Sầm Dã ngẩng đầu lên trước, cười nhìn họ.
Một người đàn ông khoảng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi đi đến chào hỏi: “Ban nhạc Triều Mộ phải không? Chúng tôi là Nghịch Lý Haig, gần đây thường được nghe danh các cậu.” Nói xong cười hào sảng mời thuốc Sầm Dã và những người khác.Đó là Đại Hùng, giọng ca chính của Nghịch Lý Haig, nghe nói còn là nghiên cứu sinh chuyên ngành Vật lý nguyên tử.
Những người còn lại hoặc là bạn học của anh ta, hoặc là anh em kết thân trong giới chơi nhạc.
Họ đều có công việc ổn định, chơi nhạc đã tám, chín năm.
Trong nhóm họ có người khá khiêm tốn kín tiếng, không hề giao lưu với Triều Mộ, nhưng cũng có người khách sáo chào hỏi vài câu.Tình huống này có lẽ khác xa với tưởng tượng của ekip ghi hình.
Nghịch Lý Haig là ứng cử viên số một cho chức vô địch, vậy mà lại không có vẻ ăn thua gay gắt, đấu đá nảy lửa.Bên nhóm Sầm Dã cũng bất ngờ.
Bởi vì trong mắt người ngoài, Nghịch Lý Haig trên sân khấu luôn sôi nổi sắc sảo, tài năng có thừa.
Họ nghe nói các thành viên của Nghịch Lý Haig không tệ, nhưng không ngờ lại là mấy ông anh đôn hậu, trầm tĩnh như vậy.
So với họ, người của Triều Mộ thoạt nhìn có trẻ tuổi nông nổi quá đỗi.Thế nhưng, mấy anh em của Sầm Dã tuy hiếu thắng, người khác chọc đến họ, họ sẽ ăn miếng trả miếng, song người ta tỏ ra khách sáo thì họ cũng sẽ cư xử lễ độ.
Sầm Dã và Đại Hùng trò chuyện chốc lát, cả hai đều đánh giá cao đối phương.“Mười phút nữa sẽ lên sân khấu.” MC đi vào thông báo.Đại Hùng vỗ vai Sầm Dã: “Tôi tập dượt lại lần nữa, thi xong đi uống với nhau vài ly nhé.”“Được, ai thắng người đó mời.”Đại Hùng thảng thốt rồi sảng khoái cười gật đầu: “Không thành vấn đề.”Cả căn phòng nghỉ to lớn, hai ban nhạc chỉ cách nhau chừng mười mét.
Đại Hùng vừa trở về nhóm mình thì cửa đã được đẩy ra lần nữa, một cô gái bước vào.
Ban đầu, Sầm Dã còn cho rằng nhân viên ban tổ chức đến nên chỉ thờ ơ liếc mắt.
Nhưng giây lát sau, anh đã kịp nhận ra, trợn mắt nhìn đối phương đeo hộp đàn to đùng đi về phía mình.
Mấy người Triệu Đàm cũng không nhận ra, chỉ có Trương Thiên Dao trợn tròn mắt.Cô mặc áo hoodie màu xám trắng, kết hợp với quần jeans đơn giản, để lộ mắt cá chân trắng trẻo nhỏ nhắn.
Chân đi giày vải, đầu đội mũ lưỡi trai, vành mũ kéo thấp, chỉ thấy được đôi môi đỏ thắm và chiếc cằm xinh xắn, mái tóc dài buông xõa ngang vai.
Trong mắt người khác, đây chỉ là một cô gái ăn mặc hết sức bình thường, thế nhưng nhóm Triều Mộ lại nhìn không chớp mắt.Triệu Đàm đứng bên cạnh, phát hiện ánh mắt say đắm của Trương Thiên Dao, cũng thấy được ánh sáng rạng ngời không sao che giấu được nơi đáy mắt Sầm Dã, một ý nghĩ tức thì lóe lên trong đầu: Cái quái gì đây?Hứa Tầm Sênh đi đến trước mặt họ, ngẩng đầu nhìn Sầm Dã, nhẹ nhàng hỏi: “Được không?”Sầm Dã nhìn cô vài lần mới rời mắt đi, gật đầu: “Được.”Đâu chỉ có “được”, trái tim đã rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi ấy chứ! Sầm Dã không thể nào ngờ, Hứa Tầm Sênh trước giờ luôn đoan trang thục nữ lại mang đến cho anh cảm giác này.
