Editor: White Silk-Hazye
Trong Trang Viện của người nào đó, lúc này Vân Liên Nhược đang ngồi ở trên ghế chủ vị, chờ chủ thượng trong miệng của hắc y nhân kia. Chỉ là, lúc này dáng vẻ của nàng có chút giống với chủ nhân hơn là khách.
Cho dù đến đâu đi nữa, Vân Liên Nhược cũng sẽ không bạc đãi chính mình, hơn nữa, lê tô cao (báng ngọt làm bằng lê giòn xốp) được hạ nhân đưa tới cũng được nàng ăn sạch sẽ.
Tả An đứng ở trong phòng khách tiếp đãi Vân Liên Nhược, dùng ánh mắt giống như nhìn thấy quái vật mà nhìn cô. Ở trong mắt của Tả An, Liên Thành Bích chính là một con quái vật. Hắn ta không sợ trong điểm tâm có bỏ thêm đồ gì sao?
"Này, mắt của ngươi không phải là có vấn đề chứ, bây giờ bản công tử không có chuyện gì, có thể giúp ngươi xem thử. Tất nhiên, y thuật của bản công tử chính là cực kỳ tốt. Từng có một độc nhãn tìm ta giúp nó chữa bệnh đó, bản công tử chỉ cần kêu cong, gập mấy cái. Bệnh nhỏ như vậy, không cần một phút đồng hồ thì đã xong, thật sự là ủy khuất hai tay quý báu của ta, gíup nó chữa mắt." Vân Liên Nhược nhìn tay mình một chút, trên mặt lộ ra vẻ ủy khuất.
"Liên công tử, mắt cùa tại hạ không có bị bệnh, không cần phải làm phiền ngài mệt nhọc lo lắng." Tả An khách khí nói xong.
"Không phiền, không phiền. Cũng chỉ là chuyện động tay một chút. Bản công tử xem một chút, giúp ngươi trị mắt trái trước đã, hay là làm mắt phải trước." Vân Liên Nhược đang ngồi, đột nhiên đứng ở trước mặt Tả An.
Tả An cảm thấy kinh hãi, hắn hoàn toàn không có cảm nhận được, làm sao Liên Thành Bích lại có thể tới trước mặt của hắn. Nói như thế, võ công của Liên Thành Bích nhất định là vô cùng cao.
"Liên công tử, chủ nhân nhà ta sẽ nhanh ra thôi." Tả An không nhịn được nhắc một chút, bây giờ ngươi là khách, đã là khách thì phải có dáng vẻ của khách chứ.
"Bây giờ không phải là hắn chưa tới sao, lúc trước ta chữa mắt cho Đại Hoa, thời gian cũng chỉ trong nháy mắt."
Đại Hoa, người nào lại có cái tên như vậy, qua thô tục.
"Nhớ ngày đó, ta chữa bệnh cho Đại Hoa, nhưng nó lại vong ân phụ nghĩa muốn cắn ta, thật sự là mất nhiều hơn được. Ngươi sẽ không làm vậy với ta đúng không? Vân Liên Nhược lo sợ hỏi thăm. Giống như Tả An tùy thời sẽ nhào lại đây cắn nàng,
Cắn người? Tả An ý thức được một vấn đề, Đại Hoa trong miệng của Liên Thành Bích, cuối cùng là gì? Hắn chưa kịp hỏi thì Liên Thành Bích đã nói tiếp, cởi bỏ nghi ngờ cho hắn.
"Ta tốt bụng giúp nó, vậy mà nó còn cắn ngược lại ta. Trong cơn tức giận, ta đã nếm thử mùi vị của món thịt chó nướng, mùi vị dó, nhớ lại làm ta thèm đến rơi nước miếng." Vân Liên Nhược khoa trương lấy ra khăn tay, xoa xoa khóe miệng mình.
Tả An cũng đã hiểu, Đại Hoa là "Người" nào. Khóe miệng lại không ức chế được giật giật, Liên công tử, súc vật và người khác nhau mà. Chỉ là, hắn chữa thế nào mà để cho con chó kia cắn hắn như vậy chứ?
Vân Liên Nhược giống như đọc được suy nghĩ của Tả An, tốt bụng tiếp tục giải thích cho hắn: "Đại Hoa mù một con mắt, mắt trái và mắt phải không giống nhau, bản công tử có lòng tốt, thi một châm xuống, làm cho mắt trái và mắt phải của nó đều mù như vậy sẽ không còn là độc nhãn nữa. Có phải y thuật của bản công tử tốt lắm hay không?
"Liên công tử, tại hạ....." Tả An đang không biết nên trả lời thế nào thì đúng lúc đó một người từ phòng trong đi ra.
"Lui xuống, Bổn vương sẽ đích thân chiêu đãi Liên công tử." Người đi ra chính là Minh Vương Thủy Cảnh Triệt.
Tả An lui xuống, không khí trong phòng có chút lạnh. Cuối cùng, vẫn là Thủy Cảnh Triệt nói trước: "Thì ra, Liên công tử không chỉ có tiền, còn có tài ăn nói như vậy." Một màn Liên Thành Bích đòi chữa mắt cho Tả An, lại nói đến chuyện làm mắt của con chó bị mù, rõ ràng là đang chế nhạo mình bên trong không chịu đi ra, thử xem mắt của hán có bị mù không, người như vậy, khống chế tốt thì sẽ là một thanh lợi kiếm có thể đả thương người khác, còn khống chế không tốt, chỉ sợ là phải đả thương mình.
