗn của cô.Sầm Dã cầm micro, không ai rõ giọng anh bắt nguồn từ đâu mà lại có thể tạo nên cảm gaics êm dịu tựa như ánh trăng soi xuống tảng đá trong hồ, có lúc thì trong veo nhưng không yếu ớt, dịu dàng nhưng không mỏng manh, cứ thế hòa vào giai điệu.“Người người kể rằng thành phố này từng xuất hiện loài thú cổ xưa, đạp đổ tường thành, uống cạn sông suối, cô độc canh gác phương xa.Người ta nói thành phố này tưng chìm ngập trong khói lửa chiến tranh, cả thành sụp đổ, dân chúng lưu lạc, chiến trường đẫm máu nhuộm đỏ Tương Giang.”Giai điệu quá đỗi êm tai và Tiểu Dã phổ nhạc thật cảm động, chỉ vài câu khắc khoải đã khiến khán giả toàn hội trường lặng phắc, thậm chí đa số đều nín thở, sợ bỏ lỡ mất khúc nhạc hay.Lúc này, tiếng đàn tranh của Hứa Tầm Sênh dần rõ hơn, tiếng guitar của Trương Thiên Dao phụ họa sít sao, một âm thanh cổ xưa, một âm thanh trong trẻo, hai bên đan xen, còn keyboard thì đệm một giai điệu nhè nhẹ.
Cảnh truyền kì tráng lệ, cả thành phố chìm trong sương mù của mấy trăm nghìn năm trước như thể được tái diễn.“Tôi vác cây đàn guitar rong ruổi đến chốn này, thấy được từng tòa cao ốc mọc lên sừng sững giữa không trung.Ban ngày vạn vật tới lui không ngớt, đêm xuống phố xá lên đền, người người hối hả qua lại.Chú kiến nho nhỏ mệt mỏi ngẩng đầu, nhìn mái nhà cao sang lộng lẫy, ngọn núi Nhạc Lộc xanh um, Tương Giang ôn hòa nước xanh như ngọc.Chẳng mong cầu kì tích xuất hiện, chẳng màng vinh hoa mỹ nữ vây quanh.Năm tháng đằng đẵng bầu bạn bên cung đànTôi một lòng gảy nên khúc nhạc này, cho em thấy được hoa vẫn nở rộ khắp núi đồi, rượu trong ấm ngọc vẫn nóng hổi.Tôi vẫn hết lòng yêu thương tất thảy, ấp ủ biết bao mộng tưởng.
Hy vộng chưa bao giờ lụi tàn trong tôi.”Ở lời nhạc cuối cùng, giai điệu tăng nhanh, giọng hát trong trẻo nhưng vẫn tràn đầy sức mạnh.
Nhịp trống của Huy Từ từ từ dồn dập, dường như muốn đuôi theo tiếng hát đưa mọi người đến với thế giới đèn hoa rực rỡ.Trong thời gian giải lao giữa giờ tổ chức hoạt động vui chơi có thưởng, nhân viên đến nhắc nhở: “Năm phút nữa ban nhạc Triều Mộ lên sân khấu”.Triệu Đàm tắt tivi, cả phòng nghỉ bỗng chốc im ắng.
Huy Tử liếm môi, ngay cả Trương Hải bình thường mạnh miệng cũng không biết phải nói gì.Trái lại vẻ mặt của Hứa Tầm Sênh vẫn hết sức bình tĩnh, cô đặt hai tay trên gối, duỗi mười ngón khởi động, sau đó kéo vành mũ lưỡi trai xuống thấp hơn.Trương Thiên Dao lên tiếng: “Họ đúng là rất khá, nhưng chúng ta cũng không kém.”Sầm Dã nhả bã kẹo cao su vào thùng rác, ngẩng đầu: “Họ mạnh mới có hứng cạnh tranh, nếu gawjpp phải đám gà, anh đây mới chán”.Lời của anh khiến cả đám anh em cười ồ, Sầm Dã chợt nhìn sang Hứa Tầm Sênh: “Đúng không, cô giáo Hứa ?”Hứa Tầm Sênh vẫn cúi đầu khởi động mười ngón tay, dáng vẻ còn ung dung hơn cả anh: “Lời nhạc họ viết cũng hay đấy, không khí trên sân khấu cũng không thua kém so với phần biểu diễn xuất sắc nhất của nhóm các anh.
