Đêm đó, sau khi ban nhạc Triều Mộ kết thúc biểu diễn, Hứa Tầm Sênh liền ra về.Lần này, không còn ai chờ ở cửa gọi tên cô, cũng không có ai hí hửng chạy đến “hộ tống’ cô về nhà.
Cô ngồi ghế gần cửa sổ trên xe bus, nhìn từng tòa nhà, từng ngọn đèn đường bên ngoài lướt qua, nhớ lại biểu cảm của nhóm Sầm Dã lúc đứng trên sân khấu khi nãy.
Thời gian như thể dừng lại ngay lúc ấy, họ khó chịu, buồn bã, ủ rũ, phẫn nộ… dù mọi cảm xúc kia đều được che giấu dưới vẻ mặt bình tĩnh.Hứa Tầm Sênh thở dài, bây giờ vẫn chưa phải là lúc nói chuyện với họ, cứ để cả nhóm tự đối mặt sẽ tốt hơn.
Đây không phải thời điểm lo lắng thực lực Nghịch Lý Haig mạnh cỡ nào.
Hôm nay, Triều Mộ chịu cú sốc nặng nề, tâm trạng cả nhóm khá suy sụp.
Việc khẩn cấp trước mắt là họ có thể chiến thắng bản thân, tìm lại phong độ và ý chí chiến đấu.Ba ngày liền, ban nhạc Triều Mộ không hề xuất hiện trước mặt Hứa Tầm Sênh.
Cuộc sống của cô vẫn diễn ra bình thường, hằng ngày dạy học, đánh đàn, viết nhạc, quét dọn phòng tập dưới tầng hầm, thỉnh thoảng lại lên mạng tìm kiếm đoạn video Triều Mộ và Nghịch Lý Haig trình diễn, chăm chú xem và nghiền ngẫm.
Cô không rõ phải chờ đến khi nào họ mới lấy lại được phong độ.
Đã ba ngày rồi, lẽ ra cũng đủ để phấn chấn lại rồi chứ?Kết quả, trưa ngày thứ ba, Hứa Tầm Sênh bật máy sưởi, ôm chăn tựa vào ghế nằm, đang chợp mắt nghỉ ngơi thì bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Đã vào giữa đông, hình dáng người kia chỉ là chiếc bóng cao lớn mờ mờ bên ngoài ô cửa kính.
Cô còn chưa kịp đứng dậy thì đối phương đã bắt đầu gõ dồn dập, còn kèm theo tiết tấu hẳn hoi, hết hai tiếng “cốc cốc” lại đến ba tiếng “đùng đùng đùng”, còn tưởng là ngón tay đang soạn nhạc ở cửa nhà cô nữa.Hứa Tầm Sênh đành lên tiếng: “Chờ một chút” Rồi chạy đến bồn rửa mặt qua loa, sau đó ra mở cửa.Sầm Dã đeo hộp đàn guitar đứng bên ngoài, vẫn là dáng vẻ cao lớn, kiêu ngạo kia: “Tôi đánh thức cô à?”Hứa Tầm Sênh khẽ “Ừ” một tiếng, vén mấy sợi tóc lòa xòa ra sau tai.
Anh cười tự nhiên rồi đi vòng qua cô vào nhà, cô còn chưa kịp hỏi anh định làm gì thì Sầm Dã đã nhìn thấy chiếc ghế nằm ấm áp thư thái kia, bèn cởi hộp đàn ra đặt ở góc tường, nhấc đôi chân dài nằm trên ghế, thoải mái khép mắt lại: “Ôi… Tôi nằm một lát đã, lưng đau quá…”Hứa Tầm Sênh thắc mắc: “Anh làm gì mà đau lưng?”Anh kéo chăn trùm lên mặt, giọng mơ hồ: “Viết nhạc cả đêm, đau hết cả lưng, lát nữa đàn cho cô nghe.
Tôi ngủ bù một chút đã…”Hứa Tầm Sênh vội vàng kéo anh: “Không được, học sinh của tôi sắp đến rồi, anh không thể ngủ ở đây.” Khổ nỗi cô không sao lay chuyển được anh.