"Không dám, không dám, bản công tử không có gì bản lĩnh lớn gì, chỉ là có rất nhiều tiền, không biết Minh Vương điện hạ cảm thấy hứng thú với thứ gì?"
"Tiền." Nếu như có thể đượ Liên Thành Bích hỗ trợ, như vậy phần thắng của hắn sẽ càng nhiều.
"Tiền sao, bản công tử cũng cảm thấy hứng thú với nó, Minh Vương điện hạ mời bản công tử đến đây, là muốn đưa tiền cho bản công tử sao. Vậy thì tốt quá rồi, tại hạ đa tạ ưu ái của Vương gia." Vân Liên Nhược mừng rỡ, rối rít cảm ơn Thủy Cảnh Triệt.
Thủy Cảnh Triệt đen mặt, Liên Thành Bích này chính là đang giả ngu mà: "Sợ rằng Liên công tử hiểu lầm rồi, bổn vương mời công tử đến, là vì muốn mượn chút tiền của ngươi.
"Mượn tiền sao? Ta rất nghèo nha."
"Liên công tử là người thông minh, bổn vương cũng không muốn nói nhiều. Tiền mà bây giờ bổn vương mượn, chờ sau khi bổn vương làm xong chuyện, thì ta sẽ trả lại cả lời lẫn lãi một phân cũng không thiếu cho ngươi."
"Làm xong chuyện, Vương gia muốn làm buôn bán lớn gì sao? Nếu như có tiền lời, vậy chia một chút cho tại hạ đi!" Vân Liên Nhược tiếp tục giả ngu.
"Liên Thành Bích, hôm nay số tiền này ngươi đồng ý cho mượn thì tốt, mà không cho mượn cũng phải cho mượn." Thủy Cãnh Triệt không còn kiên nhẫn, lúc này lời nói mang theo một chút ý tứ uy hiếp.
"Cho mượn hay không cho mượn thì có gì khác nhau sao?" Rụt cổ lại, hỏi nhỏ. Dáng vẻ như vậy, giống như là đã bị dọa sợ.
"Chỗ khác nhau dĩ nhiên là có. Cho mượn thì sau này bổn vương làm xong chuyện, thì sẽ có nhiều chỗ tốt cho ngươi, còn không cho mượn, vậy thì bổn vương chỉ có thể dùng cách khác thôi. Không biết Liên công tử có nhận ra là sự khác thường của huân hương trong phòng không?" Thủy Cảnh Triệt híp mắt hỏi.
Phốc.... Nhổ ra một búng máu, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Liên Thành Bích lộ ra phẫn nộ: "Ngươi hạ độc sao!"
"Đúng vậy thì sao. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn hợp tác với bổn vương, thuốc giải tự nhiên sẽ có, bằng không, tư vị cả hàng vạn con côn trùng cắn khắp người công tử sẽ được thử một lần."
Nhìn sắc mặt gian xảo đó của Thủy Cảnh Triệt, Vân Liên Nhược mắng một câu ghê tởm, đều cùng một phụ thân, làm sao lại kém Nguyệt nhà nàng đến như vậy chứ. Chỉ là, bây giờ nàng là Liên Thành Bích, đã diễn trò thì phải diễn cho đến cùng.
"Dựa vào cái gì ta phải tin ngươi?"
"Ngoại trừ tin bổn vương, ngươi còn có đường khác sao?" Độc dược do Độc Vương làm ra, cũng không phải là người bình thường có thể giải.
"Có vẻ như không còn đường nào khác. Nhưng mà Minh Vương điện hạ, bản công tử vô cùng lo lắng cho danh dự của mình, không hiểu sao lại bị trúng độc không nói, còn bị uy hiếp, cái này mà để cho người khác biết, làm sao bản công tử lăn lộn được nha!" Vân Liên Nhược nằm sấo trên bàn, yếu ớt nói.
"Ha ha, ta hạ độc chỉ vì muốn hợp tác thành công với Liên công tử, thuốc giải này tạm thời có thể áp chế độc trong cơ thể ngươi mười ngày." Thủy Cảnh Triệt lấy ra một cái bình sứ nhỏ bằng bạch ngọc, đưa cho Liên Thành Bích, nhìn hắn uống.
"Đêm đã khuya, bản công tử nên rời đi rồi." Uống vào cái thứ gọi là thuốc giải, Vân Liên Nhược liền rời khỏi Trang Viện, Thủy Cảnh Triệt không hề ngăn cản.
Bỏ lại người đi theo mình từ Trang Viện, Vân Liên Nhược nhả một viên thuốc từ trong miệng ra, đó chính là cái viên thuốc mà lúc nãy Thủy Cảnh Triệt nhìn nàng "Uống".
"Thủy Cảnh Triệt ơi Thủy Cảnh Triệt, lẽ ra ngươi không nên tới trêu chọc ta." Người trêu chọc nàng, bình thường cũng không có kết cục tốt. Độc dược kém chất lượng như vậy, từ nhiều năm trước nàng đã lấy nó đến làm kẹo ăn rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...