Thật ra tôi nghĩ hôm nay họ cũng quyết chiến đến cùng, phát huy hết khả năng.
Nhưng Đại Hùng vẫn kém Tiểu Dã, hơn nữa tinh thần biểu diễn của họ vẫn hơi yếu, không tỏa sáng và nhiệt huyết bằng các anh.
Và lại có thêm sự góp sức của tôi, có lẽ nắm được 60% khả năng thắng cuộc”.Cả đám con trai đều sửng sốt vì câu nói của cô.
Mũ của cô thình lình bị Sầm Dã hất lên, suýt nữa rơi xuống, anh đứng dậy: “Vậy thì hãy xem anh đấy biế 60% thành 100% nhé”.Hứa Tầm Sênh ngẩng đầu định lườm anh, song lại thấy vẻ mặt của mọi người đều tràn ngập hăng hái và kiên quyết, không khí trầm lặng căng thẳng khi nãy đã tan biến, ánh mắt từng người đều sục sôi quyết tâm chiến đấu.
Cả nhóm bừng bừng, duy chỉ có Sầm Dã là lãnh đạm, giống như chẳng ai có đủ khả năng trở thành đối thủ của mình.Đã đến giờ ra sân khấu.Tay bass, guitar, trống, keyboard đi ra trước, sau đó đến đàn tranh, cuối cùng là Sầm Dã.
Trước khi bước ra khỏi tấm màn sân khấu, Hứa Tầm Sênh đã nghe thấy tiếng reo hò và vỗ tay như sóng biển thét gào.“Triều Mộ, Triều Mộ,…”, “Tiểu Dã, Tiểu Dã,…” Tuy âm thanh không vang dội bằng fan của Haig, nhưng sự nhiệt tình vẫn có thừa, thậm trí còn sôi trào hơn nữa.Cô bỗng nghe thấy người phía sau mình gằn giọng: “Hứa Tầm Sênh, hôm nay theo tôi, sát phạt tứ phương.”“… Được.”Cô kéo thấp vành mũ, rảo bước đi đến góc khuất nhất trên sân khấu, ngồi vào vị trí đàn tranh.
Đối với việc ban nhạc Triều Mộ có thêm một tay đàn tranh, khán giả đều hết sức kinh ngạc, bàn tán xôn xao, nhưng đa phần đều thấy tò mò và mong đợi.
Hứa Tầm Sênh quyết định sẽ cúi thấp đầu suốt quá trình biểu diễn, cô không hề muốn khuân mặt mình xuất hiện đầy trên mạng.Hôm nay Sầm Dã mặc áo hoodie và quần dài đều màu đen, trước ngực đeo sợi dây chuyền lấp lánh ánh bạc, tay đeo nhẫn cẩn đá màu xanh lục, đơn giản nhưng rất ngầu, còn cực kì đẹp trai và bắt mắt nữa.
Mấy người còn lại cũng có phong cách tương tự vậy.
Có thể thấy rõ Mộ Triều toát lên sự trẻ trung và thời thương hơn hẳn, đối lập rõ rệt với Nghịch Lý Haig trước đó.
Nữ giá khảo ngồi chính giữa nhìn đến tim đập rộn rã, nở nụ cười hiền hòa.Sầm Dã cầm lấy micro, khuân mặt đẹp trai không khác gì một ngôi sao lớn, nhẹ nhàng cất lời: “Chúng tôi là…ban nhạc Triều Mộ, xin gửi đến mọi người ca khúc Thú trong thành phố”.Anh quay đầu lại, ánh mắt lướt qua tay bass, guitar, trống và keyboard, lần luowht gật đầu ra hiệu, cuối cùng mới nhìn Hứa Tầm Sênh.
Ánh mắt trong veo của cô giao nhau với anh mắt anh, Sầm Dã nhoẻn miệng cười.
Trong ánh đèn rực rỡ, nghìn người bao quanh, anh lại cười tản mạn, cô đơn mà cũng ấm áp hệt như đang ngồi sưởi ấm trước bếp sưởi nhà cô.Anh quay đầu đi, tay Hứa Tầm Sênh miết trên dây đàn.
Thật sự phải thừa nhận, cô đã bị nụ cười của chàng trai này chinh phục, kích thích sự háo thắng trong lòng, muốn so găng một phen.