Rõ ràng chỉ là một bộ trang phục bình thường, nhưng khoác lên người cô lại làm nổi bật vùng cổ mịn màng và mắt cá chân thanh tú, ngay cả vòng eo ẩn sau chiếc áo hoodie cũng hết sức hút hồn.Cô thay đổi phong cách ăn mặc, nhưng người ta nhìn vào vẫn cảm nhận được sự thư thái, vậy mà Sầm Dã bỗng nhiên nao nao khó chịu, trong lòng như có ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.
Khóe mắt thoáng thấy cô buông hộp đàn trên lưng xuống, khom người mở nắp, lưng áo hoodie kéo cao để lộ vòng eo thon thả nõn nà.
Tim Sầm Dã như bị thứ gì đó nện rầm rầm, anh lặng lẽ ngắm nhìn cô đăm đắm.Hứa Tầm Sênh đang cúi đầu chỉnh đàn, chỉ ngờ ngợ có vài ánh mắt nấn ná trên người mình thì một bóng dáng cao lớn đã che đi ánh sáng.
Đối phương trầm giọng khen: “Mặc như vầy đẹp lắm.”Cô cười nhạt, không hề ngẩng đầu.Đối phương lại nói: “Cô đừng căng thẳng.”Hứa Tầm Sênh ngẩng đầu nhìn Trương Thiên Dao, nghiêm túc cất lời: “Tôi không căng thẳng.” Từ bé đến lớn, cô đã biểu diễn không biết bao nhiêu lần, chẳng qua sau này chán ngán nên tránh được thì tránh, đa số thời gian là đánh đàn cho mình nghe và cho tri kỷ thưởng thức.
Nghĩ đến đây, lòng chợt xao động, dù có Trương Thiên Dao ngăn cách, cô vẫn cảm giác được Sầm Dã đang nhìn về phía này, khóe môi vô thức cong lên.“Cười gì thế?” Trương Thiên Dao tò mò.“Không có gì.”Cô cũng nhìn thấy ban nhạc Nghịch Lý Haig ở đối diện, có điều không hề để ý đến họ.
Bên kia, Đại Hùng lên tiếng: “Tiểu Dã, đây là thành viên nhóm cậu à? Sao lúc trước chưa từng thấy?”Sầm Dã đứng dậy đáp: “À, cô ấy là thành viên mới, chơi đàn tranh.” Sau đó đi về phía cô.Hứa Tầm Sênh liếc mắt nhìn anh.
Vẻ mặt anh trông thì thản nhiên nhưng giọng nói rõ đắc ý.
Hơn nữa, người ta là đối thủ cạnh tranh, vậy mà anh chẳng biết giữ mồm giữ miệng chút nào.Kết quả, nhóm Đại Hùng thực sự ngạc nhiên, còn khen ngợi: “Có sáng tạo!” Nói xong, họ bèn gật đầu với Hứa Tầm Sênh, dĩ nhiên trong ánh mắt cũng mang vẻ yêu thích của cánh đàn ông đối với mấy cô gái xinh đẹp.Chỉ bằng điều này, Hứa Tầm Sênh đã phải nhìn Haig với ánh mắt khác.
Đến giờ mở màn mới biết được “chiêu bài” đầy sáng tạo của đối phương, nhưng họ không hề lo âu, bối rối, vẫn giữ thái độ điềm nhiên như không.
Đây mới là sự tự tin và phóng khoáng đích thực.Vai bỗng nặng trĩu, hơi thở tươi mát của chàng trai trẻ phà đến, Sầm Dã khoác vai cô, hạ giọng nói nhỏ bên tai: “Này, bây giờ cô đừng bộc lộ tài năng trước mặt họ.”Hứa Tầm Sênh cạn lời.
Ban nãy, không phải anh cố ý khoe khoang, tiết lộ thân phận của cô sao? Ánh mắt cô đăm đăm liếc nhìn bàn tay đang đặt trên vai mình.
Với khoảng cách gần như thế này, cô lại thấy đến các khớp ngón tay của anh cũng ưa nhìn hơn.Hứa Tầm Sênh lại ngẩng đầu, vô tình nhìn sang Trương Thiên Dao bên cạnh, ánh mắt anh ta cũng trùng hợp nhìn chăm chăm vào vai cô, song cô không buồn đoái hoài.