Anh còn cố ý phát ra tiếng ngáy khò khò nữa.
Cô lôi mấy lần, anh vẫn giả chết, lát sau hơi thở trở nên đều đặn, ngủ thật rồi.Hứa Tầm Sênh không phải kiểu người bất lịch sự phá vỡ giấc ngủ của người khác rồi nhẫn tâm đuổi đi, nên đành thôi.
May mà khu nghỉ ngơi và khu dạy học cách một tấm màn che, cô nhẹ nhàng kéo màn lại.Lúc này học sinh đã đến, Hứa Tầm Sênh quay đầu thoáng nhìn Sầm Dã đang trùm chăn kín mít, lại đi đến nhẹ nhàng kéo xuống, để gương mặt anh lộ ra.
Anh ngủ thiếp đi, không có phản ứng nào khác, đôi mắt dài khép kín, gương mặt trắng trẻo yên bình.
Thân hình cao lớn nằm trên ghế hệt như chú sói con mệt lả.Hứa Tầm Sênh dạy ba tiếng, cho đến khi hoàng hôn buông xuống, học trò ra về, cô mới nhẹ nhàng kéo màn ra, phát hiện Sầm Dã đã tỉnh từ lúc nào, vẫn nằm đó bất động, hai tay gối sau gáy, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, không biết đang nghĩ gì.Thấy cô ló đầu vào, anh ngồi bật dậy, cào tóc hỏi: “Này, tôi đói quá, có gì ăn không?”“Đang định nấu mì, anh muốn ăn không?”Anh cười rộ: “Ăn! Tôi biết cỡ bát của cô rồi, kiểu đấy thì cho tôi hai bát.”Lúc nấu mì, cô nghe anh sột soạt đứng dậy, rửa mặt súc miệng, lại ngồi bên cạnh máy sưởi cắn hạt dưa lách tách.
Có lần cô quay đầu lại, bắt gặp anh đang rướn cổ nhòm về phía này, liền không nhịn được cười.
Đói đến vậy sao?Hứa Tầm Sênh có chiếc bàn nhỏ chuyên để ăn cơm, cô bưng hai bát mì lên trước, quả nhiên bị anh xì xụp chén sạch.
Thấy cô vẫn từ tốn ăn mì, anh bèn đứng dậy bảo: “Tôi đi ra ngoài hút thuốc cho tiêu cơm.”Gói thuốc lá chưa kịp móc ra đã bị Hứa Tầm Sênh ngăn lại: “Đừng hút nữa, anh phải dưỡng giọng.
Tôi thấy bia rượu thì anh không cai được rồi, nhưng thuốc lá nhất định phải hạn chế.”Sầm Dã đứng yên, lát sau lại ngồi xuống, bốc nắm hạt dưa từ chiếc lon bên cạnh cô, vừa cắn vừa nói: “Cô dài dòng hệt như Đàm Tử vậy.”Hứa Tầm Sênh chỉ lẳng lặng cười.Đợi cô ăn xong, anh không hề nhắc đến mục đích xuất hiện hôm nay của mình mà cầm lấy quyển lý thuyết âm nhạc trên bàn của cô lật vài trang, đọc khá nghiêm túc.