Trong mạch máu mơ hồ có thứ cuồng loạn nào đó bị đánh thức.Cô giơ một tay ấn lên ngực, thầm nghĩ: Như vậy không tốt, không tốt chút nào!Sầm Dã giơ tay lên, sau đó từ từ buông xuống.
Tiếng đàn guitar và bass đồng thời vang lên, kèm theo nhịp trống trầm ổn.
Keyboard phát ra một đoạn giai điệu mượt mà, đoạn hạc dạo nhịp nhàng cháy bỏng, thoáng chốc thu hút sự chú ý của tất cả khán giả bên dưới.Đây là phần mỏ màn khác hẳn với Nghịch Lý Haig.Đúng lúc này tiếng đàn tranh của Hứa Tầm Sênh hòa vào, cô thư thái gảy một đoạn nhạc phụ họa theo họ.
Vẻ mặt khán giả bắt đầu thay đổi, bởi vì trong giai điệu hoàn mĩ này bỗng đượm nét cổ phong du dương sâu lắng.Nếu hỏi thính giả sẽ xiêu lòng trước thể loại âm nhạc thế nào, thì chỉ có một câu trả lời mà thôi.
Đó chính là âm nhạc êm tai và đi vào lòng người.Mấy giảm khảo cũng có vẻ rất thưởng thức phần biểu diễn này, dĩ nhiên cũng có người muốn nhìn rõ cô gái chơi đàn tranh.
Tiếc rằng Hứa Tầm Sênh trước sau vẫn cúi amwjt, họ chỉ thấy được đôi môi đỏ thắm và chiếc cằm trắng nỗn của cô.Sầm Dã cầm micro, không ai rõ giọng anh bắt nguồn từ đâu mà lại có thể tạo nên cảm gaics êm dịu tựa như ánh trăng soi xuống tảng đá trong hồ, có lúc thì trong veo nhưng không yếu ớt, dịu dàng nhưng không mỏng manh, cứ thế hòa vào giai điệu.“Người người kể rằng thành phố này từng xuất hiện loài thú cổ xưa, đạp đổ tường thành, uống cạn sông suối, cô độc canh gác phương xa.Người ta nói thành phố này tưng chìm ngập trong khói lửa chiến tranh, cả thành sụp đổ, dân chúng lưu lạc, chiến trường đẫm máu nhuộm đỏ Tương Giang.”Giai điệu quá đỗi êm tai và Tiểu Dã phổ nhạc thật cảm động, chỉ vài câu khắc khoải đã khiến khán giả toàn hội trường lặng phắc, thậm chí đa số đều nín thở, sợ bỏ lỡ mất khúc nhạc hay.Lúc này, tiếng đàn tranh của Hứa Tầm Sênh dần rõ hơn, tiếng guitar của Trương Thiên Dao phụ họa sít sao, một âm thanh cổ xưa, một âm thanh trong trẻo, hai bên đan xen, còn keyboard thì đệm một giai điệu nhè nhẹ.
Cảnh truyền kì tráng lệ, cả thành phố chìm trong sương mù của mấy trăm nghìn năm trước như thể được tái diễn.“Tôi vác cây đàn guitar rong ruổi đến chốn này, thấy được từng tòa cao ốc mọc lên sừng sững giữa không trung.Ban ngày vạn vật tới lui không ngớt, đêm xuống phố xá lên đền, người người hối hả qua lại.Chú kiến nho nhỏ mệt mỏi ngẩng đầu, nhìn mái nhà cao sang lộng lẫy, ngọn núi Nhạc Lộc xanh um, Tương Giang ôn hòa nước xanh như ngọc.Chẳng mong cầu kì tích xuất hiện, chẳng màng vinh hoa mỹ nữ vây quanh.Năm tháng đằng đẵng bầu bạn bên cung đànTôi một lòng gảy nên khúc nhạc này, cho em thấy được hoa vẫn nở rộ khắp núi đồi, rượu trong ấm ngọc vẫn nóng hổi.Tôi vẫn hết lòng yêu thương tất thảy, ấp ủ biết bao mộng tưởng.
Hy vộng chưa bao giờ lụi tàn trong tôi.”Ở lời nhạc cuối cùng, giai điệu tăng nhanh, giọng hát trong trẻo nhưng vẫn tràn đầy sức mạnh.
Nhịp trống của Huy Từ từ từ dồn dập, dường như muốn đuôi theo tiếng hát đưa mọi người đến với thế giới đèn hoa rực rỡ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...