Chỉ có điều trước mặt đối thủ cạnh tranh, cô không thể làm bẽ mặt giọng ca chính của nhóm mình được.Chờ cho đến khi anh khoác vai cô kéo đến trước mặt đám anh em, mọi người đều cười vui vẻ, cô mới nhắc nhở: “Bỏ tay ra.”Sầm Dã không buồn cử động, giọng nói lướt nhẹ qua vành tai cô, bông đùa: “Sau này mọi người đều là anh em rồi, có cần xa lạ vậy không?”Hứa Tầm Sênh lạnh nhạt liếc mắt sang.
Ánh mắt hai người giao nhau, mắt anh đen láy, không hề có vẻ bỡn cợt như lời nói, có điều cuối cùng vẫn bỏ tay xuống.“Lát nữa phải dốc sức thi đấu.” Triệu Đàm dặn dò: “Mọi người đừng nghĩ gì cả, chỉ cần biểu diễn hết mình, dù kết quả thế nào cũng không có gì tiếc nuối.”Tất cả quả quyết gật đầu, Triệu Đàm vươn tay ra trước tiên, kế đó là Huy Tử, Trương Hải, Trương Thiên Dao rồi Sầm Dã.
Những ánh mắt đong đầy nét cười ấm áp đều dồn vào Hứa Tầm Sênh, thẩm thấu vào tim cô, cô đặt tay lên, khẽ hô: “Ban nhạc Triều Mộ, dốc hết toàn lực.”Bốn ban nhạc, hai trận bán kết đều được tổ chức vào tối nay.
Trận trước đã thi xong, ban nhạc chiến thắng tên là Cố Bàn Bàn, thực lực cũng khá, nhưng so sánh với Triều Mộ và Nghịch Lý Haig thì thua xa.Cho nên rất nhiều người lăn lộn trong giới chơi nhạc nghiệp dư ở thành phố Tương đều nói, trận bán kết thứ hai tối nay thật ra chính là trận chung kết sớm, là trận Derby* của Tương Thành, thế nên một nghìn vé đã bán hết sạch.
Thời gian biểu diễn càng đến gần, không khí ở hội trường càng náo nhiệt.(* Trận Derby là một thuật ngữ thường được sử dụng trong thể thao, đặc biệt là bóng đá, ý chỉ trận thi đấu giữa các đối thủ trong cùng một vùng, một địa phương.)Ban nhạc Nghịch Lý Haig biểu diễn trước.
Khi họ lên sân khấu, vẻ mặt mấy người đàn ông đều trở nên nghiêm túc, thay trang phục biểu diễn, đeo nhạc cụ vào, nét mặt đanh lại, không hề ngoái nhìn ban nhạc Triều Mộ, như thể đã hoán đổi linh hồn.
Vì thế, Hứa Tầm Sênh càng có ấn tượng tốt với ban nhạc này hơn, nghĩ thầm: Đây chính là sức hút của âm nhạc, khiến người yêu thích nó đều thay da đổi thịt.“Đang ngắm Đại Hùng hả?” Sầm Dã chợt lên tiếng.Hứa Tầm Sênh lấy làm lạ lườm anh.
Anh lại cười tươi, tựa vào ghế, khẽ uốn cong mười ngón tay vang lên tiếng “răng rắc”, lãnh đạm nhận xét: “Mấy ông chú có gì đẹp đâu, khẩu vị của cô lỗi thời quá.”Hứa Tầm Sênh mặc kệ anh.Họ đợi ở hậu trường, xem truyền hình trực tiếp, nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến cảm nhận của họ về thực lực và sức hút của nhóm Nghịch Lý Haig.
Ban nhạc vừa lên sân khấu, tiếng vổ tay reo hò gần như vang dậy cả hội trường: “Haig, Haig, Haig…” Tiếng hô vang không ngớt, số người hâm mộ ít ỏi của Triều Mộ gần như bị nhấn chìm trong nháy mắt.Đại Hùng cười ôn hòa, cầm lấy micro phát biểu: “Cảm ơn mọi người, hy vọng tối nay có thể mang đến màn biểu diễn khó quên cho tất cả người yêu âm nhạc.
Mười năm lăn lộn, không phí đời này, ca khúc sau đây mang tên Giấc mộng tan vỡ.”Lời nói hết sức đơn giản nhưng lại khiến Hứa Tầm Sênh có chút xúc động.