Hứa Tầm Sênh cũng không hỏi, bắt đầu lau chùi cây đàn tranh.Vừa lau được mấy đường, cô đã nghe Sầm Dã hỏi: “Vừa rồi, cô dạy đứa bé đánh bài gì thế?”Cô không buồn ngẩng lên: “Mai hoa tam lộng.”“Mai hoa tam lộng?” Sầm Dã nghi ngờ hỏi lại: “Là bài hoa mai trên cây, gảy ba lần ấy hả?”Hứa Tầm Sênh gật đầu, khẽ cười trước cách diễn giải của anh.Sầm Dã thắc mắc: “Không đúng! Bài kia là…” Anh ngâm nga vài câu bài Mai hoa tam lộng của Đổng Trinh hát rồi lại hỏi: “Rốt cuộc cô đàn bài gì?”Hứa Tầm Sênh thong thả đáp: “Phải, tôi đàn là nhạc khúc đàn tranh Mai hoa tam lộng, còn có tên là Mai hoa dẫn, Ngọc phi dẫn, cầm phổ đã có từ sáu trăm năm trước, dĩ nhiên không giống với dòng nhạc thịnh hành mà anh nói rồi.”Sầm Dã hứng thú đi đến trước đàn, yêu cầu: “Cô đàn lại lần nữa cho tôi nghe đi.”Hứa Tầm Sênh nhìn anh rồi bỏ chiếc khăn lau đàn xuống, đi rửa tay sạch sẽ rồi mới từ từ ngồi xuống, tập trung hít sâu, nhấc hai tay lên.
Lúc cô làm hàng loạt động tác này, Sầm Dã đã lặng lẽ ngắm nhìn bóng lưng, vòng eo, đôi mắt và mười ngón tay của cô.
Thật ra những động tác này anh đã thấy cô làm vô số lần, nhưng không biết tại sao không hề thấy chán mà còn rất thích thú.Khúc nhạc cổ bắt đầu, nhạc điệu chậm rãi, vừa trong trẻo vừa trữ tình, âm điệu vốn vô cùng đơn giản nhưng tiếng đàn của cô lại quá điêu luyện, mỗi thanh âm đều như ẩn chứa hàng vạn tiếng chim hót.Hứa Tầm Sênh tập trung đánh đàn, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía Sầm Dã.
Lúc đánh đàn, cô luôn ngồi thẳng người, vẻ mặt yên bình.
Sầm Dã ngồi đối diện, một tay chống cằm, chăm chú nhìn cô.
Vậy nên Hứa Tầm Sênh nhìn thấy được đôi mắt sâu hút êm đềm, giống như một nơi cất giữ mọi bí mật, lại cơ hồ không có gì cả, chỉ có sự tĩnh lặng và dịu dàng mà trước nay anh luôn che giấu.Hứa Tầm Sênh cụp mắt, nhịp điệu biến chuyển nhanh hơn, ngón tay như nhảy múa trên cung đàn.
Cô chú tâm vào ngón tay mình, anh cũng nhìn chằm chằm, mười ngón tay linh hoạt như có sinh mạng, lả lướt trên bảy dây đàn, như kể lại một giấc mộng xa xưa.Rồi sau đó là một đoạn âm bội nhẹ nhàng, lảnh lót như điệu dân ca Giang Nam trong lành.
Hứa Tầm Sênh đang đàn say mê, bỗng phát giác bóng dáng anh cử động, ngẩng đầu lên lại thấy anh gật gù theo giai điệu.
Tay cô thoáng chốc rối loạn, nhưng lập tức ổn định lại, thầm nhủ có lẽ anh không nhận ra, với lại anh đâu hiểu về nhạc cổ.
Vậy mà nghiêng mắt trông đi, cô lại thấy anh nhếch môi cười, không hề nhìn cô, không biết đang nghĩ đến điều gì.Không biết tại sao, khuôn mặt bỗng nóng hổi, cô ép mình dồn sự chú ý vào đàn, màu đỏ hây hây trên má mới dần phai nhạt.Ngay sau đó là một đoạn nhạc giòn giã, có chút tương tự như tiếng đàn guitar solo.
Mỗi khi đánh đến đoạn này, Hứa Tầm Sênh luôn thả lỏng và đắm mình nhất, bởi lẽ giai điệu trôi chảy du dương, rối rắm phức tạp, sự tuyệt diệu trong đó không sao tả xiết.
Cô đang thư thái đánh đàn, chợt thấy Sầm Dã cúi người lấy cây guitar ra, ôm vào lòng.Hứa Tầm Sênh vẫn không ngừng tay, nhưng trái tim như thể bị một sợi tơ nhẹ treo lên.
Anh tinh ý nhận ra, mỉm cười dặn dò: “Này, giữ nhịp điệu nhé!”Ngón tay cô lập tức vào vị trí, còn chưa kịp nghiền ngẫm điều gì thì tiếng đàn guitar trầm bổng vang lên, tiếp nối âm thanh đàn cổ của cô, thuận thế xoay chuyển, gảy nên một giai điệu hoàn chỉnh và mới mẻ.
Thế nhưng âm thanh của hai nhạc cụ này khi đan xen vào nhau lại hết sức hòa hợp, thậm chí giống như vốn nên là như vậy.Tay Hứa Tầm Sênh vẫn lả lướt uyển chuyển, còn Sầm Dã thì cúi đầu, mười ngón tay chậm rãi gảy dây đàn.
Tiếng đàn của anh bắt đầu đuổi theo, hòa nhịp cùng cô.
Hai âm thanh phối hợp hoàn hảo tuyệt đối, một bên thánh thót như hoàng oanh véo von, một bên mạnh mẽ như dòng thác ào ạt.
Cô không còn chơi Mai hoa tam lộng nữa, giai điệu đã thay đổi, dần dần bén nhọn ngân cao, tuôn trào ào ạt như thiên quân vạn mã.
Còn anh không ngừng đuổi theo, càng đàn càng nhanh, càng đàn càng sôi sục.
Chỉ một cây đàn guitar mà lại cân tài cân sức với cô, đẩy giai điệu lên cao trào.Cô bắt đầu đàn đến một loạt các âm bội, âm rời, âm ngân phức tạp, đủ khiến bất cứ khán giả đàn cổ nào cũng phải hoa mắt.
Giống như tiếng sáo réo rắt xuyên qua con ngõ giữa bầu trời giăng sương sớm.
Anh mỉm cười, ấn mấy dây đàn guitar, cũng bắt đầu trổ tài gảy lên giai điệu tinh tế, êm dịu, tựa hồ như đang lạc vào một nơi bốn bề đều là tiên nữ bay lượn, còn có chàng thư sinh phóng khoáng chầm chậm cất bước theo sau như hình với bóng…Đối với Hứa Tầm Sênh, đây là cảm giác chưa từng có, mới mẻ, kích thích, hiếu thắng, được theo đuổi, được dẫn dắt, được vỗ về.
Nếu nói trước đây, những gì cô hiểu về âm nhạc của Sầm Dã chỉ dừng ở phẩm chất và tinh thần của anh, thì hiện tại, cô còn cảm nhận được sức hút và sự hoang dã từ anh hơn hẳn trong tưởng tượng.Nốt nhạc cuối cùng chậm rãi lắng xuống, hai tay Hứa Tầm Sênh rời khỏi dây đàn.
Cho dù không cần ngẩng đầu, cô vẫn biết Sầm Dã cũng đã đánh xong nốt cuối, sau đó lẳng lặng ôm đàn guitar, ngồi cách mình một mét.“Hứa, Tầm, Sênh!” Anh gọi tên, cố ý nhấn từng chữ.Cô vẫn không ngẩng lên, không thể diễn tả cảm xúc của mình, chỉ là giờ phút này không muốn đối mặt với anh, bèn đưa ba ngón tay vờ nghịch dây đàn.“Cũng ngông không kém gì ai nhỉ?” Anh ung dung nhận xét.Anh cũng có cảm giác giống như cô, Hứa Tầm Sênh thầm nghĩ, không hề lên tiếng.
Sầm Dã buông đàn guitar xuống, kéo ghế kề đến sau đó nằm nhoài lên bàn đặt đàn cổ, nửa gương mặt vùi vào cánh tay, ngước mắt nhìn cô, đôi mắt kia lại trở nên thăm thẳm.Rốt cuộc, cô vẫn phải ngẩng đầu, liếc nhìn anh rồi nhanh chóng rời mắt đi.
Anh cười tủm tỉm, khẽ khàng hỏi: “Khi nãy có đã không?”Anh nói năng ngả ngớn làm khuôn mặt cô nóng rần, không muốn đáp lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...