Nhóm Sầm Dã cũng hết sức chú tâm vào màn hình.
Đại Hùng nhẹ nhàng gảy guitar, keyboard và bass cũng từ từ hòa âm.
Đây là một đoạn mở màn trầm ổn, nhưng từng nốt nhạc, từng giai điệu vô cùng tinh tế mạnh mẽ, tiếng nhạc len lỏi vào tai tạo nên cảm giác êm ái.
Đại Hùng cất tiếng hát:“Lá úa vàng mỗi độ thu về, em bảo sẽ đan găng tay cho anh từ sợi len của chiếc áo cũ.Anh đề nghị mua đôi mới thì em một mực không đồng ý, muốn tiết kiệm vài đồng còm cõi kia cho anh mua guitar, mua thuốc lá.Rồi đôi khi anh vui hay buồn thì có thể cùng mấy anh em nhâm nhi vài ly.Xuân đến, cỏ lại xanh um, anh đứng trước căn nhà cũ của chúng ta đang bị máy xúc đất phá dỡ.Tủ áo của em bị vỡ nát một nửa, em và anh đều không mang nó đi, anh chỉ biết trơ mắt nhìn máy xúc san bằng tất cả.Anh bỗng bật khóc như đứa trẻ, em có biết không?Wow… wow… wow…Thời đại mới, kinh tế mới, trào lưu mới.
Có những người mới, có những mộng cũ, đến rồi lại đi.Em từng nói anh chính là đứa trẻ sinh ra vì âm nhạc, em từng cầu nguyện cho giấc mộng của anh không bao giờ tan vỡ.Nhưng thế giới ngoài kia nói rằng ước mơ đã chết.Anh không tin,Họ nói rằng ước mơ nào rồi cũng lụi tàn.Em thân yêu, anh không tin như vậy.”Giọng nam trầm khàn, dù không được tạo hóa ưu ái, không khiến người ta say mê như chất giọng của Sầm Dã, nhưng vẫn có nét đặc trưng riêng.
Từ nhịp điệu khẽ khàng ban đầu, tiếng hát càng lúc càng mạnh mẽ, càng lúc càng đánh thẳng vào nội tâm, giai điệu cũng càng lúc càng cất cao, màn phối hợp thật hoàn mỹ.
Lời bài hát rung động lòng người, khán giả bên dưới nghe đến như si như say, ban giám khảo cũng đắm chìm theo bài hát.Rồi sau đó, tiếng giutar trở nên dồn dập, tiếng trống và bass nhịp nhàng nối tiếp, đoạn chuyển tiếp tục cực kỳ tinh tế, đẩy cao trào lên đến đỉnh điểm:“Anh chưa bao giờ đánh mất ước mơ.Anh đã từng thắp sáng đêm tối.Anh hát cho thời son trẻ tươi đẹp, em ở nơi xa liệu có thấy được chăng?Năm tháng ấy, Nghịch Lý Haig từng đứng cạnh bên em đấy.Anh chưa bao giờ quên ước mơ ca hát.Anh vùi chôn tất thảy nỗi đau ở cánh đồng hoang vu của thời gian.Người yêu hỡi, anh đã đạt giải, đã phát hành album.Chỉ thiếu một cơ hội trở thành ca sĩ chuyên nghiệp.Anh đã đến rất gần với ước mơ, mà sao em vẫn chưa quay về bên anh?”Giọng ca chính gào thét như một gã cuồng loạn đang phản kháng, tiếng guitar điện hệt như búa tạ nện vào tai từng người nơi đây.
Tất cả thành viên ban nhạc đều như điên dại, tay bass lắc lư đầu, tay trống gõ dồn dập.
Hát xong đoạn này, Đại Hùng nhảy bật lên, người đàn ông gần ba mươi tuổi phút chốc hóa thành đứa trẻ, cầm micro hướng lên trời cao thét gào, vẻ mặt quật cường cô độc khiến người ta đau lòng.
Cả hội trường bỗng chốc reo hò cuồng nhiệt như dời núi lấp biển, cho đến khi họ biểu diễn xong vẫn chưa thể lắng xuống ngay được.Giám khảo bình luận: “Đây mới thật sự là tinh thần rock, âm nhạc thét gào.
Tất cả tình cảm của họ, tất cả những điều muốn bày tỏ đều gửi gắm trong bài hát, từ đó truyền tải đến trái tim của mỗi người.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...